Bệnh viện Xích Long
“Tiểu Mã, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?” Úy Trì Thác Dã vừa nhận được điện thoại của Tiểu Mã liền cuống cuồng phóng xe chạy tới.
Hôm nay anh vốn định đi khám thai cùng cô, nhưng vì thím Lâm nói, bệnh tim của Tuyết Nhi đột ngột tái phát khi đi siêu thị. Không còn cách nào, anh chỉ đành phải chạy xe đi cứu Tuyết Nhi, do vậy mới bị chậm trễ.
Anh nghĩ Lăng Vũ Hi khám thai chẳng qua chỉ là chuyện đàn bà, còn Tuyết Nhi có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới vội vàng chạy qua chổ Tuyết Nhi!
“Chết tiệt, tại sao đột nhiên lại gặp phải tập kích?!” Anh thật không ngờ, có kẻ lại dám động đến người phụ nữ của mình! Đáng chết, anh quả thật không ngờ rằng sinh mạng Lăng Vũ Hi và Tuyết Nhi lại cùng lúc gặp phải nguy hiểm!
Nhưng gần như cùng một lúc, hai người phụ nữ cùng được đưa đến bệnh viện Xích Long!
Rốt cuộc là ai?! Trong đầu xoẹt qua một bóng người, anh vẫn không chắc chắn!
“Cậu chủ, bọn tôi cũng không biết, lúc ấy quả thật rất nguy hiểm, hạ thân cô Lăng bị chảy máu. . .” Tiểu Mã nhỏ giọng nói. Anh ta và Tiểu Mai hoàn toàn không biết hạ thân cô Lăng bị chảy máu.
Chúa ơi, Tiểu Mã không dám nghĩ tiếp nữa. Lúc báo tin cho cậu chủ, thiếu chút nữa anh ta đã không dám nhìn mặt cậu!
“Shit! Hạ thân chảy máu?!” Úy Trì Thác Dã hít vào một ngụm khí lạnh, trái tim chợt nhói đau, “Cậu đừng nói với tôi, hai ngươi các cậu đều tốt, chỉ có cô ấy xảy ra chuyện!” Cơn giận bùng phát, anh tức giận túm lấy cổ áo Tiểu Mã xốc lên, ánh mắt tức giận, thiếu chút nữa siết cổ Tiểu Mã!
“Thưa, cậu chủ. . .” Tiểu Mã nuốt nước bọt, xem khí thế cậu chủ thế này, đủ kinh người, thậm chí có giết chết anh ta, tin rằng cậu chủ cũng sẽ không chớp mắt.
“Chết tiệt, cậu mau nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Tay nắm chặt thành đấm có thể bật ra bất cứ lúc nào!
“Cậu chủ. . . chúng tôi đang đi trên đường, đột nhiên nhảy ra một chiếc xe jeep màu đen, đâm xầm vào xe chúng tôi. . . Hơn nữa dọc theo đường đi không ngừng đuổi giết!” Mồ hôi Tiểu Mã rơi xuống như mưa, nhưng dù chỉ có lá gan thỏ đế anh ta cũng phải kể lại mọi chuyện cho rõ ràng, “Cô Lăng nói. . .”
“Cô ấy nói cái gì?!” Hít sâu, anh vội vàng hỏi.
“Cô Lăng nói.. nói để cô ấy lái xe!” Tiểu Mã lần nữa nuốt xuống một ngụn nước bọt.
“Cái gì?!” Tiếng gầm giận dữ như sấm, Úy Trì Thác Dã hét lớn một tiếng, rung chuyển toàn bộ bệnh viện Xích Long! “Để cho cô ấy lái xe?! Óc cậu là óc heo hả!”
Bất chợt một quả đấm, mạnh mẽ hết tốc lực thụi tới ngay bụng Tiểu Mã!
“A!” Tiểu Mai đứng bên bị dọa hét lên một tiếng, lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu chủ tức giận đến vậy!
Anh ta rên lên một tiếng, “Khụ khụ, do cô Lăng. . . kiên quyết! Cậu chủ. . .”
“Dạ. . . Đúng vậy cậu chủ, nếu như không có cô Lăng, sợ là ba người chúng tôi đều đã chết. . .” Tiểu Mai vội vàng giải thích, dẫu sao Tiểu Mã cũng rất vô tội.
Huống chi, đúng là tài lái xe của cô Lăng lợi hại hơn Tiểu Mã rất nhiều. Thật vất vả mới thoát được một kiếp, bọn họ sao có thể ngờ cô Lăng lại bị ra máu chứ?
“Lợn! Một lũ lợn!” Anh thở hổn hển, không muốn nói nhiều với bọn họ nữa. Bọn họ sao có thể để một phụ nữ có thai làm loại chuyện nguy hiểm này! Huống chi bào thai cô đang mang còn chưa ổn định!
Tức giận không có chỗ phát tiết, anh chỉ có thể giận dữ hét lên, “Cút hết cho tôi!”
Tiểu Mai đỡ Tiểu Mã, thận trọng lui ra ngoài. Cậu chủ bây giờ đang vô cùng tức giận. Mặc dù bọn họ cũng thấy vô cùng buồn bực, cuối cùng thì cô Lăng bị bệnh gì. Nhưng nhìn cơn giận của cậu chủ, cũng có thể đoán được là không phải chuyện nhỏ!
Một lát sau, bác sĩ Vương từ trong phòng cấp cứu đi ra, Úy Trì Thác Dã lập tức tiến lên đón, “Bác sĩ Vương, tình hình thế nào?”
Bác sĩ Vương nghiêm trang, nhìn vẻ mặt lo lắng của Úy Trì Thác Dã, không biết nên bắt đầu từ đâu, “Ngài Úy Trì, tôi phải nói tình hình cả hai bệnh nhân đều không mấy lạc quan!”
Tim thót lên đau nhói, mi tâm anh theo thói quen nhíu chặt, “Bác sĩ Vương, tôi muốn biết ai đang trong tình huống xấu nhất!”
Bàn tay khẽ nắm chặt, tâm tình phức tạp, anh không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất, chỉ lặng lẽ chờ đợi phán quyết của bác sĩ Vương.
“Xấu nhất, chính là cô Lăng có dấu hiệu xảy thai.” Bác sĩ Vương nhìn thấy thân mình Úy Trì Thác Dã rõ ràng run lên một cái, “Tôi sẽ cố hết sức để giữ được thai nhi, nhưng còn phụ thuộc vào ý chí của cô Lăng, có muốn giữ lại cái thai không.”
Yên lặng hai giây, Úy Trì Thác Dã nặng nề gật đầu một cái, “Bác sĩ Vương, ưu tiên sức khỏe mẹ sau đó, làm ơn. . . Nhất định phải giữ được đứa trẻ!”
Giờ phút này tâm trạng anh rất hỗn loạn, không sao nói rõ được, trái tim giống như bị khoét ra vậy. Nếu như đứa trẻ bị mất, anh sẽ không còn lý do gì mà giữ cô lại được nữa. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng anh bỗng thấy nghẹn ngào, nỗi buồn phiền đổ ập tới. Anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện: Con ơi, xin con nhất định phải ở lại!
“Vâng, còn người kia?” Anh khôi phục được giọng nói của mình, ép bản thân tỉnh táo lại.
“Mặc dù hiện tại tình hình cô Giang tạm thời ổn định, nhưng cũng không quá lạc quan, còn cần phải nằm viện theo dõi một thời gian. Tôi nghi ngờ cô ấy bị hoảng sợ quá độ, mới dẫn đến đau tim.” Bác sĩ Vương nghiêm trang giải thích. Hôm nay là một ngày đặc biệt, phải lập tức chữa trị cho hai bệnh nhân quan trọng.
Úy Trì Thác Dã gật đầu với Bác sĩ Vương, “Vậy mọi việc làm phiền ông, bác sĩ Vương.”
“Ngài Úy Trì khách khí, đây là trách nhiệm của tôi.” Bác sĩ Vương gật đầu một cái, “Tạm thời chưa ai được phép vào thăm các cô ấy. Tóm lại, tôi cùng các bác sĩ, sẽ dốc hết khả năng chữa khỏi cho các cô ấy!”
“Được, cám ơn các ông.” Anh gật đầu, “Hứa với tôi, cả hai đều phải bình an!”
Bác sĩ Vương do dự một lúc, cuối cùng, vẫn gật đầu.
Ông sẽ không hỏi nhiều về tầm quan trọng của hai người phụ nữ trong lòng ngài Úy Trì, cũng sẽ không hỏi danh tính của họ. Tóm lại mục đích quan trọng nhất của ông là cứu người!