...hệ thống này phi thường am hiểu lợi dụng tâm lý con người...
"Thực xin lỗi." Tiếu Mạc Hàng làm bộ dáng thành khẩn xin lỗi, sau đó làm một cái thủ thế "cậu tiếp tục", rất có phong thái chăm chú lắng nghe.
Tiếu Mạc Hàng giày vò như vậy, bầu không khí quỷ dị khẩn trương, khủng bố, đem quỷ bắt ra tất cả đều không còn.
Tề Tư Nguyên thở dài một hơi rồi nói tiếp:
"Sau chuyện của Lâm San San, chúng ta gặp Đổng Phi và Ngô lão sư. Hình như anh rất ghét Ngô lão sư, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm xúc của anh sau khi tôi gặp anh. Đương nhiên chuyện này cùng anh có phải là quỷ hay không đều không có quan hệ, ngược lại là lúc đó, anh càng giống một con người hơn. "
"Khi cánh cửa nhà kho không thể mở ra, chúng ta có thể sẽ chết ở đó. Ngô lão sư sợ đến mức gần như phát điên, lúc đó lòng bàn tay tôi cũng đổ mồ hôi. Tuy nhiên, tôi nhận ra vào thời điểm đó có hai người không sợ hãi. Một người là anh và người còn lại là Đổng Phi được chúng ta cứu trở về, cũng chính là lúc đó, tôi hoàn toàn nhớ ra chuyện của Đổng Phi. "
"Chuyện của Đổng Phi tạm thời không nói tới, hiện tại chúng ta đang nói về anh."
"Sau khi trốn thoát, anh ở hành lang nói với Đổng Phi một câu phi thường kỳ quái 'chúc cậu may mắn!'"
"Những lời này rất kỳ quái sao?" Tiếu Mạc Hàng suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy những lời này cũng không có gì đặc biệt vì thế hỏi ngược lại.
Tề Tư Nguyên dừng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu Mạc Hàng:
"Ngữ khí này cùng câu nói hiển thị ở cuối mỗi đoạn trong điện thoại di động giống nhau như đúc." Tiếu Mạc Hàng đại khái sẽ không biết lúc anh nói xong câu kia, lông tơ sau lưng cậu trong nháy mắt liền dựng lên.
"Di động... cũng có ngữ khí? " về điểm này Tiếu Mạc Hàng không phục.
"Nó có. Tôi có thể cảm giác được đằng sau những số liệu lạnh như băng kia, người điều khiển cười như không cười, bộ dáng trêu chọc." Tề Tư Nguyên gần như khẳng định.
Tiếu Mạc Hàng ngược lại thay đổi sắc mặt, anh trầm mặc.
"Lại sau này, khi chúng ta gặp lại Phương Chi Du ở nhà ăn, hắn kể một câu chuyện giả rất tệ. Từ thời điểm đó, tôi phát hiện ra anh bắt đầu kiềm chế hành vi của mình. Sau đó chúng ta đã gặp Yến Nam Thụy trong thư viện. Nguyên bản từ lúc tôi gặp anh, kỳ thật vẫn là do anh đứng ở thế chủ đạo kiểm soát tiết tấu hành động của chúng ta nhưng sau khi ra khỏi nhà ăn, anh bắt đầu dần dần để cho tôi kiểm soát tiết tấu hành động, anh dường như ẩn đằng sau tôi. Lúc này tôi bắt đầu nghĩ, anh rốt cuộc đang cố kỵ cái gì? "
"Nhưng mà thời gian của tôi quá ít, từ khi cái bóng xuất hiện, tôi cũng không còn cách nào bận tâm đến chuyện của anh nữa. Tự tôi phải suy nghĩ về cách đối phó với quái vật, suy nghĩ về cách để thoát khỏi trò chơi. Trên thực tế, sự thông minh của anh không hề thua tôi và Yến Nam Thụy nhưng anh lại hoàn toàn lui về phía sau màn, anh không tham dự bất kỳ phân tích và thảo luận nào, tựa hồ chỉ thực hiện phương án hành động tôi đưa ra. "
"Lúc đó, tôi không còn dư sức suy nghĩ nhiều như vậy, cho đến khi chúng tôi dẫn người xử phạt lên lầu trên tầng hai của thư viện."
"Vị trí của anh rõ ràng càng thích hợp ném thuốc nổ, hơn nữa lấy thân thủ của anh vào thời điểm đó càng thêm thích hợp làm chuyện đó hơn nhưng anh đã ném thuốc nổ cho tôi. "
"Trong nháy mắt đó, trong đầu tôi hiện lên quy tắc xuất hiện ngay từ đầu thời gian trừng phạt ở vòng chơi thứ tư —— nếu quỷ giết chết người xử phạt, quỷ sẽ đạt được điểm tích lũy, trò chơi thăng cấp."
"Sau khi xảy ra hỏa hoạn, tôi vẫn luôn suy nghĩ về nó. Khi vòng thứ tư hệ thống đưa ra quy tắc này, tôi đã tự hỏi tại sao quỷ muốn giết người xử phạt? Ngay từ đầu Phương Chi Du đưa ra tin tức 'giữa chúng ta có quỷ', tất cả mọi người đều cho rằng quỷ chính là trợ thủ của người xử phạt, là trợ thủ của hệ thống, là dị nhân trà trộn giữa chúng ta cho nên nhất định phải diệt trừ quỷ. "
"Nhưng nói như vậy, quỷ vì sao lại muốn giết chết người xử phạt? Đây là một logic mâu thuẫn vì vậy tôi suy nghĩ lại mọi thứ. "
"Quỷ xác thật tồn tại. Nhưng không phải như chúng ta nghĩ, là một người giúp đỡ hệ thống và người xử phạt, ngược lại quỷ đứng về phía chúng ta cho nên quỷ mới muốn giết người xử phạt. Bởi vì quỷ có lực lượng và năng lực cường đại hơn bất kỳ người chạy trốn nào nên hệ thống vì phòng ngừa sự tồn tại của quỷ phá hư cân bằng trò chơi, vì thế đưa ra quy tắc trên. "
"Tổng hợp lại tất cả, tôi cảm thấy người có khả năng là quỷ nhất —— chính là anh."
Tiếu Mạc Hàng bình tĩnh nghe Tề Tư Nguyên nói xong, sau đó gật đầu.
"Anh ——" Tề Tư Nguyên có chút do dự:
"Không có gì muốn nói với tôi sao? "
"Có và có rất nhiều điều muốn nói với em." Tiếu Mạc Hàng nhìn chằm chằm Tề Tư Nguyên, biểu tình rất nhu hòa, một chút cũng không khó chịu khi bị người vạch trần thân phận. Lúc anh nhìn Tề Tư Nguyên, trong mắt tất cả đều là tình cảm nhưng cậu lại không hiểu.
"Tôi......" bộ dáng này của Tiếu Mạc Hàng ngược lại làm Tề Tư Nguyên nghẹn lời.
"Tôi biết em nghi ngờ tôi, em đối với tôi có rất nhiều nghi vấn. Tư Nguyên, tôi cũng không muốn che giấu bất cứ điều gì về tôi với em, thậm chí tôi không thể chờ nổi muốn nói cho em biết rất nhiều, rất nhiều điều. Chỉ là thời cơ chưa tới."anh dừng lại một chút ngay lập tức tiếp tục:
"Những gì tôi phải làm bây giờ là đảm bảo em có thể rời khỏi trò chơi một cách an toàn, sau đó tôi sẽ đi tìm em, em sẽ biết tất cả mọi thứ em muốn biết."
Lời nói của Tiếu Mạc Hàng làm nhịp tim cậu không hiểu sao đột nhiên tăng tốc, cái gì mà "tôi phải làm bây giờ là đảm bảo em có thể rời khỏi trò chơi một cách an toàn", không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy an tâm nhưng anh ta rõ ràng chính là quỷ...
Tề Tư Nguyên rốt cục không được tự nhiên dời ánh mắt, cậu vụng về nhìn về phía trăng máu xa xa trên bầu trời.
Tiếu Mạc Hàng lặng lẽ nở nụ cười, em ấy là đang thẹn thùng sao? Bộ dáng vụng về này, một chút cũng không có khí chất cơ trí khi ẻm phân tích logic! Thật là đáng yêu!
"Tiếu Mạc Hàng," Tề Tư Nguyên nhìn chằm chằm trăng máu bỗng nhiên mở miệng:
"Trò chơi sắp thăng cấp đúng không? "
"Đúng vậy." nghĩ đến vấn đề này, Tiếu Mạc Hàng bất đắc dĩ thở dài:
"Chúng ta vẫn đánh giá thấp sự xảo quyệt của hệ thống hoặc là nói cách khác, chúng ta đánh giá thấp sự xảo quyệt của người giám thị trò chơi. "
"Người giám thị, đó là thứ gì?" Tề Tư Nguyên giật mình, nhanh chóng quay đầu, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên mặt Tiếu Mạc Hàng, cậu đối với danh từ mới xuất hiện này dị thường mẫn cảm.
Tiếu Mạc Hàng lại cười cười, sau đó kéo tay Tề Tư Nguyên, trong ánh mắt không hiểu sao của cậu, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đồng hồ đeo tay trên cổ tay cậu, nói:
"Thời gian không còn nhiều, tôi chọn vấn đề quan trọng hơn để nói, còn lại sau này tôi sẽ giải thích với em. Chúng ta tạm thời vẫn gọi hắn là hệ thống. "
"Còn có sau này sao?" Tề Tư Nguyên bình tĩnh hỏi.
"Nhất định sẽ có, tất cả chúng ta sẽ bình an rời đi." đường cong trên mặt Tiếu Mạc Hàng càng thêm nhu hòa, lại có một loại kiên định không thể nói.
"Vậy thì tốt." Tề Tư Nguyên gật đầu.
"Tôi vốn tưởng trong quy tắc hệ thống nói giết chết người xử phạt là tự tay giết chết. Tỷ như sử dụng dao, súng, lửa và các công cụ khác để tấn công chúng trực tiếp, tạo thành thương tổn và tiêu diệt chúng. Cho nên tôi tham dự kế hoạch của em, hơn nữa một mực ở bên cạnh chúng, dẫn chúng lên lầu nhưng không giết chúng, chính là vì phòng ngừa kích phát quy tắc. "
"Kết quả cái gọi là 'giết chết người xử phạt' mà hệ thống đề cập đến là chỉ tất cả những người tham gia vào việc tiêu diệt. Hừ thật xảo quyệt! Phải đến lúc hệ thống phân chia điểm tích lũy kia tôi mới suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Lúc trước trăm phương ngàn kế không làm ra hành động sát thương đối với người xử phạt, có vẻ như tôi quá ngốc." Tiếu Mạc Hàng bĩu môi, hiển nhiên cảm thấy vô cùng mất hứng với việc bị hệ thống đùa giỡn một phen.
"Hệ thống cố ý đem quy tắc đặt ở cuối cùng, tựa như vòng này, người sở hữu ba điểm tích lũy phải đến khi thời gian trừng phạt bắt đầu mới có thể tiến hành đổi, ác độc! Dụng tâm hiểm ác! "
Tề Tư Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu:
"Quy tắc này không phải là một nghịch lý mà là một âm mưu. "
Cậu dừng một chút, nhíu mày, giống như đang cố gắng nắm bắt chi tiết nào đó:
"Kỳ thật vô luận người xử phạt có bị quỷ giết hay không, trò chơi đều sẽ thăng cấp. Sự khác biệt duy nhất chính là tính toán điểm tích lũy. "
"Hoặc nói cách khác, chỉ cần người xử phạt bị giết, trò chơi đều sẽ thăng cấp! Bởi vì những người xử phạt cũ đã biến mất nhưng trò chơi vẫn còn một vài giờ, phải có những người xử phạt mới để thay thế. Người xử phạt mới sẽ yếu hơn người xử phạt cũ sao? Câu trả lời rõ ràng là không. "
"Như vậy chuyện quỷ giết chết người xử phạt sẽ làm trò chơi thăng cấp liền biến thành một âm mưu."
"Không sai." Tiếu Mạc Hàng lúc này cũng bừng tỉnh, là anh bị lá chắn che mắt, anh biết quá nhiều, có đôi khi ngược lại đã xem nhẹ một ít chi tiết cùng chuyện vốn nên để ý, ngược lại không như Tề Tư Nguyên nhìn thấu đáo mọi chuyện.
Tiếu Mạc Hàng suy nghĩ cẩn thận, rất nhanh liền tiếp nhận lời của Tề Tư Nguyên còn chưa nói hết:
"Tác dụng của quy tắc này, điểm thứ nhất là tăng thêm nỗi sợ hãi của mọi người đối với quỷ, mọi người càng muốn tìm ra quỷ, lại càng thêm nghi ngờ phòng bị lẫn nhau, tín nhiệm bị phá hư, giữa mọi người khó có thể hợp tác. "
"Thứ hai, nếu người xử phạt bị giết sẽ có hai tình huống xảy ra. Thứ nhất, giết chết người xử phạt là quỷ hoặc là người giết chết người xử phạt bên trong có quỷ, như vậy đợi đến khi mọi người phát hiện trò chơi thăng cấp sẽ bắt đầu suy đoán, người giết chết người xử phạt hoặc là mấy người này, trong đó có quỷ. Kỳ thật cũng chính là chúng ta, năm người chúng ta hiện tại đã bị khóa lại. Hơn nữa, đợi đến khi trò chơi bắt đầu, những người khác trong năm người chúng ta rất nhanh cũng có thể nghĩ đến —— trong năm người chúng ta có quỷ! "
"Thứ hai, giết chết người xử phạt không phải là quỷ, trong đội ngũ cũng không có quỷ, nhưng mà trò chơi vẫn sẽ thăng cấp. Như vậy cục diện vẫn như cũ, người giết chết người xử phạt hoặc trong đội ngũ sẽ bị mọi người phán định có quỷ, tình huống kỳ thật là giống nhau. Sự khác biệt duy nhất là liệu người đó hoặc đội ngũ có thực sự có quỷ hay không. "
"Hệ thống một mực lợi dụng quy tắc, ở giữa chúng ta tạo ra đủ loại hoài nghi cùng mâu thuẫn, mục đích đều chỉ có một —— nó hy vọng mỗi người sẽ cảm thấy bất an, sự tín nhiệm biến mất, vì sinh tồn mà tự giết hại lẫn nhau... Đó là điều nó thích thấy nhất. Hoặc là nói, so với những người chạy trốn bị người xử phạt giết thì nó thích nhìn thấy người chạy trốn tàn sát lẫn nhau hơn. "
"Hệ thống này phi thường am hiểu lợi dụng tâm lý con người, nó bức ép tất cả mọi người bộc lộ ra mặt ác nhất trong nhân tính." Tề Tư Nguyên nhíu mày nói.
"Chính xác." Tiếu Mạc Hàng cũng cảm khái, anh liếc mắt nhìn lên trời một cái thì thấy trăng máu, trong ánh mắt tràn ngập chán ghét.
"Còn một vấn đề khác, đó là điều tôi cần hỏi anh."Tề Tư Nguyên lại nói.
Tiếu Mạc Hàng dời ánh mắt trở về:
"Em nói đi. "
"Trong trò chơi chạy trốn có hai mươi hai người chơi nhưng thực tế lại có hai mươi ba người, trong đó một người là quỷ, cũng chính là anh. Cho nên, anh là người thứ hai mươi ba bên ngoài hai mươi hai người đúng không? "
"Đúng vậy."
"Như vậy tại sao anh lại có số thứ tự và tên giống với người chơi khác xuất hiện bình thường trong hệ thống. Ngược lại Ngô Mỹ Lệ không được đánh số thứ tự trở nên cực kỳ không bình thường. Cao Gia Tuấn phân tích kỳ thật cũng không phải không có đạo lý, chỉ là hắn thu được không đủ thông tin, cũng không đủ thông minh mà thôi. "