Thần Hi nhìn chằm chằm vào ánh mắt lãnh đạm của Triệu Kiệt, nỗi sợ hãi dưới đáy lòng càng lúc càng đậm hơn.
Y xông về phía trước, cũng không để ý vết thương trên ngực Triệu Kiệt, một phen kéo hắn từ trên giường dậy.
“Ngươi không được phép dùng loại ánh mắt này nhìn ta!”
Thần Hi phẫn nộ gào thét. Y nhìn thấy xung quanh vết thương vì cử động mạnh mà nhuốm máu, lông mày lập tức cau lại, thế nhưng khi nhìn về đôi mắt của hắn, vẫn chỉ là… lãnh đạm.
“Đại thúc, ta bảo ngươi không được phép dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi không nghe sao?”
Đối với Thần Hi đang điên cuồng, Triệu Kiệt ngoại trừ dành cho y ánh mắt thờ ơ còn có thêm nét khinh thường.
“Ngươi có tư cách gì không cho phép ta?”
Âm điệu bình thản không mang theo cảm xúc, Triệu Kiệt dùng ngữ khí xa lạ hỏi ngược lại Thần Hi.
Phản bác hờ hững của Triệu Kiệt khiến Thần Hi kinh ngạc hết mấy giây. Ngay tiếp theo đó, y liền thẹn quá hóa giận, xé rách chiếc áo mỏng manh trên người Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt không hề có chút ý định phản kháng nào, chỉ lạnh lùng nhìn y chăm chú. Phản ứng của nam nhân càng khiến Thần Hi thêm phẫn nộ. Y giật phăng tất cả những thứ che đậy hạ thân hắn, không chút lưu tình, một lần đem ba ngón tay cắm sâu vào huyệt khẩu thô ráp.
“Đại thúc, ngươi cầu xin ta, cầu xin ta đi rồi ta sẽ dừng lại.” Thần Hi cố gắng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lên bên trong mẫn cảm của nam nhân.
Cầu xin ta, hận ta… Chỉ cần đừng dùng ánh mắt xa lạ ấy nhìn ta! Thần Hi từ dưới đáy lòng gào thét.
Hạ thể bị Thần Hi thô bạo xâm nhập đau đớn vô cùng, nhưng nét mặt Triệu Kiệt vẫn như cũ, chỉ nhờ đầu lông mày hơi cau lại cùng khuôn mặt dần dần trở nên tái nhợt mới có thể nhận ra hắn đang khó chịu.
Triệu Kiệt phản ứng như vậy làm Thần Hi cứ như bị ai đó hung hăng tát thẳng vào mặt. Y vừa giận vừa gấp, rút ngón tay ra, lập tức thay bằng dục vọng nam tính cứng như sắt. Y hung hăng đâm thẳng vào huyệt khẩu căng chật, nhìn thân thể bên dưới kích động run rẩy nhưng cảm xúc nơi đôi mắt vẫn không hề dao động.
Thần Hi không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đáy lòng tràn ngập lửa giận không biết đi đâu phát tiết. Đột nhiên, nơi hạ thể chảy ra chất lỏng ấm áp, rất nhanh thu hút lực chú ý của y.
“Đại thúc, ngươi… ngươi chảy máu…” Y run rẩy nói.
Nhìn huyệt khẩu chậm rãi chảy máu, y vội vàng hoảng hốt rời đi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lén phản ứng của Triệu Kiệt. Bộ dáng của y thật giống đứa con nít phạm lỗi sợ bị người lớn trách phạt.
“Thần Hi.” Đối mặt với một Thần Hi như vậy, Triệu Kiệt cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng, “Ngươi diễn còn chưa xong?”
Mệt quá… Thật sự mệt chết đi được…
Hắn không phải đã hết hy vọng với Thần Hi, mà là… triệt để tuyệt vọng!
Từ thời điểm nhận lấy một phát súng, hắn đã hiểu ra rất nhiều điều.
Hắn giống hệt một thằng ngu, giãy dụa, hi sinh… Triệu Kiệt lãnh đạm liếc mắt về phía vết thương trên cổ tay. Hắn cuối cùng đổi được cái gì? Không phải trái tim của Thần Hi mà chỉ là trò chơi dài đăng đẳng được tặng kèm thêm một viên đạn.
Thật đúng là buồn cười.
“Ta không có diễn kịch, đại thúc, ta không phải…”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Thần Hi cảm thấy tim mình dâng lên một cơn lạnh buốt đáng sợ.
Loại cảm giác này, giống như… giống như sẽ vĩnh viễn mất đi thứ gì đó quan trọng nhất…
Triệu Kiệt đột nhiên dùng tay siết chặt tấm chăn. Bộ dáng bối rối của Thần Hi làm tâm tình của hắn cũng kích động theo.
Đừng đóng kịch trước mắt ta…
Thần Hi, đừng đóng kịch trước mặt ta nữa…
“Ngươi còn chưa chịu kết thúc?”
Triệu Kiệt run rẩy liên hồi. Hắn hít thật sâu vào, cố gắng giữ bình tĩnh để thoát khỏi cơn kích động mãnh liệt, nhưng chỉ là phí công vô ích. Nhìn bộ dáng khổ sở của Thần Hi, hắn nhịn không được quát lên: “Ngươi chơi chưa đủ hả? Ngươi lại muốn diễn trò gì trước mặt ta? Ngươi có âm mưu gì cứ đem ra dùng hết đi, không cần phải như vậy… Không cần sau mỗi lần khiến ta tin tưởng thì hung hăng dẫm đạp lòng tự trọng của ta dưới chân. Âm thầm xem ta như thằng hề trong vở hài kịch thì ngươi cảm thấy thú vị lắm sao? Ta chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ lắm rồi!”
Ánh mắt Triệu Kiệt dần trở nên hỗn loạn, hình như có chất lỏng ấm áp nào đó đang phun lên mắt hắn, làm hắn thấy mơ hồ…
“Đại thúc…”
Thần Hi khó khăn mấp máy cánh môi, cuối cùng lại chỉ có thể thốt ra hai chữ này.
Y lảo đảo lùi mấy bước về sau… Triệu Kiệt như vậy làm y chột dạ không dám đối mặt, rồi lại yếu ớt đến mức khiến y đau lòng. Nhưng y không có dũng khí ôm thân thể đã tan nát cõi lòng kia vào trong ngực mà hảo hảo an ủi.
Thần Hi bối rối xoay người, giống như chạy trốn rời khỏi phòng bệnh.
—