Thầm mặc niệm trong lòng, Lăng Vũ Hi nhắm nghiền đôi mắt mờ lệ, xoay người, cắm đầu đẩy xe thuốc hướng về nơi có chút ánh sáng kia đi đến. . . . . .
Hu hu hu, Tiger, con gắng thêm chút nữa, một chút nữa thôi!
Dọc đường đi, cô đẩy xe rất cẩn thận, nước mắt tuôn ào ào, trong đầu dường như lóe lên những cảnh tượng quen thuộc.
Trong trí nhớ, cô dường như cũng xuyên qua rất nhiều con hẻm tối tăm, cũng cắm đầu chạy trốn, chạy trong im lặng, nước mắt như mưa!
Cô không nhớ rõ là lúc nào, nơi nào, lại gặp phải tình huống tương tự, nước mắt đầy mặt, cô không thể tìm hiểu ngọn ngành, cô chỉ biết, Tiger, Tiger, con phải tiếp tục sống!
“Lăng Vũ Hi, đừng sinh sự nữa, lập tức quay về đây cho tôi!”
Bỗng nhiên, một tiếng gầm lớn cuống cuồng, cắt qua màn đêm yên tĩnh tạo thành một luồng sóng âm, lọt thẳng vào trong lỗ tai Lăng Vũ Hi!
Ngay tức khắc, cô dừng chân lại, cố bình ổn trái tim đang đập loạn cào cào, do cô nghe lầm rồi sao?
Giọng nói này. . . . . . Tại sao lại giống của gã xấu xa kia đến vậy!
Nhưng, đến giây tiếp theo, nỗi sợ hãi lập tức lan ra toàn thân, không thể để anh ta phát hiện!
Vì thế, cô không dám tiếp tục chần chờ, đẩy xe tiếp tục bỏ chạy. Nhưng nước mắt lúc này vẫn không ngừng lại được. Rõ ràng đã quyết định rời đi, rõ ràng quyết tâm không còn lưu luyến, nhưng vào giây phút này, lòng cô lại đau như dao cắt!
“Um. . . . . .” Tiger cất tiếng rên khe khẽ, từ bên trong xe thuốc loáng thoáng bay ra.
“Hu hu hu. . . . . .” Cô thiếu chút nữa đau lòng đến khóc thành tiếng, “Tiger. . . . . .”
Đi chậm lại, lỗ tai cô gần như dựng đứng lên, một khắc cũng không dám lơ là! Đêm khuya, khắp nơi đều yên tĩnh, nghe rõ tiếng rên khẽ của Tiger, càng nghe rõ. . . . . . tiếng gầm của gã xấu xa kia!
Mắt thấy sắp chạy đến tia sáng nơi cổng ra vào rồi. . . . . .
“Lăng Vũ Hi! Em trở lại cho tôi!”
Lại một lần nữa, vang lên tiếng hét, lần này gần như là vang lên từ phía sau cô!
Chúa ơi, tim cô đập điên cuồng! Cô căng thẳng không biết phải làm sao!
Ngay sau đó, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, xen lẫn hơi thở gấp gáp, từng bước từng bước tới gần!
Cô không dám quay đầu lại. Cô không dám nghĩ ngợi lan man. Cô chỉ biết không thể dừng lại!
“Chết tiệt! Lăng Vũ Hi, em đứng lại đó cho tôi!” Úy Trì Thác Dã gầm lên giận dữ. Lần này, anh có thể chắc chắn, anh đã nhìn thấy cô rồi!
Kiềm nén tâm trạng vui sướng như điên, anh chạy vài bước dài là bắt được, Cầu Chúa phù hộ, cô vẫn còn đây. . . . . . Cô vẫn còn trong tầm mắt anh!
“Lăng Vũ Hi. . . . . .” Lần này, anh không hề hay biết tiếng gọi kia có chút run run, mà chỉ còn biết mỗi cảm giác mất rồi lại được vui sướng đến cỡ nào!
Nhưng người phụ nữ kia lại làm như không nghe thấy tiếng anh, giống như ruồi bọ mất đầu, cắm đầu cắm cổ đẩy xe, chạy một mạch như điên!
Anh ta làm sao biết được cảm xúc của cô lúc này, hoảng sợ, khóc nức nở, thậm chí xen lẫn một chút. . . . . . Cảm giác may mắn, trong tiềm thức thậm chí có chút chờ mong anh đuổi theo, thậm chí còn thấy hơi may mắn vì anh đã bắt kịp!
Trời ơi, Lăng Vũ Hi, sao mày lại mâu thuẫn thế này? Cô đè lại trái tim đang sắp nhảy ra khỏi ngực, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . . . . .
“Đừng chạy!”
Đột nhiên, một vòng ôm mãnh mẽ tóm lấy eo cô! “Đừng chạy nữa, Lăng Vũ Hi!”
“A ——” Cô kêu lên, còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị nhấc bỗng lên không. Đôi cánh tay rắn như sắt mạnh mẽ vòng quanh hông cô. Trong bóng đêm, trộn lẫn hơi thở đặc trưng của anh, xông vào mũi, nước mắt cô vẫn còn nhòe nhoẹt trên má, hoảng hốt vì bị túm giật ngược lại! “Anh. . . . . . Um. . . . . .”
Còn chưa kịp mở miệng, đôi môi liền bị anh nuốt hết!
Bùm một tiếng!
Đầu óc cô trong nháy mắt giống như bị nổ tung, không kịp nghĩ ngợi gì đã bị anh ta cuồng hôn. Hôn tùy ý, hôn điên cuồng, thậm chí có chút run rẩy! Trời ơi. . . . . . Thật quen thuộc. . . . . .
Nước mắt mặn chát, trong bóng tối, bất ngờ bị ôm hôn, nhưng lại làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc. . . . . . Giống như chuyện này đã từng xảy ra ở một nơi nào. Nước mắt cô lọt vào giữa răng môi cô và anh, ngay đến cả hương vị mặn chát cũng quen thuộc như vậy! Giống như hương vị của nước biển. . . . . . Giống. . . . . .
Cuồng bạo, anh hôn cô!
Mặc sức cướp lấy ngọt ngào của cô, đầu lưỡi cậy mở cánh môi mím chặt của cô, ngang ngược tấn công sự mảnh mai và yếu ớt của cô!
Giờ khắc này, anh mới biết chắc mình đã bắt được cô, đúng vậy, cuối cùng!
Không thể giải thích được tại sao trái tim lạnh lùng kia lại có thể bởi vì cô mà run rẩy. Ngay lúc này, anh chỉ muốn hôn cô mãi. Anh không tìm được cách nào khác. Anh chỉ biết, không thể lại mất cô!
Nỗi đau kia giống như khi bị mất bé con vậy, anh không muốn lại phải nếm tiếp lần thứ hai!
Nụ hôn của anh khiến cô như bị bốc cháy, mặc cho anh cắn lấy cánh môi cô. Dường như đã tìm được nơi phát tiết, anh càng quyết liệt quấn lấy cô!
Lúc này, cả hai giống như đã lạc trong nụ hôn nồng nhiệt, như tìm về được cảm xúc đầu đời, đã bị phủ bụi thời gian, bị vô tình hay cố ý quên đi hoặc do bất cẩn bị mất trí nhớ, khiến cho bọn họ say mê!
Cô đột nhiên thấy hoảng hốt, giống như bị ma chú, tâm hồn bay bổng lâng lâng. Nụ hôn này. . . . . . không giống như trước đây. Cô cảm nhận một cách sâu sắc; Nụ hôn này. . . . . . khiến cô cảm nhận được anh khác trước rất nhiều. Nhưng, phải chăng cô đang gặp ảo giác sao?
Anh nồng nhiệt ôm hôn cô, nhưng tại sao. . . . . . cảm giác cô nàng Lăng Vũ Hi này mang đến, lại giống con bé đến vậy! Gợi anh nhớ lại năm đó giống như anh đang quay về lại đảo Phuket, một nụ hôn bất ngờ với con bé!
Cô nàng Lăng Vũ Hi này. . . . . . Giờ khắc này, cũng xen lẫn vị mặn chát, như đang dưới biển. . . . . .
Đợi chút! Mặn chát?
Anh đột ngột buông môi cô ra, sau đó dán vào mặt cô, quả nhiên, ẩm ướt nhớp nháp!
“Em. . . . . .” Anh mở miệng, mới phát hiện thấy giọng mình khàn khàn , “Khóc, ư?”
Im lặng, đôi mắt ánh lên long lanh trong bóng đêm lấp loáng tia sáng, Lăng Vũ Hi rốt cuộc không kiềm chế được nữa nghẹn ngào khóc rống lên!