Xích Long bảo
So với tiệc đính hôn hoành tráng phô trương lần trước, thì lần này hiển nhiên là khách mời đến dự tiệc ít hơn rất nhiều. Dù sao đã từng gây ra chuyện mất mặt, không thể lại thất lễ trước mọi người thêm nữa.
Ngoại trừ mời một vài vị khách, lần này cũng không còn dám mời nhóm khách quý nữa. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện lần trước, sợ là trong lòng rất nhiều vị khách quý vẫn còn rất sợ hãi, nên chắc sẽ không dám lại đến tham dự.
“Cô Tuyết Nhi, yên tâm đi, lần này tổ chức tại Xích Long bảo, sẽ không có ai lại có thể không kiêng dè gì mà xông vào!” Lâm Ngạn toàn thân lễ phục màu đen, tâm trạng có hơi chút kích động, như thể chính anh sắp đính hôn vậy, vui sướng khó nói nên lời. Nhưng trong lòng anh lại mơ hồ nhói đau, anh luôn tự nhủ, hạnh phúc của cô cũng chính là hạnh phúc của anh!
“Đúng đó, Tuyết Nhi, lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì.” Thím Lâm cũng an ủi cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt. Bà hiểu rõ, để có được ngày hôm nay, Tuyết Nhi đã trải qua khó khăn thế nào. Hy vọng lần này sẽ không còn có bất cứ sơ xuất gì nữa.
Giang Tuyết Nhi miễn cưỡng mỉm cười, nhưng cảm giác thấp thỏm trong tim vẫn không giảm. Hôm nay, khách quan mà nói so với lần trước, cô ăn mặc cũng kém nổi bật hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ vô cũng quyến rũ. Có lẽ do sợ nếu trở nên quá xinh đẹp sẽ bị ông trời ghen ghét, nên cô đã không dám quá phô trương.
Sao Thác Dã còn chưa có tới, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không hề thấy thân ảnh mà cô vẫn luôn ước mong: “Thím Lâm, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Sắp mười một giờ rồi, Tuyết Nhi đừng lo, cậu chủ đang trên đường tới.” Thím Lâm nhìn thấy rõ sự lo lắng của cô. Thực ra, bà vẫn không dám nói cho Tuyết Nhi biết một việc, nhưng…
Thím Lâm do dự, bởi vì tối qua cậu chủ đã gọi điện cho bà, bảo bà sắp xếp lại phòng của cô chủ nhỏ trước kia một chút, nói sẽ có một người phụ nữ sẽ vào đó ở lại, như vậy thì làm sao mà tốt được đây? Bà không tiện hỏi nhiều về thân phận của người phụ nữ kia, chỉ biết ngữ điệu của cậu chủ rất nghiêm trọng, có thể hiểu người phụ nữ kia quan trọng thế nào, thế này… Cậu chủ biết hôm nay sẽ đính hôn với cô Tuyết Nhi đúng không? Vậy sao còn có thể để cô Tuyết Nhi cùng người phụ nữ khác ở chung một nhà chứ?
Bà cũng hiểu, sức khỏe cô Tuyết Nhi yếu ớt. Dù sao thân phận cậu chủ rất tôn quý, có nhiều người phụ nữ khác cũng rất bình thường, như sự xuất hiện của người phụ nữ kia ở bữa tiệc đính hôn lần trước. Nhưng vợ chính là vợ, chỉ có thể có một mà thôi!
Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh cô gái đêm đó, thím Lâm hoài nghi, chắc không phải là người phụ nữ kia chứ?
Bíp bíp bíp…
Tiếng còi xe quấy nhiễu suy nghĩ của hai người, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía chiếc xe cao cấp đang chầm chậm lái vào.
“Là Thác Dã!” Giang Tuyết Nhi mừng rỡ kêu lên, kéo làn váy thật dài lập tức chạy ra khỏi phòng, Thác Dã đến rồi!
Thím Lâm và Lâm Ngạn thì theo sát phía sau.
Trong xe, ngoại trừ tài xế Tiểu Mã, phía ghế sau còn có hai bóng người ngồi yên lặng không hề nhìn nhau.
Ở giữa bọn họ, giống như có một bức tường vô hình. Trên đường đi, Lăng Vũ Hi luôn nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, không hề buồn liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cuối cùng thì cũng tới cái nơi anh muốn, từ trong xe nhìn ra, lâu đài cổ cách cô càng lúc càng gần, tòa nhà trông rất quen thuộc, giống như cô đã nhìn thấy hàng trăm lần rồi vậy, giống như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích vậy, càng đến gần, bất tri bất giác, tim cô đập càng lúc càng gia tốc…, có một dòng nhiệt huyết không biết bắt đầu từ đâu bốc lên. Cô không hiểu vì sao lại quen thuộc đến vậy, mang theo sự thân thiết đã lâu không gặp, dường như làm cho tâm trạng sa sút của cô dần dần trở nên phấn chấn. Không phải do, tòa lâu đài cổ này có ma lực gì đó chứ?
Xe dần dần ngừng lại. Lăng Vũ Hi lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Thời gian mang thai của cô phải trãi qua ở chỗ này sao?
Ngay sau đó, lọt vào tầm mắt cô là một làn váy bồng bềnh của một cô gái!
Trái tim giống như bị ai xiết chặt lại, giống như có một mũi tên sắc nhọn ở một nơi nào đó, không hề báo trước, cứ vậy mà cắm thẳng vào ngực của cô, cũng đồng thời đâm phập vào tim cô! Là cô ấy, vị hôn thê của anh —— Giang Tuyết Nhi!
Lăng Vũ Hi ngay lập tức hiểu rõ, gã xấu xa chết tiệt, cho dù là chờ sanh, cô đã biết anh cũng sẽ không để cho cô sống thoải mái mà! Hôm nay là lễ đính hôn của anh đúng không?
Tất nhiên, Úy Trì Thác Dã nhanh hơn cô ấy một bước liền đón được thân ảnh kia, ngay trước khi cô kịp phản ứng, anh đã mở cửa xe bước xuống nghênh đón của anh rồi!
“Tuyết Nhi.”
Cô nghe thấy rõ ràng, giọng nói dịu dàng cùng chờ mong của anh, còn đối với cô, chỉ toàn là lửa giận cùng uy hiếp! Thật là khác biệt, cô đau lòng nghĩ.
“Thác Dã! Em đã sợ là anh sẽ không về đây!” Giang Tuyết Nhi hưng phấn nhào vào trong lòng ngực anh, buông thả ôm eo của anh, hạnh phúc đến mức như muốn bay lên, Thác Dã thật sự đến rồi!
“Đồ ngốc, một ngày quan trọng như vậy, làm thế nào anh có thể quên cho được. Không cho phép em quá kích động.” Anh yêu chiều vuốt vuốt tóc cô, nhàn nhạt cười nói. Sợ cô vì quá mức hưng phấn, mà khiến trái tim mình không thể chịu được.
Lăng Vũ Hi ngồi cứng ngắc trong xe, không muốn xem bọn họ anh anh em em thân mật, đầu ngoặc sang bên kia, nhưng lỗ tai lại không nghe lời cứ dựng thẳng lên.
“Hôm nay tâm trạng của em rất tốt, anh hỏi thím Lâm đi, nhất định sẽ không để bị ngất xỉu.”Sự yêu chiều của anh làm cho Giang Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho dù là đối với anh làm nũng, cô đều cảm thấy cuộc đời này không hối tiếc.
“Ha ha, tốt, hôm nay không cho phép em được té xỉu, nếu không sẽ phạt em ba ngày không được phép cười.” Thân mật búng búng chóp mũi nhỏ của Giang Tuyết Nhi, hoặc là vô tình, hay cố ý, ánh mắt Úy Trì Thác Dã đều hướng về phía bên trong xe, có chút mất tập trung.
“Sẽ không đâu, không cười nhiều sẽ rất buồn nha.” Giang Tuyết Nhi hờn dỗi.
Úy Trì Thác Dã mỉm cười. Ánh mắt sắc bén của Lâm Ngạn nhìn thấy trong xe có một người phụ nữ khác, nhanh mồm lanh miệng lập tức chất vấn anh: “Lão Đại, anh làm thế này là có ý gì?” Ngón tay của anh ta chỉ vào trong xe. Anh không hề muốn mạo phạm lão Đại như thế, dù sao anh ta cũng đã theo lão Đại vào sinh ra tử nhiều năm. Nhưng xin lượng thứ cho anh đã không thể ngồi yên không để ý đến. Hôm nay là ngày gì, tin rằng lão Đại so với bất cứ ai đều biết rõ hơn, ấy vậy mà còn dẫn theo một kẻ giết người máu lạnh trở về? Chẳng lẽ anh không sợ cô Tuyết Nhi sẽ thương tâm sao?
“Anh Lâm Ngạn?” Giang Tuyết Nhi xoay đầu lại, không hiểu Lâm Ngạn có ý gì, nương theo ngón tay Lâm Ngạn, cô nhìn về phía trong xe ——
Sau đó, cô đột ngột hít sâu vào một ngụm khí lạnh!