Anh thở dài một tiếng, phục hồi lại tâm trạng xúc động vừa rồi. Đối với cô gái này, trong anh luôn tràn ngập mâu thuẫn và bối rối.
Nụ hôn vừa rồi, thiếu chút nữa khiến anh bị mê hoặc!
Aizz, thở dài một tiếng, “Tại sao lại khóc?”
Giọng nói dịu dàng đến ngay cả anh cũng không nhận thấy, lòng ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt cô. Trong bóng đêm, ánh mắt anh như phát sáng. Anh biết làm sao với cô đây?
“Hu hu hu. . . . . .” Cô nức nở , không kềm chế được, “Anh. . . . . . Anh là tên khốn. . . . . .”
Cô không muốn thừa nhận, giờ khắc này, trái tim cô như đang bay. Cô đã nghĩ tới trăm ngàn khả năng. Cô nghĩ gã xấu xa kia sẽ chạy lại đây trước tiên sẽ đánh cô một trận, hoặc là đem trói cô lại. . . . . .Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, anh ta sẽ dùng cách này —— không chút do dự cường hôn cô!
Cô cảm nhận được anh run rẩy hôn cô, vừa có ý trừng phạt, gặm cắn cánh môi cô. Giống như dùng cách này để nói với cô, anh ta tức giận tới mức nào!
Cô làm sao có thể thừa nhận, sâu trong linh hồn trầm tĩnh kia, cứ vậy bị anh xâm nhập trắng trợn. Bức tường bảo vệ cuối cùng trái tim cô đã bị tấn công bất ngờ không chút phòng vệ nào, đến nỗi cô không thể tự kiểm soát được cảm xúc kích động của mình, đau lòng mà khóc thành tiếng!
Nếu không phải anh dùng cách này, nếu không phải anh hôn cô như vậy, nếu không phải cô không chút đề phòng, cô sẽ không khóc đến mức không kềm chế được!
Trời ơi, cô bị làm sao thế này, đến ngay cả khi gã xấu xa kia đã khiến cô đau đớn như vậy mà giờ lại có cảm giác vui sướng, tâm trí hỗn loạn, giống như tự huyễn hoặc, cỡ nào thân thiết mê say, làm cho cô đánh mất trái tim.
“Tôi là tên khốn? Cô nàng chết tiệt, em không nói tiếng nào bỏ trốn, thế mà còn dám nói tôi là tên khốn!”
Anh gần như đã tức giận, nhưng giây tiếp theo, không muốn tranh cãi nữa, lại ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô. Cô nàng chết tiệt! Lương tâm bị chó ăn mất rồi sao?
“Um. . . . . .” Cô giãy dụa, trên cánh môi truyền đến cảm xúc ướt át. Chết tiệt, cô say mê hương vị của anh.
Lần này, rõ ràng lúc này anh đang tức giận như vậy, cô nép sát vào người anh, cảm nhận rõ phần căng tròn của cô, hung hăng cắn nhẹ lên lưỡi cô, muốn trừng phạt làm đau cô. Lưỡi vờn lưỡi, tham lam mút hết ngọt ngào của cô. . . . . .
Cô làm sao có thể, không nói một lời liền bỏ trốn! Ý đồ lần nữa thoát khỏi tầm mắt anh?!
Cô làm sao có thể, giống như bốn năm trước, phủi mông mặc kệ tâm trạng của anh, phủi mông biến mất?!
Cô lại làm sao có thể, vào lúc anh bắt đầu có chút cảm xúc, thậm chí có chút động lòng, đã vội bỏ chạy?!
Đột nhiên, nụ hôn của anh càng thêm sâu. Nếu như nói nụ hôn vừa nãy, là hôn khi mất rồi lại tìm lại được. Thì lần này, chính là nụ hôn giận dữ bừng bừng! Anh hận không thể đem cô nhét vào trong cơ thể mình, làm như vậy thì cô sẽ không thể chạy trốn được nữa.
Anh thực sự tệ vậy sao, khiến cô phải tránh còn không kịp?
“Cô nàng chết tiệt!” Sau một lúc lâu, anh mới buông cánh môi cô ra, vẫn chưa khống chế được cảm xúc phẫn nộ.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi quét qua cô, mất đi sự ấm áp của anh, cô không khỏi rùng mình một cái. Người đàn ông này, quả nhiên bị chọc giận.
Bàn tay anh không nhận thức được bóp mạnh thêm, hét lớn , “Vì sao phải chạy trốn! Chết tiệt, muốn rời khỏi tôi đến vậy sao?”
Anh không có cách nào tưởng tượng được, cảm giác khi mất cô thậm chí có thể khiến cho anh cảm thấy sợ hãi như vậy. Chết tiệt, cô cứ vậy muốn rời khỏi anh sao?
Thở gấp, nước mắt trên mặt đã khô, cô thấy chất giọng khàn khàn của mình, lại lộ ra một chút ai oán, “. . . . . . Anh nói. . . . . . Anh không buông tay. . . . . .”
Buông tay? Chết tiệt! Anh nhớ lại lời đã nói với cô vào sáng sớm hôm đó. Đột nhiên, khóe miệng không ngừng được đã mỉm cười, nhìn cô vừa tức giận vừa buồn cười: “Cho nên em mới muốn bỏ trốn, phải không?”
Cô lặng thinh. Tiếng tim đập càng nhanh hơn. Nếu lúc này, anh muốn giết cô, cô cũng chỉ có thể nhận.
Thở phào một hơi, anh thỏa hiệp với cô, nuông chìu ôm chặt vòng eo mềm mại của cô, cúi đầu thì thầm: “Đồ ngốc, Lăng Vũ Hi, chưa từng thấy cô gái nào ngốc như em vậy!”
“Hả?” Cô thất thần, không hiểu lắm hàm ý câu anh nói.
“Anh không buông tay, em sẽ bỏ trốn phải không?” Anh thật muốn bổ đôi bộ não ngu ngốc này của cô ra, nhìn xem cấu tạo trong đó thế nào.
“Anh không phải muốn giết bọn tôi sao?” Cô vô tội a. Cô và Tiger không cần phải chết trong tay anh ta, bởi vì họ vô tội!
“Anh có nói muốn giết em sao? Đồ ngốc, Lăng Vũ Hi!” Anh rủa thầm. Thì ra, cô nàng này. . . . . .Cô đã hao tốn tâm tư để chạy trốn, cũng chỉ vì sợ anh giết cô? “Nếu muốn giết hai người, anh còn đi cứu tên nhóc kia nữa sao? Nếu muốn giết em, thì ngay lúc ở Florence anh đã có thể lấy cái mạng nhỏ của em một cách dễ dàng, còn cần gì phải đợi tới bây giờ hả?”
“A. . . . . .” Cô nhất thời há hốc miệng, dường như gã xấu xa kia nói cũng có điểm đúng!
“Thật không biết đầu óc em làm từ thứ gì, bên trong toàn là rơm sao?” Anh lắc đầu. Phụ nữ đều giống cô chỉ số thông minh thấp đến vậy sao?
“Này . . . . . . Anh đủ rồi nha. . . . . .” Mặt cô đỏ bừng cả lên. Anh ta có cần phải xỉ nhục chỉ số thông minh của cô như vậy không? Á, tuy rằng cô thừa nhận, anh ta nói đúng.
“Em cho là, em có thể thoát khỏi anh sao?” Anh bá đạo tuyên bố, “Lăng Vũ Hi, đời này, trừ phi anh không cần em nữa, nếu không, đừng mơ chạy trốn!”
Anh đưa ra tuyên cáo chủ quyền của mình. Cô đang muốn phản đối, môi vừa mở ra, giây tiếp theo, lại một lần nữa liền bị anh nuốt mất!
Chỉ là lần này, đều là dịu dàng mật ngọt, dịu dàng như nước, giống như anh muốn dung nhập vào cô, cố tình trêu chọc cô.
Gió đêm thổi bay mái tóc mềm mại của cô, chiếc mũ y tá không biết rớt từ khi nào. Gió lạnh thổi khô nước mắt cô. Dần dần, cô thôi giãy dụa, bị hương vị của anh xâm chiếm, đáy lòng nhẹ giọng thở dài, đây chính là người đàn ông cô luôn mơ ước. Người đàn ông cô không muốn thừa nhận mình đã yêu, lần này. . . . . . Cô quả thật đã đánh mất trái tim. . . . . .
Tấm màn đen buông xuống, ánh trăng lấp ló dưới đám mây dầy, vừa ló đầu ra, chiếu xuống những tia sáng dịu dàng, chiếu sáng hai người đang hôn nhau; Các ngôi sao cũng dần dần xuất hiện. Trên bầu trời đêm, lộ ra một đôi mắt tinh nghịch, giống như bị sự nhiệt tình của hai người làm cho đỏ mặt.
Hai người vẫn mãi đắm đuối dưới ánh trăng, hai người đã quên hết những mâu thuẫn gay gắt ban đầu, đã quên hết mọi căng thẳng vừa trải qua. Cô đã quên còn phải chạy trốn, đã quên rất nhiều rất nhiều, chỉ là lẳng lặng, dịu dàng, say mê hưởng thụ giờ khắc này, bọn họ đã quên hết thời gian. Đây là lần đầu tiên, hai người thật sự mở lòng, chấp nhận nụ hôn nồng nhiệt của nhau. Giống như hai kẻ đang yêu, thuận theo cảm xúc trái tim, tùy ý hôn say đắm, cùng nhau lạc trong mộng đẹp. . . . . .
Anh nói, trừ phi anh không cần cô nữa, nếu không, cô đừng mơ chạy trốn!