[Năm thứ tư]
Một ngày nào đó
“Lăng Vũ Hi, cô xuống đây cho tôi!” Bỗng dưng, một giọng hét trẻ con chấn động kinh người đột ngột vang lên, thiếu chút nữa là hất bay Lăng Vũ Hi đang bò trên cầu thang xuống.
“Hù chết tôi rồi!” Cô bĩu môi phụng phịu, không tình nguyện từ trên thang leo xuống.
“Cô leo cao như vậy không sợ ngã sao?” Tiger lo lắng gấp gáp không vui nói.
Cô nàng nào đó nhìn cậu khinh thường, “Thật là một cậu nhóc càm ràm, máy giám sát bị lệch mà, leo lên chỉnh lại một chút không được sao?”
Một ngày nào đó
“Lăng Vũ Hi, cô xuống đây cho tôi!” Vẫn là tiếng rống non nớt kinh người kia, thực khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
“Ai! Thật không thể cho tôi thoải mái một chút sao?” Giọng không cam lòng, cô chẳng qua chỉ là leo cây, tò mò muốn nhìn tổ chim sẻ một chút thôi mà.
“Cô không biết nơi đó có tổ ong vò vẻ sao?” Khóe miệng co giật hai cái, có người mẹ nào như vậy không?
Cô nàng nào đó khinh thường nhìn cậu, “Ông cụ non đáng ghét, mới vừa cứu một con chim sẽ non rớt khỏi tổ được không hả?”
Một ngày nào đó
“Lăng Vũ Hi, cô có đầu óc chút đi!” Trong giọng trẻ con tràn đầy thất vọng.
“Lại sao nữa, không làm nhiệm vụ, rất nhàm chán!” Cô bất quá chỉ tắm cho tiểu bạch thỏ, thuận tiện có lòng tốt cho nó uống một chút nước.
“Thỏ uống nước nhiều sẽ bị đau bụng!” Chưa từng thấy người mẹ nào ngốc như vậy!
“Hả! Sao không nói sớm!”
Một ngày nào đó
“Tiger, có phải tôi rất xấu xí không?” Lăng Vũ Hi mới từ Italia tái khám trở về, nhìn gương xoay trái rồi xoay phải, rất không tự tin hỏi Tiger đang lắp ráp thiết bị điện tử bên cạnh.
Tiger không ngẩng đầu, vẫn chuyên tâm làm tiếp việc trong tay, thuận miệng nói: “Đâu có xấu, cô là cô gái đẹp nhất thế giới.”
Đó là dĩ nhiên, cậu là cậu nhóc đẹp trai nhất thế giới, mẹ của cậu tất nhiên cũng sẽ không xấu, Tiger kiêu ngạo nghĩ.
Từ năm ngoái, vào lúc “hấp hối” của cậu, ngay đúng hôm sinh nhật, trong khung cảnh trời đầy băng tuyết, Chú Phong cuối cùng cũng nói với cậu, Tiểu Hi chính là mẹ ruột của cậu! Mặc dù vẫn còn có chút tiếc nuối, bởi vì Chú Phong nhất quyết không chịu nói ba của cậu là ai, chẳng qua, biết được mẹ là ai, cậu cũng đã rất vui rồi.
Đêm hôm đó, cậu gắng gượng được! Bởi vì cậu có mẹ, cậu không thể chết, cậu phải sống thật tốt!
Nhưng, chú Phong nói, mẹ vô tình quên mất cậu. . .
Aizz, trong lòng cậu nhóc âm thầm thở dài một hơi. Cậu đã hứa với chú Phong, phải đợi đến lúc mẹ nhận ra cậu.
“Hì hì.” Nghe thấy lời Tiger nói, Lăng Vũ Hi thấy vui vẻ một chút, “Vẫn là Tiger tốt nhất, trẻ con không nói dối. Ừ, tôi phải tự tin lên mới đúng.”
Cô bây giờ, so với trước kia tươi tỉnh hơn nhiều, cũng tỏ ra vui vẻ hơn.
Thật ra thì suốt hai năm ở Italia, khi cô nhìn thấy toàn thân mình quấn đầy băng vải, trong lòng vô cùng khó chịu lại thêm tự ti, đại khái người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Cô cũng không hề soi gương. Tiến sĩ Fei Denan không cho phép cô soi, nhưng hứa rằng, ông sẽ cố hết sức giúp cô khôi phục lại dung mạo. Có thể, giọng nói của cô sẽ không lành lại được, dây thanh quản đã bị cháy hỏng, để có được dáng vẻ thế này, đã là quá tốt rồi.
Bác sĩ Fei Denan bảo cô mỗi quý phải trở về tái khám một lần, chờ sau này ổn định, cô chắc chắn sẽ có thể giống như người bình thường.
“Có lẽ, tái khám thêm mấy lần nữa, tôi có thể lại giống như trước đây vậy!” Cô tự an ủi mình. Nhưng cô không nghĩ, cô đã quên mất mình dáng vẻ trước đây của mình rồi.
Tiger bỗng dưng ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, sau đó không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu, nghiên cứu vật nhỏ trong tay.
“Tiger, Phong ca còn chưa quay về sao? Lần này chỉ một mình anh ấy đi làm nhiệm vụ.” Lăng Vũ Hi buông chiếc gương nhỏ trong tay xuống, hỏi.
Tiger lắc đầu, “Chú Phong sẽ tự chăm sóc bản thân.” Đối với kỹ thuật của chú Phong, cho tới bây giờ cậu chưa từng lo lắng.
“Đúng vậy, lần nào cũng đều là Phong ca chăm sóc chúng ta.” Lăng Vũ Hi cười ngốc nghếch. Hai năm qua, sống cùng bọn họ, cô thấy mình dần dần cũng tươi tỉnh lên rất nhiều. Đặc biệt là nhóc Tiger, mặc dù mồm miệng độc địa, nhưng lần nào cũng là cậu nhóc đi an ủi cô. Cô dịu dàng nhìn cậu nhóc đang bận rộn, tò mò hỏi, “Lần này cậu lại làm đồ tốt gì vậy?”
Đúng lúc này, trong phòng xuất hiện thêm một người, Diệc Linh. Người cũng như tên, cô ấy chính là nữ sát thủ lãnh khốc năm đó.
“Vũ Hi, chủ nhân gọi cô qua một chuyến.” Giọng nói cũng lạnh lẽo, mỗi lần nhìn thấy Lăng Vũ Hi, trái tim cô sẽ không nhịn được mà nhói đau. Quả thực, Lăng Vũ Hi mới chính là người phụ nữ mà Phong Ngạo yêu!
“Diệc Linh, chủ nhân tìm tôi?” Lăng Vũ Hi có chút kinh ngạc.
” Ừ, đúng vậy.” Diệc Linh bình tĩnh gật đầu, xoay người liền biến mất, nhanh như chưa từng xuất hiện vậy.
Nhìn bóng lưng Diệc Linh biến mất ở cửa, Lăng Vũ Hi quay đầu nói với Tiger: “Vậy tôi đi một chuyến.”
“À, con cũng đi xem một chút.” Tiger theo sát phía sau cô .
Phòng khách trong trụ sở chính Kingloy.
“Cái gì? Bảo tôi đi trộm cái cục thủy tinh cổ ấy?” Giọng khàn đặc kinh ngạc kêu lên.
“Ừ hừm!” Thủ lĩnh tổ chức Kingloy —— lão già tóc trắng hừ lạnh một tiếng, ném một tấm ảnh về phía Lăng Vũ Hi.
Cô lẹ tay bắt gọn, cầm lên nhìn, “Wow, viên thủy tinh này thật là đẹp!”
“Cái gì mà thật là đẹp, nó có giá trị liên thành, có sức mạnh thần bí ‘trái tim Florence’!” Lão già tóc trắng không vui nói. Nếu đây không phải là ý của bên phía Italia, lão ta căn bản sẽ không phái cái loại phụ nữ phẩm chất kém này đi thực thi nhiệm vụ!
“Trái tim Florence?” Lần đầu tiên nghe nói về món đồ chơi này, nhất thời hai mắt Lăng Vũ Hi sáng lên, “Sức mạnh thần bí? Trộm được vật này, có phải sẽ mang đến may mắn hay không?”
“Trái tim Florence?” Tiger đi theo phía sau, cậu cũng là lần đầu tiên nghe thấy có vật kỳ quái như vậy. Bàn tay nhỏ bé nắm chặc vật mới vừa làm xong.
“Lăng Vũ Hi! Đừng nghĩ ta đang đùa giỡn, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!” Lão già tóc trắng gần như phùng mang trợn mắt. Trong tổ chức kẻ không chịu sự khống chế của lão nhất, chính là hai mẹ con nhà này! Hết lần này tới lần khác, Lăng Vũ Hi lão không động vào được, cũng không biết cô và cấp trên có quan hệ gì, mà ngay cả Tiger, lão cũng không nỡ động vào.
“Nhưng, chủ nhân, sai tôi đi Florence, trộm vật này, không phải cũng. . .” Cô bĩu môi. Người khác làm đều là ám sát có kỹ thuật cao, tại sao cô chỉ được giao làm cái chuyện trộm gà bắt chó thế này?
“Hừ ? Ngươi không đi cũng được, vậy để ta phái Tiger đi. Dù sao nó có bị tam trường lưỡng đoản, biến thành đậu hủ Đông Qua, ngươi cũng sẽ không đau. . .” Lão già tóc trắng biết rõ nhược điểm của Lăng Vũ Hi, lười giải thích nhiều với cô, trộm ‘trái tim Florence’, cũng là ý của bên phía Italia.
Tam trường lưỡng đoản 三长两短:
Ý nói trước khi dùng đũa hoặc trong quá trình sử dụng đặt 2 chiếc đũa dài ngắn không bằng nhau trên bàn. Đây là điều đại bất cát lợi, người ta thường gọi là “tam trường lưỡng đoản”, ý nói đại biểu cho tử vong. Bởi vì người Trung Quốc trước đây cho rằng, người mất nằm trong quan tài, nắp quan tài chưa đóng lại, bộ phận tổ thành quan tài gồm trước sau 2 mảnh ván ngắn, 2 bên hông và dưới đáy là 3 mảnh ván dài, cả 5 mảnh hợp thành, cho nên đây là điều bất cát lợi
“. . . Á, tôi đi, tôi đi không được sao?” Cô sao có thể đành lòng để Tiger mạo hiểm, “Vậy lúc nào thì lên đường?”
“Lập tức lên đường!” Lão già tóc trắng không kiên nhẫn nói, một khắc cũng không để cho cô do dự.
“Hả?” Cô gần như chết lặng.
Ngược lại Tiger ở bên cạnh, đối với loại mệnh lệnh tùy ý này, tĩnh táo hơn nhiều. Cậu xòe lòng bàn tay nhỏ bé ra, bất ngờ trưng ra một chiếc chuông nhỏ, đi tới trước mặt Lăng Vũ Hi, “Cho cô.”
“Đây là cái gì?” Lăng Vũ Hi cầm chiếc chuông nhỏ lên, gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích cái thứ đồ chơi này.
“Dù sao cô cũng phải luôn mang bên người, không được làm mất, biết không?” Tiger theo thói quen nhíu chặt chân mày, trong lòng có chút mất mác, quả thực không yên tâm để cô một người đi làm nhiệm vụ. Thật may sớm có chuẩn bị, làm xong cái chuông theo dõi này, để phòng vạn nhất!
“Ùm.” Leng keng leng keng, cô vui vẻ lắc.
“Lăng Vũ Hi, đi chuẩn bị để lên đường đi! Đến nơi đó, sẽ có hướng dẫn, bảo ngươi phải làm thế nào.” Lão già tóc trắng thúc giục.
“Ừ, biết rồi!” Cô một tay cầm tấm ảnh ‘trái tim Florence’, một tay cầm chiếc chuông nhỏ, nhìn Tiger, “Không cần lo lắng, cậu nhóc, tôi sẽ bình an trở về!”
Tiger nhớ lời cô nói. Bọn họ chung sống hai năm, đây là lần đầu tiên cô đơn độc thi hành nhiệm vụ, tốt hay xấu đều không rõ.
Bốn năm qua, bị mất trí nhớ, cô nghĩ cô sẽ đơn độc trên thế giới này. Thậm chí mới đầu luôn cảm thấy tự ti co rúm mình lại, đến sau này cởi mở, tự tin, tất cả những điều này đều do Phong Ngạo và Tiger đem lại cho cô!
Ai có thể ngờ rằng, chuyến đi này của cô, lại rơi vào tình cảnh như vậy. Không những không trộm được ‘trái tim Florence’, mà ngược lại còn đánh mất trái tim mình ở Italia!
Cô chẳng bao giờ ngờ được rằng, gặp phải gã đàn ông xấu xa kia, sẽ khiến cho cô trở nên mềm yếu và đau khổ như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến, cô sẽ mang thai con của anh ta. . .
Quá nhiều bất ngờ, khiến cô ứng phó không kịp!
Đây là số mạng sao?