"...là quỷ đúng không?"
Sau đó mọi chuyện lại càng đơn giản hơn.
Sau khi thư viện mất điện, Tần Hải cùng Mã Tiểu Lộ trốn vào phòng đọc sách ở tầng một. Vào thời điểm đó, tất cả họ đều nghe thấy tiếng chiến đấu và vụ nổ trong đại sảnh.
Vận khí của Tần Hải không tốt lắm, một đao kia của Trương Hướng Vinh tuy rằng không đâm trúng chỗ yếu hại của hắn nhưng lúc ở thư viện, Tần Hải lại đột nhiên sốt cao. Mã Tiểu Lộ biết, khi đó bởi vì miệng vết thương không được xử lý thỏa đáng mà còn một đường bôn ba, vết thương của Tần Hải rốt cuộc cũng nhiễm trùng.
Khi đó bọn họ đi đến phòng y tế của trường, hai người đều không có kinh nghiệm cũng không hiểu thuốc, liền chỉ đơn giản là cầm máu và băng bó.
Đối mặt với Tần Hải hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, thậm chí là không thể tự bảo vệ bản thân. Mã Tiểu Lộ đối với hắn lúc này chỉ tràn đầy chán ghét.
Cô đương nhiên không rõ điểm tích lũy và quy tắc ẩn giấu, cô chỉ là muốn thoát khỏi Tần Hải đã trở thành trói buộc cùng và có thể đạt được một điểm tích lũy cũng tốt!
Giết Tần Hải đối với cô mà nói quá dễ dàng! Tần Hải hoàn toàn tin tưởng cô không chút phòng bị. Chẳng qua chính là thừa dịp hắn không chú ý tới liền lặng lẽ lấy ra thanh chủy thủ Trương Hướng Vinh từng đâm hắn lại một lần nữa đâm vào thân thể hắn mà thôi!
Thì ra giết người cũng không khó như vậy, cũng không có kinh khủng như vậy! Không biết vì sao lúc ấy nội tâm Mã Tiểu Lộ cực kỳ bình tĩnh. Cô thậm chí không cảm nhận được nửa phần sợ hãi cùng áy náy, hết thảy đều tự nhiên mà làm.
Cô thậm chí không lo lắng về việc Tần Hải được giải cứu hoặc thi thể của hắn ta được tìm thấy bởi vì ngọn lửa thư viện, nó sẽ sớm làm cho tất cả mọi thứ đã từng xảy ra ở đây tan thành mây khói.
Sau khi chạy ra khỏi đám cháy, cô thậm chí muốn cười trong lòng. Hôm nay cô mới phát hiện mình còn có loại tài năng quỷ dị là không chút sợ chết này. Có lẽ giết thêm hai người nữa là gom đủ ba điểm tích lũy, cô có thể thuận lợi sống sót, thậm chí còn trở thành người chiến thắng cuối cùng cũng nói không chừng!
Không phải hệ thống này đã nói người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng, vậy phần thưởng sẽ là gì?
Tuy rằng Mã Tiểu Lộ lên kế hoạch muốn tái diễn trò cũ trà trộn vào đội ngũ của người khác tìm kiếm che chở nhưng vì Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy mà thất bại. Thậm chí còn bởi vậy mà trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Thế nhưng cô lại có hai điểm tích lũy mà không phải là một điểm mà trước đó cô đã từng nghĩ. Cho nên chỉ cần giết thêm một người nữa, chỉ cần một người nữa...
Mã Tiểu Lộ vội vàng chạy trong rừng cây nhỏ, trong đầu có một loại yếu tố cực kỳ hưng phấn đang kích thích hành động của cô nhưng cô đột nhiên dừng bước chạy – dưới một gốc cây lớn phía trước có một người đàn ông đang ngồi, hắn hướng về phía cô cười, lộ ra hàm răng trắng tinh...
Trong phòng y tế của khu dạy học đầu tiên.
Phương Chi Du nhe răng trợn mắt tùy ý Tôn Thiến Thiến xử lý vết thương.
Lúc này hắn dứt khoát cởi sạch quần áo rách nát trên người, tóc cũng cầm dao cắt tỉa một chút.
Tôn Thiến Thiến lúc này đang cầm cồn rửa sạch miệng vết thương cho Phương Chi Du. Trên trán, phía sau lưng, trên tay.
Bên trong vết thương sau lưng còn khảm những mảnh thủy tinh của bình thuốc nổ khi phát nổ, lát nữa còn phải nghĩ biện pháp lấy ra mới được.
Vật phẩm trong phòng y tế tuy rằng không đầy đủ nhưng Tôn Thiến Thiến xử lý thập phần thành thạo, nhìn ra được quả thật là một y tá thuần thục.
Yến Nam Thụy vào phòng y tế liền một mình tìm một góc chờ đợi, cũng không trao đổi với người khác, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiếu Mạc Hàng vốn muốn vây xem Phương Chi Du, nhìn hắn náo nhiệt nhưng vào lúc này cổ tay của anh lại bị Tề Tư Nguyên nắm chặt.
"Ra ngoài một chút, tôi muốn cùng anh nói chuyện." con ngươi đen nhánh của Tề Tư Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tiếu Mạc Hàng, nói.
Tiếu Mạc Hàng thở dài trong lòng, chuyện nên tới chung quy vẫn sẽ tới. Anh cười cười với Tề Tư Nguyên, lúc anh cười, đôi mắt cong cong khiến cho biểu tình cả khuôn mặt đều cực kỳ nhu hòa.
"Được." Tiếu Mạc Hàng ôn nhu nói.
"Yo!" ánh mắt Phương Chi Du sáng rực lên, hướng về hai người trêu chọc huýt sáo, sau đó cười nói:
"Hai người muốn đơn độc nói chuyện riêng nha? "
"Câm miệng đi." Tiếu Mạc Hàng cũng không nhìn hắn, lại đưa tay vỗ vết thương sau lưng Phương Chi Du một cái.
Nháy mắt trong phòng y tế liền truyền ra tiếng gào thét ngao ngao thảm thiết của Phương Chi Du.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng y tế. Yến Nam Thụy vốn vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên lại quay đầu vào lúc này, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hai người cho đến khi nhìn không thấy mới thôi.
Tề Tư Nguyên đi phía trước, đi về hướng phía bên ngoài thật xa. Phòng y tế nằm ở tầng ba của phòng học cuối cùng ở khu dạy học thứ nhất, Tề Tư Nguyên đi thẳng về phía tây, đi thẳng đến góc cầu thang, xa đến mức cho dù bọn họ nói chuyện lớn tiếng một chút thì người trong phòng y tế cũng không nghe được.
Tề Tư Nguyên lúc này dừng bước, cậu xoay người đối mặt với Tiếu Mạc Hàng, nhìn chằm chằm vào mặt của anh.
Bọn họ đứng đối mặt trên hành lang khu dạy học, trăng máu trên bầu trời vẫn mông lung như cũ, lộ ra ánh sáng đỏ như máu. Phía nam xa xa, ngọn lửa trong thư viện còn chưa dập tắt, phát sáng lập lòe khiến chung quanh lúc sáng lúc tối.
Ánh sáng như vậy chiếu lên mặt Tiếu Mạc Hàng khiến cho biểu tình vốn nhu hòa của anh có vẻ tối tăm không rõ.
"Anh chính là quỷ đúng không?" Tề Tư Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tiếu Mạc Hàng, mặt không chút thay đổi hỏi, tay lại không tự chủ được mà siết chặt.
Tiếu Mạc Hàng cũng gắt gao nhìn chằm chằm Tề Tư Nguyên, con ngươi đen như hồ sâu cũng không vì lời nói của cậu mà có chút biến hóa nào.
Anh nhìn Tề Tư Nguyên, nhìn rất nghiêm túc.
Tề Tư Nguyên khẩn trương hẳn lên, trong lòng bàn tay lập tức thấm đầy mồ hôi nhưng hoàn toàn không phải vì sợ hãi. Cậu có chút không rõ tâm tình của mình lúc này, cũng không rõ mình đến tột cùng là muốn nghe được đáp án gì.
"Cậu phát hiện ra khi nào?" Tiếu Mạc Hàng bình tĩnh hỏi, giống như chuyện mà bọn họ đang nói cũng không phải chuyện gì to tát.
Xác thật từ đêm mà Tề Tư Nguyên gặp được Tiếu Mạc Hàng, anh đối với bất cứ chuyện gì đều là thái độ vân đạm phong khinh, không màng hơn thua.
"Tôi......" không biết vì cái gì, Tề Tư Nguyên lại khẩn trương nuốt nước miếng. Trước đó, khi đối mặt với hai con quái vật trong thư viện cậu cũng không lo lắng như bây giờ.
Cậu hít một hơi thật sâu:
"Là vừa rồi khi chúng tôi thiêu cháy những người xử phạt trong thư viện."
Tiếu Mạc Hàng gật đầu, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, đột nhiên —— tay anh ta chạm vào cổ Tề Tư Nguyên, sau đó nhéo một cái!
Trong nháy mắt kia, Tề Tư Nguyên chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, da tê dại, tim đập nhanh, cả người cứng đờ hoàn toàn không kịp né tránh hoặc làm ra phản ứng khác, tiết tấu hô hấp trực tiếp rớt một nhịp!
"Phụt!" Tiếu Mạc Hàng cười ra tiếng, đem tay mình dời khỏi cổ Tề Tư Nguyên, áp sát mặt mình lại gần mặt Tề Tư Nguyên hơn một chút:
"Hù dọa cậu sao? Tôi chỉ đùa chút thôi."
Tề Tư Nguyên trừng mắt, hít sâu vài hơi, lúc này mới dần dần hòa hoãn lại. Cậu cũng là người bình thường, cũng sẽ sợ hãi. Chỉ là chuyện xảy ra tối nay, chân chính có thể làm cậu cảm nhận được sợ hãi chính là một lần ở trong tầng hầm cùng bàn tay lạnh như băng của Tiếu Mạc Hàng trèo lên cổ vừa rồi...
Nỗi sợ hãi thường bắt nguồn từ những điều không biết.
"Anh......" nửa ngày cũng không thể nói ra lời đầy đủ, điều này làm cậu lần đầu tiên cảm nhận được thất bại.
Tiếu Mạc Hàng nhìn bộ dáng của cậu bỗng nhiên có chút đau lòng. Cậu vốn không nên trải qua tất cả những chuyện này, cậu vốn nên ở trong thế giới hiện thực tỏa ra hào quang thuộc về chính cậu. Đây là một con đường chỉ có đi chứ không có về, chuyện cho tới bây giờ bất cứ ai cũng không thể quay đầu lại.
Tiếu Mạc Hàng đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tề tư nguyên:
"Tôi là quỷ nhưng Tư Nguyên à, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ hại em! "
Chanh: hohooo, từ bây giờ mình sẽ đổi cách xưng hô của anh công đối với bé thụ nha o(≧▽≦)o
Đây phảng phất như lời tỏ tình thâm tình khiến đầu óc Tề Tư Nguyên lập tức không xoay chuyển được. Cậu luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, cậu và Tiếu Mạc Hàng ra đây không phải để nói chuyện về "quỷ" sao?
Nhìn trong mắt Tề Tư Nguyên chợt lóe lên mờ mịt, Tiếu Mạc Hàng ở trong lòng thở dài, có một số việc phải để nó chậm rãi tới mà thôi, trước mắt vẫn là an toàn rời khỏi trò chơi quan trọng hơn.
"Trong thư viện, lúc tôi ném bình thuốc nổ cho em thì em đã nghi ngờ tôi phải không?" Tiếu Mạc Hàng chủ động kéo đề tài trở lại quỹ đạo.
"Phải nhưng cũng không phải." Tề Tư Nguyên cau mày nói:
"Tôi vẫn luôn nghi ngờ anh và Phương Chi Du. Chẳng qua chúng ta không có xung đột lợi ích, hơn nữa cho tới bây giờ... không, lợi ích của chúng ta là như nhau từ trước khi tôi phát hiện ra anh là quỷ vì vậy chúng ta có thể hợp tác ngay cả khi tồn tại sự nghi ngờ. Trong các vòng sau này của trò chơi, anh cũng có vẻ rất đáng tin cậy nhưng tất cả điều này không có nghĩa là tôi đã loại bỏ những nghi ngờ của tôi đối với anh. "
Đề tài trở lại quỹ đạo, Tề Tư Nguyên cũng trở nên bình thường, cảm giác vừa rồi trong lòng chính cậu cũng hoàn toàn không cách nào lý giải, hoàn toàn không cách nào giải thích, tạm thời vứt sau đầu đi. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
"Ban đầu khi tôi tỉnh dậy, vòng đầu tiên của trò chơi đã kết thúc. Dựa trên tác phong nghiêm ngặt nói một không nói hai của hệ thống sao có thể để cho một người mới tham gia trò chơi trong vòng đầu tiên khi thức dậy thì vòng chơi cũng sắp kết thúc chứ, điều đó không phù hợp với logic trò chơi, nó sẽ làm ảnh hưởng đến sự công bằng trong trò chơi. "
"Vì vậy trên người tôi đã xảy ra chuyện gì? Sự thật đại khái cũng chỉ có người ở bên cạnh tôi là anh lúc đó mới biết được. Đây là sự nghi ngờ đầu tiên của tôi đối với anh. "
"Vậy cái thứ hai thì sao?" Tiếu Mạc Hàng tò mò vươn hai ngón tay, khoa tay múa chân hỏi Tề Tư Nguyên, tuyệt đối không để ý lời nói "người khả nghi" chính là anh.
"Không được bán manh*." Tề Tư Nguyên đã hoàn toàn khôi phục tâm trạng, mặt không chút thay đổi cảnh cáo Tiếu Mạc Hàng.
Bán manh: làm những biểu hiện dễ thương với người khác.
"À." Tiếu Mạc Hàng nhún vai, ý bảo Tề Tư Nguyên tiếp tục.
"Chúng ta đã từng cùng nhau ở trong lớp học nhìn thấy cảnh đó trên sân thể dục. Thời điểm anh cứu Lâm San San cơ hồ không có bất kỳ do dự cùng băn khoăn. Tại sao vậy? Rõ ràng dựa theo sự thông minh của anh đã sớm có thể phán đoán ra từ vết máu trên người cô ta và phương hướng di chuyển, Lâm San San chính là người phụ nữ đã đẩy ngã đồng bạn trên sân thể dục kia. "
"Người bình thường vào thời điểm này đều sẽ lựa chọn rời xa người như vậy bởi vì nếu cô ta đã làm lần đầu tiên thì chắc chắn cô ta sẽ không quan tâm đến việc xảy ra điều tương tự lần thứ hai và thứ ba. Mà anh lại không có bất kỳ sự kiêng kỵ nào. Kỳ thật cho dù là đến bây giờ, tôi cũng không thể nghĩ ra vì sao lúc ấy anh lại giúp đỡ Lâm San San. Theo quan sát của tôi, anh không phải là một người sẵn sàng giúp đỡ người khác. "
"Tư Nguyên, những lời nói cuối cùng của em làm tôi đau lòng quá!" Tiếu Mạc Hàng có chút ưu thương nhìn lên bầu trời bằng một góc 45 độ.
"......"
"Anh không thể nói chuyện đứng đắn một chút sao? Như vậy chúng ta có thể kết thúc cuộc trò chuyện ngay lập tức. Dù sao, anh đã thừa nhận anh chính là quỷ. Mà tôi......" Tề Tư Nguyên hơi đau đầu xoa xoa mi tâm, mỗi một câu nói, mỗi một hành động của Tiếu Mạc Hàng tựa hồ đều có thể làm rối loạn tiết tấu nói chuyện của cậu.