: Phiên ngoại: Chỉ là buổi offline bình thường
.
X..xoẹt… xoẹt…
Thấy rõ chưa…?
Ưm, tốt rồi!
Hello, các bạn xem đài khắp các nơi trên cả nước, các bạn có khỏe không? Đây là chuyên mục “JQ đua nhau nở” do Cho ta một ánh nguyệt lượng dẫn CHƯƠNG trình, hôm nay tiết mục đặc biệt của bọn tớ chính là thứ tất cả các bạn xem đài chờ mong đã lâu —— buổi gặp mặt của hai bang Mỹ nhân cốc cùng Sát biến thiên hạ nha !! Cũng chính là tục xưng Offline nà ~~
Người có thể sẽ xuất hiện hôm nay đều là bạn bè tương đối quen thuộc của hai bang, còn có những người ở gần, nhưng cũng đều cùng một server thôi, tất cả mọi người hầu như ở trong một vùng, đáp cái máy bay đón cái xe lửa rồi cũng tới~ Đúng rồi, hình như tớ quên giới thiệu với mọi người lúc này tớ đang ở địa phương nào, nơi đây là một gian phòng bao trọn nào đó trong KTV nào đó ở trung tâm thành phố H nha! Sỡ dĩ nói ‘nào đó’ đương nhiên do sợ kích động các bạn xem đài tại thành phố H sẽ xông tới tóm người, ha ha ha ~~
Ok, ok, lời mở đầu vậy thôi, tuy dẫn CHƯƠNG trình là tớ, cầm camera cũng tớ, nhưng tớ không thể lãng phí tài nguyên hữu hạn, bây giờ đến hiện trường xem người tới đi. Vì hiện tại thời gian còn sớm, hơn nữa người hiện đại luôn luôn không thích tuân thủ vấn đề quan niệm thời gian lắm, vậy nên giờ trong phòng người khá ít, tớ nghĩ phải nói là —— những nhân vật chính mà mọi người mong chờ… còn chưa lên sân khấu… Có điều, nhân vật chính chẳng phải đều để giành ém phía sau sao, vậy nên đợi một chút cũng là đương nhiên, trong khi chờ đợi chúng ta có thể tới xem mấy binh tôm tướng tép.
Đầu tiên là vị này, nam sinh cắt một cái đầu gai nhím, nổi mấy cục mụn trứng cá, mặc áo sơmi quần jeans thông thường, chính là chồng đần của tớ nà! Đương nhiên trong hiện thực Nguyệt lượng tớ vẫn còn độc thân, đang ở tuổi tuyển bạn đời, mời mọi người hăng hái gọi đến nha~ Này, cậu làm gì nhìn tôi chằm chằm thế, đừng tưởng rằng trong game tôi là vợ cậu cậu có thể nhìn tôi chằm chằm… Được rồi, được rồi, cậu muốn nhìn thì cứ nhìn cho đủ đi, làm gì mà trưng cái mặt muốn khóc vậy, cậu cho cậu mấy tuổi nha?
Tiếp theo là mấy vị ngồi bên cạnh tớ, những cô gái thanh xuân xinh đẹp hoạt bát đáng yêu, ngẫm lại tất cả mọi người có thể đoán được các cô ấy là ai đi? Nhìn đây mùi hủ đầy người, nhìn đây ánh mắt bỉ ổi, đúng vậy, các cô chính là đám thiếu nữ bề ngoài là những cô nàng kì quái nội tâm là chúng hủ nữ thuộc Mỹ nhân cốc! Đây lại là một lần hợp quân thành công của tổ chức bọn tớ, nắm vuốt! Đối với bề ngoài của các cô ấy tớ sẽ không nhiều lời, dù sao các bạn xem đài đều có thể nhìn thấy đúng không? Vậy, mời các vị phát biểu tâm tình khi hôm nay có thể tới offline.
(màn hình chuyển hướng)
Một cô gái tóc dài nào đó toàn thân mặc váy liền hồng nhạt rất ra dáng thục nữ cười nham hiểm: “Nguyện vọng lớn nhất hôm nay của tớ, đó là có thể thấy được JQ tại hiện trường!”
Bên cạnh cô ấy một cô gái áo xanh nào đó làm dáng khóc lóc chảy nước mũi: “Cảm ơn CCGV, cảm ơn MGV, cảm ơn Nguyệt lượng, hôm nay có thể tới đây, tớ thật sự quá kích động!”
CCGV, MGV = khụ, nguyên gốc là CCTV, MTV, GV không lầm thì là gay vidieo.
CCTV là kênh truyền hình TQ, MTV thì biết rồi nhỉ.
Nghe rất giống lời mấy bạn lên nhận giải nhỉ =))
Kế tiếp: “Tớ là tới xem bạn nhỏ! Mỗi ngày cắm cọc ở cổng trường tiểu học thật sự quá mệt mỏi!”
Kế kế tiếp: “Tớ đi theo cục cưng nhà tớ đến ~~” Nháy cái mắt đưa tình.
Kế kế kế tiếp: “Khỉ, GL lui tán!”
(màn hình chuyển trở lại)
Các bạn xem đài cả nước, vì mấy vị này gần đây thần kinh có chút căng thẳng khiến bộ mặt mất cân đối, cảnh tượng tiếp theo có thể không phù hợp thiếu nhi, nên bọn tớ sẽ không tiếp tục tiếp sóng, vậy để bọn tớ phỏng vấn mấy vị khác ngoài mấy vị này… Nè, nè, nè, cậu làm gì chắn màn hình tôi, mau tránh ra cái nào… Khỉ !! Tránh qua một bên !! Cẩn thận bố cho ngươi một vầng thái dương !!! (màn hình loạn rung) Cậu… Lão hổ không phát huy cậu cho tôi là Hello Kitty? Đầu heo cậu nhất định phải chết !!
(màn hình một trận loạn rung sau đó dừng lại ở góc tối trên sô pha)
Các bạn khán giả cả nước, bởi vì người nào đó không phụ trách dẫn CHƯƠNG trình đuổi theo giết cậu trai đầu heo muốn chết nào đó, vậy nên tiết mục của chúng ta đến lúc này đã tiếp sóng xong, cám ơn các bạn đã xem…
Nói giỡn thôi, phía dưới là góc nhìn bình thường.
Phương Hãn vừa đẩy cửa phòng ra, một vật thể không xác định phóng nhanh tới cậu, ánh mắt cậu ngưng tụ, thân hình lách tránh, hung khí kia đập một tiếng lên khung cửa rồi rơi xuống, nhìn kỹ, hóa ra là một hộp khăn giấy, hung thủ ném ra hung khí vẫn còn giữ nguyên tư thế ném, lúc nhìn đến tầm mắt cậu, mặt đối phương đỏ lên nhanh chóng buông xuống cái tay đang giơ cao cao.
Quét một vòng người trong phòng, Phương Hãn kéo kéo khóe miệng, nhấc chân đi vào, theo phía sau đương nhiên là nửa khác của cậu, Giang Thiên Dự. Nữ hung thủ nào đó mắt trợn lớn lên tiếng hỏi: “Hồ ly? Giang lão đại?” Sau khi được trả lời khẳng định, bạn nữ nào đó cũng chính là Nguyệt lượng ‘Oa’ một tiếng, mấy cô gái bên cạnh cũng theo sau kêu lên kinh ngạc, sau đó vây tới.
“Hồ ly, tớ là Hoa cúc~ không nghĩ tới cậu là một chàng đẹp trai ya ~~” Hoa cúc dùng mắt đo chiều cao Phương Hãn, so với cô cao hơn nửa cái đầu, lập tức gật đầu sờ cằm, chiều cao ok, khuôn mặt ok, dáng người ok, không hổ là nữ vương thụ~
“Đây là Giang lão đại đúng không?” Nguyệt lượng ở bên cạnh quan sát người đàn ông theo sau, chảy nước miếng nói, “Đàn ông chất lượng cao a ~~~”
“Nói, hai người các cậu tại sao cùng đến?” Cà phê ° ướp lạnh cũng chính là cô gái mặc áo xanh vừa rồi, tinh mắt phát hiện sự thật này.
Phương Hãn cùng Giang Thiên Dự liếc mắt nhìn đối phương một cái, cười nói: “Vừa vặn đụng phải.”
“Hứ ~~~~~” Chúng hủ nữ rõ ràng không tin, cũng không đợi các cô đào thêm nhiều tin tức, cửa phòng lại mở, lục tục tiến vào mấy người, trong gian phòng nho nhỏ rõ ràng náo nhiệt lên.
Tất cả mọi người xác nhận rốt cuộc ai là ai, tuy đợi lát nữa cũng có màn chính thức giới thiệu, nhưng trước khi người tới đủ, làm quen cũng không sai.
“A !!!! Giang lão đại anh vì heo không dẫn Tiêu Tiêu đến !!!!” Chúng nữ trông mong hy vọng nửa ngày không phát hiện bạn nhỏ trong truyền thuyết, hỏi mới biết Giang Thiên Dự cảm thấy dẫn trẻ con tới KTV không tốt lắm, vậy nên không để nó theo tới, tất cả đều thất vọng ra tiếng la hét.
“Lúc trước vì heo muốn đặt địa điểm offline ở KTV a a…”
“Bởi vì KTV rẻ thôi, hơn nữa chỗ rộng, vả lại, trong bóng tối càng có thể sinh sôi thứ gian tà…” Nguyệt lượng cười hí hí nói, quan trọng nhất là nơi mờ mờ có thể dễ dàng cô nhìn lén JQ!
Mấy vị nam đồng bào xung quanh lau mồ hôi hơi hơi nhích xa khỏi nhân vật bốc lên mùi không xác định.
Mặc dù không thấy bạn nhỏ thật thất vọng, nhưng có thể gặp bạn nhỏ trong game, vẫn là vô cùng đáng vui, mấy người đến trước lúc đầu còn có chút xấu hổ, nhưng qua mấy phút làm nóng, tất cả điều vô cùng náo nhiệt tụ cùng một chỗ trò chuyện.
Không lâu sau, cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh mở ra, một mỹ nữ tóc dài hùng hổ đi vào, Cho ngươi một vầng thái dương giương mắt nhìn người tới: “Oa ~~ mỹ nữ ~~~~” bị Nguyệt lượng hung hăng đánh một cái. Chỉ thấy mỹ nữ đi đến, tầm mắt chăm chú nhìn người trong phòng một vòng, sau đó đầy phong thái chủ tướng quăng túi lên ghế sô pha: “Quỳ xuống gọi nữ vương tiến đến báo danh!”
“Oa ~~ nữ vương ~~~” Mấy vị Mỹ nhân cốc kinh ngạc mừng rỡ hoan nghênh vị chiến hữu đến, vì cô ấy vô cùng dũng mãnh, tin chắc cô ấy đến sẽ thêm chất xúc tác mạnh mẽ mà đầy sức sống vào tổ chức hủ nữ.
“Hi, anh.” Quỳ xuống gọi nữ vương cũng chính là Ân Bùi hướng Giang Thiên Dự đánh tiếng chào hỏi, mắt nhìn Phương Hãn bên cạnh, đột nhiên xả ra một nụ cười quỷ dị.
“Ẻ, chào em.” Vì từng gặp nhau một lần nên Giang Thiên Dự đối với Ân Bùi có thể gọi là quen biết đang muốn cười chào lại, lại bị nụ cười tràn ngập mùi hủ của đối phương giết phong cảnh.
Phương Hãn nâng tay chào hỏi cô, Ân Bùi hài lòng ngồi xuống, Cà phê bên cạnh sáp qua: “Nữ vương a, em trai cậu đâu?”
“Tên kia ra ngoài đi chơi, sống chết không chịu tới.” Ân Bùi mặt nhăn mày nhíu, vốn còn muốn lôi tiểu Dự đến cùng bé cưng tiểu Vũ yêu dấu, kết quả nhóc thối kia chạy ra ngoài, gọi thế nào cũng không chịu về, “Xem như nó chạy nhanh.”
“Ai… Tiểu Vũ cũng không có tới, thiệt đáng tiếc… Vốn muốn nhìn tam giác… Ai…” Cà phê than ngắn thở dài, Ân Bùi vừa nghe nhóc kia không tới cũng thất vọng một nửa, vốn còn muốn lợi dụng cơ hội offline nhéo mấy cái, hay chưa, kế hoạch thất bại.
“Nhưng nói đến tam giác… Lam nhan đâu?” Ân Bùi nhìn quanh một vòng, “Lam nhan là người nào?” Tốt xấu cũng phải để cô nhìn tình địch của em mình lớn lên là cái dạng gì.
“A… hình như còn chưa tới nha, tớ vốn rất mong đợi ba người bọn họ đụng mặt, ai…” Cà phê đến khá sớm, nên cô biết hiện tại trong đám người ở đây không có Lam nhan.
Lúc này, góc bên kia căn phòng, Giang Thiên Dự cùng Phương Hãn không biết đang nói gì, Phương Hãn đột nhiên nở nụ cười, Giang Thiên Dự nhân cơ hội trộm ghé tai cậu ấy lại nói gì đó, rước lấy ánh nhìn chằm chằm của đối phương, tuy trong phòng đèn mờ, bọn họ cũng rất khiêm tốn ngồi ở góc, nhưng các hủ nữ tinh mắt vẫn chú ý tới.
“Nha nha… Thiệt ngọt ngào… Mau chụp lại!” Nguyệt lượng lúc này mới nhớ tới quên V8 đã lâu, vội vàng từ góc sô pha nhảy ra, định chụp lén màn mập mờ này, đáng tiếc bị đối phương phát hiện, “Ẩy, các cậu cứ tiếp tục đi mà, được không…”
V8 hình như là 尾巴 = bám đuôi? .__. Ko chắc
“Không được.” Phương Hãn híp mắt cười từ chối, nhìn Nguyệt lượng nổi giận một trận.
“Quỷ hẹp hòi…” Còn lại mấy chữ chu môi nói, tốt xấu off một lần, để các cô nhìn một chút sẽ chết hở!
Đang lúc không khí náo nhiệt, cửa phòng lại lần nữa mở ra, những người khác đều đồng loạt nhìn sang, lần này vào sẽ là ai ??
Cửa mở ra, ánh mắt của mọi người như đèn pha vù bắn tới, dọa người tiến vào nhảy dựng.
“E…” Người ở cạnh cửa gãi gãi đầu, không rõ vì sao căn phòng vốn tối như mực đột nhiên sáng rực lên, cậu nhìn người bên trong, người bên trong cũng nhìn cậu, vì vậy liền xuất hiện tình cảnh mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh, sao không vào?” Lúc này sau người tới truyền đến giọng nói của một cậu con trai trẻ tuổi, ánh mắt mọi người trong nháy mắt lại hướng tới phương hướng khác thăm dò, chỉ thấy một cậu trai dáng người gầy ốm đẩy người đứng sững trước cửa tiến vào.
Đợi lúc ngọn đèn đánh tới trên người bọn họ, tiếp theo mấy cô gái rối loạn, bởi vì hai người tới tướng mạo đều rất tốt, đối với hiệp hội hủ nữ yêu cầu ngoại hình cao mà nói, đây chính là tách trà của các cô.
Tách trà: ý chỉ mẫu người yêu thích.
“Sao cậu giờ mới đến a.” Phương Hãn ngồi trong góc miễn cưỡng chào hỏi, hóa ra người tới chính là bạn thân của cậu, thầy giáo Cù Châu, nhưng người đi cùng cậu ta là…
“Hãn Hãn ~~” Cuối cùng nhìn thấy người quen, thầy Cù thiếu chút nữa đã rơi lệ nhào qua, không phải cậu sợ người lạ, thật sự là ánh mắt mấy cô gái ngồi bên kia khiến cả người cậu run rẩy.
“Câm miệng!” Phương Hãn nổ gân xanh, dám ở trước mặt nhiều người gọi nhũ danh cậu như vậy, tên này không muốn sống!
“Cậu là Trên con đường nghìn năm?” Luôn dùng ánh mắt dò xét hai người, Nguyệt lượng cuối cùng đứng lên đáp lời, được trả lời khẳng định, cô nhìn về phía cậu trai trẻ theo một bên, “Vậy vị này là…”
Đối phương cho cô một nụ cười thật tươi, trong nháy mắt Nguyệt lượng bị giật điện, đây, đây, đây là cái gọi nụ cười của mỹ thiếu niên sao !!! Còn chưa chờ cô hoàn hồn, đối phương mở miệng nói: “Anh ấy là anh của em tên Cù Châu, em là em trai anh ấy, em gọi Cù Kỳ.”
Ra là em trai Cù Châu, Phương Hãn ở một bên bừng tỉnh, trách không được cảm thấy quen mắt, trước kia học cao học đứa nhỏ này còn chạy tới ký túc xá bọn họ chơi đùa, mấy năm không gặp, bộ dáng biến hóa rất nhiều, quả là trẻ con ở thời kỳ sinh trưởng, mỗi ngày một khác. Nhớ lại lúc đầu, khi Cù Châu giới thiệu em trai cậu ta, phản ứng đầu tiên của cậu là “Gọi Khúc Kỳ? Tên này rất đáng yêu.”
Khúc Kỳ đồng âm Cù Kỳ, đọc giống chữ cookie.
Cù Châu còn ở đằng kia ngây ngô cười: “Ba mẹ tôi ra ngoài, tôi để nó ở nhà một mình không yên tâm, vậy nên dẫn theo, mọi người không để ý chứ.”
Nguyệt lượng nhanh chóng ở một bên xua mạnh tay: “Không có, hoàn toàn không, mời cứ yên tâm thoải mái vui đùa đi ~~ A ha ha ~~” Nói xong kéo bọn họ ngồi xuống, sau đó mấy cô gái đã sớm nhộn nhạo sáp qua bắt đầu hỏi lung tung này kia, ví dụ như năm nay mấy tuổi, học lớp mấy, thích chơi game gì vân vân vân… Đương nhiên những điều này đều nhằm vào em trai Cù Châu, dù sao vẫn là mỹ thiếu niên khiến người ta thích a, hơn nữa vị này vừa nói chuyện lễ phép lại vừa đáng yêu, mở miệng một tiếng chị, dễ thương đến khiến các cô không xong, đáng tiếc mỗi tội tuổi quá nhỏ, mới 17 trung học năm hai, làm các cô muốn nhúng chàm cũng không có cách nào khác.
Đang lúc bên này sục sôi ngất trời, bên cạnh hừ lạnh một tiếng, mấy người ngừng lại, trông qua, đồng chí Nữ vương đang ôm ngực trừng trừng liếc người, trong ánh mắt để lộ ra mes: Giả vờ, nhóc cứ giả vờ, tôi CMN ghét nhất người giả vờ đáng yêu!
Cù Kỳ bị trừng mà ngẩn người, sau đó nhếch miệng lên, ánh mắt đánh trả: Có ý kiến à? Bà già.
Nhóc con nói cái gì, nít ranh thiếu lông thiếu cánh!
Không nghe rõ sao, tôi nói chị là bà già a, bà —— già~
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt va chạm ở không trung tóe lửa, mấy người bên cạnh dường như ngửi thấy mùi thuốc súng, ào ào tránh né, khí tức hai người này giống nhau đến đáng sợ, vẫn nên tránh xa chút, miễn bị tai họa đến.
Cù Châu ngồi một bên nhìn nhìn em trai mình lại nhìn nhìn Nữ vương, cảm thán mỹ nữ a mỹ nữ, nhưng lúc này lại không dám chen vào nói, mỹ nữ tuy đẹp nhưng mang độc hủ, dính trúng cậu sợ nửa đời sau sẽ liệt nửa người, vậy nên nhìn là đủ rồi.
Lúc này, Nguyệt lượng chen đến bên người Cù Châu ánh mắt gian tà lóe sáng nói với cậu: “Này này, tiểu Cù, chồng cậu cũng tới nha ~~”
Cù Châu nổi gân xanh: “Ai là tiểu Cù a !!!! Còn nữa, cái gì gọi là chồng tôi, tôi khi nào có chồng!”
“Chính là Quỷ thần a, sao cậu cả chồng mình cũng không nhớ rõ, chậc, người đang đi tới đó.” Nguyệt lượng hướng người mới tới giơ ngón cái, thối lui đến bên cạnh nâng DV chuẩn bị xem kịch.
DV = digital video = máy quay kỹ thuật số.
Cù Châu ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc sơmi đen đi tới, không đợi cậu nhìn rõ mặt đối phương, người nọ đã ngồi xuống bên cạnh cậu, quay đầu khẽ vươn tay đầy ý cười: “Chào cậu, tôi là Cao Phàm, trong game tên là Truyền thuyết quỷ thần.”
Cù Châu suy nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn nên vươn tay bắt lấy: “Tôi là Cù Châu, ưm… chính là Trên con đường nghìn năm.”
“Tôi biết.” Đối phương trưng ra một nụ cười tươi, “Tôi thật sự vô cùng mong chờ được gặp cậu…” Ngữ điệu kéo dài đột nhiên sáp qua nhẹ giọng nói câu gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn trẻ Cù xoát cái trắng không còn chút máu, sau đó bỗng đứng lên, chạy tới góc khác ngồi, nhìn em trai rơi vào vòng vây hủ nữ mà chảy nước mắt: Tiểu Kỳ, thân anh khó bảo toàn, đi trước một bước đây ~~~
Truyền thuyết quỷ thần cũng chính là Cao Phàm không để bụng, cầm lên ly nước hướng cậu giơ giơ, cười nhẹ lộ ra hàm răng trắng hếu, bạn trẻ Cù lườm một cái, chỉ cảm thấy bản thân như ngày hè ăn phải dưa lạnh, từ trong lạnh đến ngoài, cảm giác này phải nói thật sự nổi da gà.
Người trong phòng đến không ít, tiếng nói chuyện cười đùa bên tai không dứt, Nguyệt lượng nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua thời gian hẹn mười phút, cô quay đầu phía Giang Thiên Dự hô câu: “Giang lão đại, Lam nhan không tới à?”
Giang Thiên Dự lắc lắc di động: “Nhóc này nói nó bị chộp đi học bù, không tới được.”
Mấy người mang lòng chờ mong nhất thời mất mát: “A ~~~ sao lại như vậy a ~~~ tớ còn định xem tam giác mà ~~” “Hai bạn nhỏ của người ta không tới, cả Lam nhan cũng không thấy mặt a~~” “Hứ, xem ra tình địch em tôi thật đúng là hiểu được thâm tàng bất lộ.” “Bỏ đi, bỏ đi, người ta còn đi học bận là phải.”
“Chúng ta bắt đầu đi.”
Nguyệt lượng vì vừa là chủ tiệc vừa là bang chủ Mỹ nhân cốc nên làm người đầu tiên giới thiệu, tiếp theo bị đá lên là Giang lão đại cùng Phương Hãn, vốn bọn họ định từng người lên, nhưng dưới sân khấu hủ nữ cười gian nói cần phải phu xướng phụ tùy, nhất định phải hai người cùng lên, dù sao micro cũng có hai, vì vậy cả hai đồng thời bị đẩy ra.
Giang Thiên Dự cười cười, nâng mic nói tên mình, tên trong game còn có chút tình hình của cục cưng tiểu Vũ, vừa tròn ba câu liền ra hiệu nên đến Phương Hãn, Phương Hãn cầm mic cũng đại khái nói mấy câu, đang chuẩn bị rời sân khấu, các cô gái phía dưới lòng mang ý quấy rối lại nhất định bắt bọn họ nói ra quan hệ của mình và đối phương, bằng không không cho phép xuống.
Giang Thiên Dự bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi là Giang Thiên Mộ Vũ, là phu quân của Hồ ly tu thành tinh, vị đẹp trai bên cạnh chính là bà xã tôi ~~”
Phương Hãn kéo khóe miệng cười: “Như trên.”
Phía dưới một đám người ngã sấp.
Không khí bắt đầu sôi động, những người khác một người tiếp một người lên tự giới thiệu, vì quá nhiều người nên trong lúc nhất thời mọi người không nhớ hết, có người nói tớ mặc cái gì, quần áo màu gì, tìm đúng quần áo chính là tớ vân vân vân, hiện trường một mảnh náo nhiệt.
Lúc Nữ vương đi lên phía dưới có mấy cậu trai vô cùng chú ý, tuy đối phương là hủ nữ tính cách cũng không hiền lành, nhưng mỹ nữ luôn khiến nhãn cầu người sáng rực mà. Nữ vương cầm mic, khụ hai tiếng: “Tôi là Ân Bùi, game tên Quỳ xuống gọi nữ vương, đương nhiên các bạn nếu muốn gọi ngược lại tôi cũng không phải để ý, sở thích là BL, chăm sóc dạy bảo tiểu thụ, ghét nhất mấy tên giả vờ, xong.” Nói xong định đi, đột nhiên như nhớ tới gì lại cầm mic lên, “Còn nữa, tiểu Vũ là của nhà tôi, ai dám động vào tôi sẽ tính chuyện với người đó.”
Nói xong rời sân khấu, đồng chí Nữ vương trong đầu nghĩ chính là: ‘A, đã quên thêm hai chữ ‘em trai’, bỏ đi, cũng thế, dù sao ai cũng là của nhà mình.’ Giang Thiên Dự cùng Phương Hãn dưới sân khấu 囧囧 thêm hắc tuyến đầy mặt, này này cô xem ba mẹ nó không có mặt sao?
Phương Hãn: ^_^ Ai là mẹ?
Thành công loại bỏ mấy tên nam sĩ nguyện tưởng mơ mộng, Ân Bùi trở lại chỗ ngồi, thuận tiện cùng cậu em Cù Kỳ đến giao lưu mấy ánh mắt thâm sâu, Nguyệt lượng ở một bên cầm DV nắm tay nói: “Đây, đúng là nhân sâm a !!” (này này, liên quan gì đến nhân sâm a!)
Nhân sâm đồng âm với nhân sinh.
Tự giới thiệu xong kế tiếp chính là hoạt động tự do, mọi người ca hát cứ ca hát nói chuyện cứ nói chuyện ăn cứ ăn đi vệ sinh cứ đi vệ sinh. Vốn mọi người còn có chút lạ lẫm sau khi nói chuyện về game cũng bắt đầu từ từ tiến vào trạng thái, cho dù bình thường trong game có quan hệ không tốt lúc này cũng mặt mày tươi tắn, vì ái hận tình cừu trong game kéo ra hiện thực thì có vẻ rất nhợt nhạt trừu tượng, có bao nhiêu thù cũng sẽ xóa bỏ, dù sao trong xã hội vẫn không chấp nhận người thật PK.
Lúc này tên sói tru nào đó rốt cuộc xuống sân khấu, màn hình lớn sáng lên bài tiếp theo là《 Tri Tâm Ái Nhân 》, cậu trai chọn bài này vốn định kéo một nữ sinh cùng hát, kết quả bị nữ áo xanh nào đó chặn lại túm lấy micro, tiếp theo hai mắt cô sáng lên cao giọng nói: “Mẽn lịt yêu cầu Giang lão đại và Hồ ly đến cho chúng ta một bài !!” Vì vậy, dưới sân khấu trong phút chốc ngơ ngác tiếp theo một vùng âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Giang Thiên Dự cùng Phương Hãn vừa bất đắc dĩ vừa hắc tuyến, lại muốn bọn họ song ca《 Tri Tâm Ái Nhân 》, được rồi, Phương Hãn thừa nhận trong đầu cậu luôn toát ra “Càng rửa càng khỏe mạnh, Phụ Viêm Khiết!”…
Đây là một câu quảng cáo dung dịch vệ sinh phụ nữ .___. Tớ cũng ko hiểu ý nó nói cái gì.
Khúc nhạc dạo đã bắt đầu, người phía dưới ồn ào không cho bọn họ xuống, Phương Hãn chắc chắn sẽ không mở miệng trước, Giang Thiên Dự đành phải cầm mic hát đoạn đầu, phía dưới nam nam nữ nữ huýt sáo thét chói tai: “Nha nha nha, Giang lão đại thiệt tốt !!” “A ha ha ha, Giang lão đại lại hát phần nữ, cười chết tớ !!” Giang Thiên Dự thoáng nhìn phía sau, tiếp theo cố ý rướm cổ họng hát giọng nữ, thế là phía dưới cười càng vui vẻ hơn. Phương Hãn cũng ở một bên cười đến co rút, cậu cầm mic đợi họ Giang nào đó tàn phá xong lỗ tai của mọi người mới mở miệng hát phần nam.
Giọng Phương Hãn xuyên qua mic cực kỳ êm tai, giọng điệu lạnh lùng bình thường lại dẫn theo tia mềm dịu, Giang Thiên Dự nhìn gò má cậu ấy, cười đến thật ấm người. Mấy nữ sinh phía dưới cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương phát hiện ra điều gì đó.
—————————————————————————————————————-
Tri Tâm Ái Nhân – Phó Địch Thanh ft. Nhậm Tịnh
Một đoạn vừa xong, người phía dưới ra sức vỗ tay huýt sáo, mặc dù ‘càng rửa càng khỏe mạnh’ rất 囧, nhưng ca từ ngược lại rất dễ nghe, mục lựa chọn bài bay vùn vụt, có thể tìm thấy danh sách ngay trên màn hình KTV. Phần hát chung của hai vợ chồng song song kết thúc, ngồi trở lại chỗ cũ, Giang Thiên Dự thuận tay bưng ly nước cho Phương Hãn, người kia xem như chuyện đương nhiên nhận lấy làm ẩm miệng.
Nguyệt lượng nhìn động tác bọn họ lưu loát như vậy, suy nghĩ nào đó trong nội tâm dần dần thành hình, nổi bọt sau đó nhịn không được muốn lên men, cô cùng các đồng chí hợp cạ kề tai nói nhỏ, nhất trí cho rằng giữa hai người này có JQ! Nữ vương cũng tham gia đại hội kề tai nói nhỏ, sau khi nghe xong nhàn nhàn bỏ lại một câu: “Chuyện rõ rành rành ra đấy.”
Cà phê Q.Q nắm chắt hai tay giơ đến trước ngực: “Nữ vương đại nhân, em trai cậu là học sinh của Hồ ly đi ~~ vậy cậu chắc chắn biết chân tướng đúng không? Xin nói cho bọn tớ biết đi ~~~~”
Nữ vương cười: “Có nhiều thứ tự mình khai thác sẽ thú vị hơn, đúng không?”
Cà phê 囧, vì heo gì giọng điệu chị hai này giống Hồ ly y đúc a, đều thích câu hứng thú người, hay là, chỉ thích câu hứng thú của cô… rơi lệ…
Nguyệt lượng suy tư một phen cảm thấy vô cùng có đạo lý, vì vậy tự tin đề cử chính mình tiến qua bắt chuyện Phương Hãn bên kia. Bên này cô vừa đứng lên, Cù Kỳ ngồi cạnh cô cũng đúng lúc đưa tay lấy đồ uống, thế là hai người cứ không lớn không nhỏ như thế ma sát một cái, ly nước thuận thế nghiêng qua một bên, toàn bộ đổ hết lên chân Ân Bùi.
Đồng chí Nữ vương hôm nay mặc quần dài trung tính, nước quýt ngọt nhơn nhớt đổ trên quần cô chảy thành một cánh hoa, cô hoảng sợ hô một tiếng đứng lên, mấy cô gái khác nhanh chóng rút khăn tay đưa cô lau, Cù Kỳ sửng sốt xong cũng rút khăn tay đưa tới, Ân Bùi lại cho rằng cậu ta đang giả nhân giả nghĩa, liền trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái sau đó ra khỏi phòng đến WC rửa. Tuy nước hoa quả dính nhớt nhưng may mắn chỉ dính phần cẳng chân, Ân Bùi lau qua rồi xắn ống quần cao lên thì cũng không thấy cái gì. Đợi cô ra WC lại phát hiện có người đang chờ cô, đối phương nhìn thoáng qua ống quần cô xắn lên, mở miệng nói: “Vừa rồi xin lỗi.”
Ân Bùi mặc dù ngang ngược nhưng không phải không nói lý lẽ, gặp đối phương cố ý đến xin lỗi, cô cũng thu hồi vẻ mặt bất mãn: “Không sao.” Nói xong chuẩn bị lướt người qua, lại bị đối phương kéo cổ tay.
“Thật ra, vừa rồi là tôi cố ý.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Cù Kỳ treo lên một nụ cười, tuy đáng yêu nhưng tuyệt không đơn thuần.
Ân Bùi ‘bốp’ một tiếng vẫy khỏi tay đối phương, xoay người chống nạnh lạnh lùng nhìn cậu nhóc thấp hơn cô nửa cái đầu: “Nhóc con chết tiệt, đừng tưởng nhóc lớn lên đáng yêu thì có thể làm loạn!”
“Tôi không phải nhóc con, đương nhiên nếu so với chị, tôi chỉ nhỏ tuổi hơn.” Cù Kỳ hơi bĩu môi, nhưng rất nhanh lộ ra nụ cười không hợp với tuổi, cậu cảm thấy cô gái trước mặt thú vị hơn mấy con ngốc trong trường nhiều.
Quả nhiên nhóc con chết tiệt ở tuổi này đáng ghét nhất! Ân Bùi bên cười lạnh bên nổi gân xanh, cô không lựa chọn tiếp tục dây dưa mà phất phất tay trở về phòng, ở ngoài WC PK với người, loại chuyện này quá mất điểm, chẳng đáng để cô ở lại.
Cù Kỳ cười cười, lắc lư theo phía sau trở về phòng, vừa vào cửa đã thấy anh trai não chỉ có mỗi một cọng thần kinh của cậu bị các hủ nữ quấn lấy, hơn nữa giờ phút này không biết thảo luận cái gì mà sắc mặt ửng hồng, lại nhìn nhìn cách đó không xa, người đàn ông tên Cao Phàm đang dùng vẻ mặt nham hiểm ngó bọn họ, không nên hỏi cậu vì sao biết vẻ mặt này thuộc loại ‘nham hiểm’, dù sao chính là cậu biết. Mà cô gái gọi Nguyệt lượng lại tiến đến một đôi khác ở góc sáng sủa, không nên hỏi cậu vì sao biết bọn họ một đôi, dù sao chính là cậu biết.
Cù Kỳ tựa trên ghế sô pha, nhìn quanh nam nam nữ nữ trong gian phòng, mặc dù lấy cớ theo anh trai đến buổi offline quê mùa này của bọn họ, nhưng lại khiến cậu phát hiện chuyện hay ho, đương nhiên còn có người thú vị~ Cù Kỳ nghĩ như vậy, nhìn nhìn Ân Bùi cách đó một người, biểu cảm khó nắm bắt.
Nguyệt lượng đang tiến hành nhiệm vụ khó khăn nhất kiếp này của cô, giờ đây cô đang ngồi trong một góc, đối mặt là hai đại Boss Phương Hãn và Giang Thiên Dự, cô đắn đo nửa ngày, kiềm chế tâm tình kích động, dè dặt từng tí hỏi một người trong đó: “Cái kia, Giang lão đại, có chuyện muốn hỏi một chút không biết có được không…”
Giang Thiên Dự khó hiểu nói: “Hỏi đi.”
“Anh với Hồ ly, hai người,” Nguyệt lượng sở dĩ chọn hỏi Giang Thiên Dự, chủ yếu do cảm thấy anh ta khá dễ nói chuyện, “Có phải là một đôi?”
Giang Thiên Dự nghe vậy sửng sốt, tiếp theo cười nói: “Em không thấy bọn anh trong game là vợ chồng sao ~~ đương nhiên là một đôi!”
Nguyệt lượng = =, được rồi, cho rằng Giang lão đại khá dễ nói chuyện là cái sai của cô, đối phương rõ ràng là một tên gian manh. Quay đầu nhìn về phía Phương Hãn, Nguyệt lượng ôm tâm tình đi thử: “Hồ ly, có phải cậu với Giang lão đại là một đôi?”
“Hửm?” Phương Hãn nhướng mày, “Tôi với anh ta chung một chỗ thì gọi là hai người, đương nhiên là ‘một đôi’.”
Nguyệt lượng = =, được rồi, ôm mong chờ với Hồ ly là cái sai của cô, cùng chơi chữ với Hồ ly thân là giáo viên Ngữ Văn là sai lại càng sai.
Kế tiếp, bất kể Nguyệt lượng đe dọa dụ dỗ, nói bóng nói gió thế nào đều không thể từ miệng hai người hỏi ra chuyện cô muốn xác nhận, cô chỉ có thể chán nản trở lại vị trí cũ của mình. Những hủ nữ khác lòng đầy mong chờ vừa thấy điệu bộ này của cô đã biết tác chiến thất bại, Hoa cúc khoát khoát tay: “Bỏ đi, bỏ đi, người ta không muốn nói cho chúng ta biết thì không nên ép bọn họ nữa.”
Cà phê tiếp lời: “Đúng vậy, vốn con đường BL trong hiện thực không dễ đi, vậy nên chuyện chúng ta phải làm nhất chính là —— bảo vệ bọn họ!” Nói xong làm một bộ dáng ngoan đạo.
“Mặc dù biểu hiện của Cà phê có chút khoa trương, nhưng cậu ấy nói không sai.” Mấy người khác phụ họa theo, giữa lúc mồm năm miệng mười đã nhận định Phương Hãn và Giang Thiên Dự là một đôi, tuy hai người kia từ chối không thừa nhận, nhưng khí tức xoay quanh bọn họ sao có thể dấu diếm được ánh mắt tinh tường của các cô?
“Vậy chúng ta làm một hiệp định đi,” Nhìn nhìn chị em cùng chung chí hướng, Nguyệt lượng đề nghị, “Chỉ quan sát không nhúng tay vào càng không lắm miệng, như vậy thế nào?”
“Tớ chỉ cần quan sát là đủ rồi~” “Có JQ mà nhìn là được, tên nào nhúng tay chết tươi!” “Ừ, không sai không sai ~~” “…”
Cứ như vậy, các cô gái ở tình hình đương sự không biết chuyện đạt được một thỏa thuận, từ đó về sau, người đến quấy rầy ít đi rất nhiều, nhưng Phương Hãn bọn họ cảm giác rõ ràng ánh mắt sau lưng trở nên quỷ dị hơn…
Ca ca ca đến không sai biệt lắm, một đám bưng cái cổ họng khàn khàn ra khỏi KTV, lúc này đồng hồ đã chạy đến 5 rưỡi chiều. Bởi vì trước đó cũng đã đặt chỗ ăn, vậy nên một đám người thong thả tiến bước theo sau Nguyệt lượng.
Cười cười nói nói đến nơi, nam nam nữ nữ chen nhau vào phòng, vì đặt bàn lớn nên trên bàn đã sắp sẵn mấy món rau trộn, chỉ chờ bọn họ tới đông đủ là có thể đưa đồ ăn nóng lên. Ca cả buổi chiều, mọi người đã đói đến ngực dán lưng, Thiên biên nhất chi mai đợi không nổi muốn ăn ngay lấy đũa gõ chén: “Mang thức ăn lên a mang thức ăn lên, chết đói a chết đói!”
Một đám người nhìn không chớp mắt: Tôi không biết tên này.
Giang Thiên Dự mở đầu, bảo tất cả mọi người rót bia vào ly, mọi người cụng ly xong, bắt đầu ăn. Vì đồ ăn nóng chưa đưa lên, một đám sói đói toàn bộ đánh tới rau trộn, cả mấy thứ hoa củ trang trí đặt bên đĩa cũng không biết bị ai tha đi, trong mấy phút đồng hồ rau trộn hết cạn, mà lúc này cánh cửa phòng được mở ra lại có vẻ mê người vô cùng, bởi vì cái này biểu thị —— thức ăn được dọn lên! Thế là, ánh mắt ‘hung tợn’ của mọi người toàn bộ tập trung tại cửa.
Lam nhan sau này nhớ lại cảnh tượng kia, vẫn không thể nào không cảm thán một câu: Quả nhiên con người trong lúc đói thật sự rất đáng sợ a !!
Người tới chính là Lam nhan nhà ai, cậu sau khi kết thúc học bù liều sống liều chết chạy tới nhà hàng tụ hội, kết quả vừa đẩy cửa ra đã bị ánh mắt mọi người dọa nhảy dựng, trong nháy mắt kinh hồn đảm vía mà quên buông nắm đấm cửa, mãi đến khi một cô gái lên tiếng hỏi: “Lam nhan?” Lúc này cậu mới phải ứng kịp, có chút xấu hổ cười: “Hai…”
“A a, hoan nghênh hoan nghênh nhiệt liệt hoan nghênh !!” Không khí dừng lại một giây, người có mặt lập tức bùng nổ đầy hoan nghênh và nhiệt tình, đặc biệt là các cô gái Mỹ nhân cốc.
Giang Thiên Dự hô lên: “Lam nhan, ngồi bên này đi.” Mắt Lam nhan lấp lánh: “Lão đại !!” Nói xong chạy qua, “Oa, lão đại anh quả nhiên là nhân sĩ xã hội, rất ngầu! Ngầu hơn cả trong ảnh, hố hố!” Mấy bằng hữu xung quanh cũng đi qua: “Tiểu Lam, còn không gọi một tiếng chị nghe thử nào ~~” “Há, chị Nhã.” “Ngoan ~~” “Anh đâu? Anh đâu? Anh là ‘đại ca khinh thường ngươi’ nha!” “Đầu heo, cậu còn nhỏ hơn tôi phải nên gọi tôi một tiếng anh chứ nhỉ !?” “Hứ…” Không giống như hình tượng cao ngạo ngang ngược trong game, ở hiện thực trên người Lam nhan nhiều hơn là tính tình thẳng thắn cùng không chịu trói buộc của một thiếu niên.
Vì Lam nhan đến, lực chú ý của mọi người đối với đồ ăn tạm thời được chuyển sang chỗ khác, đang lúc vui cười, di động của Giang Thiên Dự vang lên, anh nhấc máy: “Ừ, ba đang ở nhà hàng XX này, con tới cửa rồi? Được, ba xuống đón con!”
Phương Hãn ngó nhìn anh: “Tiểu Vũ đến?”
Giang Thiên Dự cười cười: “Không chỉ có nhóc đó đến, đứa nhỏ Ân Dự cũng tới.”
Nói xong, Giang Thiên Dự liền xuống dưới lầu dẫn đứa nhỏ lên, bạn học Lam nhan vì ngồi cùng bàn nên nghe được rất rõ ràng đoạn đối thoại của hai người, sau đó không hiểu sao lại nôn nóng. Vì che giấu hồi hộp, cậu bưng ly điên cuồng hút nước, trong tích tắc cửa lại lần nữa mở ra, cậu tập trung tinh thần cao độ, sau đó ———————————— nhân viên mang đồ ăn nóng vào…
Sau lưng sự náo nhiệt ai biết trong bóng tối tâm thiếu niên âm thầm bị nghiền nát a bị nghiền nát…
Đồ ăn nóng đưa lên ba bàn, Giang Thiên Dự lúc này mới dẫn hai đứa nhỏ khoan thai đi tới, vì quang cảnh hiện trường tranh giành đồ ăn quá mức khiến người sợ hãi, thế nên khi bọn họ tiến vào cũng không bị chú ý, đợi ba người ngồi xuống mới có người kêu lên sợ hãi: “A a a, Giang lão đại anh vào lúc nào vậy !! Nha nha nha nha nha nha, Giang lão đại đây là tiểu công tử nhà anh !??” Một câu đưa tới sự chú ý của người xung quanh, các hủ nữ Mỹ nhân cốc hào hứng High đến cực điểm, mấy người vây qua.
“Tiêu Tiêu a ~~ Chị là tỷ tỷ Nguyệt lượng của em nà ~~” Thân là bang chủ, Nguyệt lượng làm người đầu tiên xuất hiện, cô giương cặp mắt lấp lánh sao nhìn đôi môi đáng yêu mềm mại sáng bóng của bé con mà cố nén xúc động muốn nhéo cái má tròn tròn của người ta.
“Chào tỷ tỷ~” Giang Tiểu Vũ vô cùng lễ phép chào hỏi, nhận lấy một đám người xung quanh khen ngợi “Thật ngoan a…” “Thật đáng yêu ~~”.
Mấy hủ nữ còn lại cũng vây quanh nó Tiêu Tiêu ngắn Tiêu Tiêu dài, Giang Tiểu Vũ là tên thật, nhưng theo thói quen xưng hô trong game mọi người vẫn gọi nó là ‘Tiêu Tiêu’. Mọi người đáp lời cùng bạn nhỏ Giang đồng thời chào hỏi Ân Dự ngồi một bên, kết quả đứa bé kia ném ra một tiếng chào rồi bắt đầu im lặng, trong lòng mấy người âm thầm nghĩ ‘Không hỗ là oắt con khí thế mạnh mẽ’, sau đó phát hiện đối phương đang chằm chằm nhìn người nào đó ngồi phía đối diện.
Thật ra khi Giang Tiểu Vũ bọn họ vào phòng, Lam nhan liền nổi giận, đồng thời cậu lại có chút lờ mờ. Cơn giận này là vì cậu trước đó còn ôm ý nghĩ ‘Tiêu Tiêu có phải nữ không, hay mọi người chỉ đang gạt cậu’ trong đầu, có điều bây giờ hết thảy đáp án đã được tiết lộ, mà ‘lờ mờ’ thì… Chuyện kể người nào đó, có một cái quái gở không muốn ai biết, chính là thích những thứ đáng yêu, một đứa con trai mà thích thứ đáng yêu nói ra rất dọa người, vật nên trừ ba mẹ, thật sự là không ai biết người đó có đặc tính này (tên này khi còn bé vì sờ khuôn mặt trái táo của cô em gái nhà hàng xóm cách vách không tiếc nằm vùng một tuần = =), vậy nên theo Giang Tiểu Vũ từ cửa vào ngồi xuống, cậu đã không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của người ta. So với trong ảnh còn đáng yêu hơn… Bạn trẻ Lam nhan nghĩ như thế, bi kịch phát hiện mình không chuyển mắt đi được, cho đến khi một ánh mắt sắc bén khác bắn thẳng tới.
Cậu chuyển tầm mắt, cùng ánh mắt kia chạm nhau, hóa ra là Ân Dự. Nhìn kỹ đứa nhỏ này bộ dáng vô cùng xuất sắc, mắt giống chị nó là màu xanh lá, có thể bởi vì lai tây, thân hình cao lớn hơn những đứa bé cùng tuổi, đương nhiên nhìn trưởng thành hơn Giang Tiểu Vũ rất nhiều. Chỉ thấy nó nhìn chằm chằm Lam nhan một hồi, đợi khi đối phương chú ý đến ánh mắt nó thì lại cúi đầu ăn, thuận tiện tha đi một con tôm lớn trong chén Giang Tiểu Vũ, chọc đứa bé kia oa oa kêu. Lam nhan im lặng, có thể do hai người ở trò chơi ầm ĩ đã lâu, vừa rồi lại cảm thấy có một luồng thù địch… ảo giác sao…
“Lam nhan còn chưa tự giới thiệu nhỉ?” Lúc này Nguyệt lượng ngồi cùng bàn hỏi, hôm nay cô là chủ tiệc, chuyện gì cũng phải tự mở miệng.
“Ừm, vậy em xin tự giới thiệu,” Lam nhan cào cào tóc, có chút ngượng ngùng đứng lên, “Chào mọi người, em là Lam nhan nhà ai, tên gọi Dư Nhược, Nhược (楉) là chữ Mộc (木) bên cạnh thêm chữ Nhược (若), ý nghĩa là cây lựu, mọi người có thể gọi em tiểu Dư, nhưng đừng gọi em tiểu Nhược, ha ha, nghe rất con gái.”
Những người xung quanh thiện ý cười vang, mấy hủ nữ sáp thành một khối nói thầm “Tiểu Vũ, tiểu Dự, tiểu Dư, ba cái tên này tập hợp rồi, sao mà tốt thế a…” “Trận JQ này gọi là ý trời a! Bắn trúng mục tiêu !!” “Hô hô hô hô…” Phương Hãn gõ gõ một người trong số các cô: “Đừng ra tay với vị thành niên và trẻ nhỏ a.” Mấy người hắc tuyến, oán thầm cậu là cái lỗ tai khỉ gì vậy a, nhỏ như thế còn có thể nghe được!
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất, theo thức ăn từng bàn dọn lên, một đám người ồn ào bắt đầu ăn, hai đứa nhóc bởi vì tay chân đều ngắn nên đại nhân bên cạnh chỉ có thể liên tục gắp cho bọn nó, Giang Tiểu Vũ vẻ mặt đau khổ vừa định khều rau chân vịt ra hết lại bị baba nó quát bảo ngừng lại, Ân Dự ở trong chén phát hiện mộc nhĩ, mặt đen gắp lên muốn vứt đi, bị chị nó niệm hai câu lại vứt qua chén Giang Tiểu Vũ, bạn nhỏ không để ý ăn luôn. Lam nhan vì ngồi xa, chỉ có thể nhìn bọn họ thân thiết, trong lòng có chút khó nắm bắt.
Nhã の ưu nhã ngồi lén lén hỏi một câu: “Tiểu Lam, không phải là em thật sự thích cậu nhóc người ta chứ?”
Lam nhan lúng túng nửa ngày, sau đó giả bộ làm ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Chị nói gì vậy, chị Nhã, chẳng qua là em thấy nó đáng yêu mà thôi.” Đúng vậy, cậu chỉ là kháng cự không được thứ đáng yêu, chính là như vậy.
“Ô? Là thế sao…” Nhã の ưu nhã chống cằm, nhìn về phía Giang Tiểu Vũ, “Thật ra nhóc người ta mười năm sau cũng sẽ sấp xỉ chúng ta hiện tại, lúc đó em cũng chỉ hai mươi mấy tuổi nhỉ, tuổi trên căn bản không thành vấn đề, đáng tiếc hai đứa đều là nam, không thì bọn chị có thể tính là bà mối ~~” Thật ra cô vẫn có tố chất làm hủ nữ, nhưng không được khai phá triệt để thôi.
Lam nhan cảm thấy trên mặt có điểm sốt, cậu ho hai tiếng không có ý định lại lòng vòng ở vấn đề này, vội vàng thét to cụng ly cùng Giang Thiên Dự, kết quả bị ‘vị thành niên không thể uống bia’ bác bỏ.
Một bữa cơm ăn suốt hai tiếng, người trưởng thành đều uống, trên mặt đất một đống chai bia vỏ rượu, có mấy người quá chén say khướt, dẫn đến mọi người vốn định tiếp tục quyết định giải tán, có hứng thú có thể tự tổ chức đi chơi xung quanh, không hứng thú có thể về nghỉ, vì vậy một nhóm người phân thành mấy nhóm nhỏ đi riêng một ngả.
Giang Thiên Dự cùng Phương Hãn vốn định đưa tiểu Vũ về trước, nhưng đứa bé kia sống chết không chịu, nhất định muốn dạo chợ đêm, Ân Bùi dẫn theo em trai giơ hai tay tán thành, Lam nhan nghĩ muốn theo, bạn trẻ Cù Kỳ phía sau cười híp mắt hỏi: “Em có thể đi cùng không?” Được Giang lão đại khẳng khái phê chuẩn, mấy vị Mỹ nhân cốc vì có người uống say nên không theo cùng, những người khác biết thế mà thoải mái. Vậy nên bọn họ một hàng bảy người quyết định đi dạo chợ đêm ăn món vặt, chi phí Giang lão đại bao hết.
“Đúng rồi, anh của em đâu?” Giang Thiên Dự tìm mấy lần trong đám người không thấy thầy Cù, vì vậy lên tiếng hỏi em trai cậu ta.
“Anh em say nên về rồi.” Cù Kỳ cười đến đầy hàm xúc, nhớ đến tình cảnh vừa rồi người gọi Cao Phàm kia bắt cóc anh trai cậu hỏi địa chỉ nhà, nhét người trong xe rồi nghênh ngang rời đi, cậu quyết định không nói chuyện này ra.
“A, vậy bỏ đi, vốn còn muốn mời cậu ta uống thêm mấy chén.” Giang Thiên Dự nói, “Thế chúng ta đi thôi.” Nói xong dắt tay con trai cùng Phương Hãn sóng vai đi đầu, Ân Bùi kéo em trai cô đi sau, Ân Dự vốn không muốn bị nắm tay dắt đi, nhưng chị nó nhất định nói buổi tối nhiều người dễ lạc nên cầm chặt tay nó = =, Lam nhan và Cù Kỳ cùng theo sau cùng, hai người tùy ý chào một câu, trong lòng có ấn tượng riêng với đối phương.
Lam nhan: Thoạt nhìn là người rất dễ nói chuyện (= rất dễ ức hiếp).
Cù Kỳ: Thoạt nhìn là người cùng một loại với anh mình (= rất dễ lừa gạt).
Hai người nhìn nhau cười.
Vì vừa mới ăn cơm tối xong chưa tiêu hết, trước tiên mấy người đi dạo bên hồ một lát, trong lúc nói chuyện đùa giỡn, thời gian qua rất nhanh, trên đường bạn nhỏ tiểu Vũ hô chân đau, ba nó cùng mẹ nó liền luân phiên cõng nó (Phương Hãn: ^_^+ Ai là mẹ a?). Ân Bùi sau nửa ngày nhìn hướng em cô nói: “Tiểu Dự, chị không cõng nổi em.” Bị em trai mình trả lại ánh mắt khinh bỉ.
Đi dạo chợ đêm xong lại nhét một bụng đầy, mấy người cuối cùng nổi lên ý nghĩ dọn đường về nhà, vì thời gian ngủ của các bạn nhỏ đã qua một tiếng, đừng nói Giang Tiểu Vũ đang điên cuồng ngáp, mà ngay cả Ân Dự cũng mơ màng dựa vào chị mình.
Một đám người ăn nhiều đồ nhiều dầu đi rửa tay, giao em trai cho Phương Hãn, Ân Bùi từ từ bước vào WC, sau khi rửa xong lại phát hiện bạn học Cù Kỳ đang đợi cô, cô = = hỏi: “Sao nhóc cứ thích cắm ngoài WC thế.”
“Tôi đang đợi chị à.” Cù Kỳ cười cười, “Này, tôi theo đuổi chị được không?”
Ân Bùi liếc cậu ta một cái: “No, tôi ghét những tên thấp hơn tôi.”
“Cái này thì chị yên tâm, một năm sau tôi tuyệt đối cao hơn chị.” Miệng Cù Kỳ lệch một chút, nhưng vẫn tự tin mười phần như trước nói.
“Vậy chờ nhóc cao hơn chị rồi nói.” Ân Bùi dùng ưu thế cao hơn nửa cái đầu nhìn xuống cậu ta vài giây, sau đó bỏ đi. Chỉ là cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, một năm sau cậu nhóc từng bị cô xem thường thật sự đã cao hơn cô nửa cái đầu xuất hiện ở trường đại học cô đang học, cũng trở thành niên đệ của cô, dùng một loại phương pháp quỷ dị tiến hành theo đuổi cô, cái gọi chuyện đời khó lường, cũng không hơn cái này.
Bên này Lam nhan trò chuyện cùng Giang Thiên Dự, vì cậu ở trong game vô cùng bội phục & sùng bái đối phương, loại tình cảm này cũng dẫn tới trong hiện thực, trò chuyện một hồi cậu liền hỏi tới tiểu Vũ đang học trường nào, đang muốn hỏi cả địa chỉ, bạn nhỏ Ân Dự mở mắt ra, lấy một loại ánh mắt khó chịu nhìn cậu, Lam nhan trừng trở lại, hai người cứ thế trừng mắt nhau, đến khi Ân Bùi và Cù Kỳ trở về.
Một đám người trở lại bãi đỗ xe nhà hàng, “Lam nhan, Cù Kỳ, nhà hai đứa ở đâu, anh đưa về.” Vì Ân Bùi và Giang Thiên Dự đều lái xe đến, vì thế anh lên tiếng hỏi hai người khác không có không thể lái xe.
Cù Kỳ cười cười: “Em đi xe đạp tới, anh đưa em đến cổng KTV vừa rồi là được.” Lam nhan cũng đi xe đạp, cậu nhìn chiếc Lexus của Giang Thiên Dự, siết cổ tay kiềm chế kích động không thể ngồi lên, đồng thời cũng có chút tiếc nuối không thể tiếp tục ở cùng bạn nhỏ, cậu thật sự thích thứ đáng yêu a…
“Hey, nhóc bên kia, chị đưa nhóc đến KTV kia.” Ân Bùi vỗ vỗ ‘tọa kỵ’ của mình —— một chiếc BMW mới tinh, nghe nói là quà sinh nhật ba mẹ cô tặng (do có quá nhiều tiền ).
Cù Kỳ cười xán lạn chui vào chiếc xe đắt giá, Lam nhan vì xe đạp để ở nhà hàng nên chỉ có thể phất tay chào tạm biệt bọn họ trước, cậu lần nữa đưa mắt nhìn khuôn mặt ngủ đáng yêu của Giang Tiểu Vũ (cậu nhóc này đã ngủ), trong lòng hơi có chút chán nản, từ đầu đến cuối đều không thể nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, càng không có ôm nó đâu, ai… Nói tạm biệt với mọi người rồi rời đi.
Ân Dự ngồi trong xe mắt nhìn Lam nhan cưỡi lên xe, miệng làu bàu câu: “Làm gì cứ giương mắt nhìn đồ đần Giang a…” Lại ngó ngó Cù Kỳ ngồi phía sau, “Này, anh mua bảo hiểm thân thể chưa?”
Khuôn mặt tươi cười của Cù Kỳ cứng đờ: “A?”
Lúc này Ân Bùi đã khởi động xe, Ân Dự thở dài: “Nếu chưa mua, vậy anh tự cầu nhiều phúc đi, bà chị tôi vừa lấy bằng lái được —— một tháng.”
“Hố.” Ân Bùi cười một tiếng, đuôi xe hà ra một luồng khói xanh, chở hai tên xui xẻo nhất đời rời đi.
Giang Thiên Dự ôm tiểu Vũ, cùng Phương Hãn nhìn chiếc BMW lái đi, cười cười: “Hy vọng không có vấn đề gì.”
Phương Hãn ôm cánh tay: “Có bảo hiểm thân thể thì không thành vấn đề.”
“Vậy chúng ta về thôi.”
“Nhà anh hay nhà tôi?”
“Nhà anh~”
“- – Hình như tôi chưa nói muốn tới nhà anh nha.”
“Bà xã, nhà anh chính là nhà em a ~~”
“…”
Cứ như thế, buổi offline giữa hai bang Sát biến thiên hạ cùng Mỹ nhân cốc hạ màn. Mấy ngày sau, từ trong game biết được mấy người Giang Thiên Dự ngày đó sau khi ăn xong còn đi tiếp, một đám hủ nữ hối hận mãi, nội tâm âm thầm rơi lệ, lúc đó vì cái heo gì lại uống nhiều như vậy a vì cái heo gì !!!
—————————————————————————————————————————-
PN dài đến muốn nôn >___<