: Phiên ngoại: Giang baba nuôi con
.
Giang Thiên Dự ở tốt nghiệp đại học năm đầu kết hôn, cô dâu là bạn gái lúc đi học anh kết giao, năm thứ hai Giang Tiểu Vũ sinh ra. Khi đó anh còn cảm giác mình sẽ cùng vợ và con trai cứ an nhàn, bình thường như vậy mà tiếp tục, đáng tiếc đối phương lại không bằng lòng như thế, tranh chấp càng lúc càng nhiều, vợ chồng ngày ấy càng lúc càng xa, cuối cùng thuận tình ly hôn. Một khắc ký tên vào đơn ly hôn kia, Địch Linh bỏ quyền nuôi dưỡng Giang Tiểu Vũ, để lại một câu ‘không bao giờ trở về nữa’ rồi ra nước ngoài, vì vậy baba Giang Thiên Dự ở lại chỉ có thể dũng mãnh mà nâng lên gánh nặng mình một nuôi con.
Thật ra nói cậu con trai do một tay Giang Thiên Dự nuôi lớn, đó là gạt người. Bởi vì khi bọn họ kết hôn trong nhà có một dì giúp việc, chuyên phụ trách quét dọn vệ sinh, giặt giũ quần áo nấu cơm, sau khi Giang Tiểu Vũ sinh ra lại tự phát trở thành bảo mẫu. Cho nên Giang Thiên Dự nếu nói ‘nhìn con lớn lên’, thật sự là chỉ thực tế ‘nhìn’ mà thôi.
Lời tuy nói thế, Giang baba cuối cùng vẫn là baba của bạn nhỏ Giang Tiểu Vũ, trong 10 năm sinh mạng của cục cưng, để lại những dấu vết không thể nhạt phai.
Giang Thiên Dự: Lời này sao lại vi diệu như vậy nhỉ…
Nuôi con
> Các bạn học đã nuôi qua trẻ con hoặc chưa nuôi qua trẻ con cũng biết, đặc điểm lớn nhất của em bé đầu tiên là ưa không hề báo động trước mà khóc; hai là ưa không hề báo động trước mà ăn; ba là ưa không hề báo động trước mà thải. Đối với Giang baba mà nói, ‘khóc’ cùng ‘ăn’ hai phương diện này không thành vấn đề, chính là ở chỗ ‘thải’, quả thật khiến anh nhức đầu không dứt. Vì baba tuổi còn trẻ không có kinh nghiệm, cho nên bình thường việc vệ sinh tắm rửa cho Giang Tiểu Vũ đều do dì phụ trách, điều này cũng dẫn đến Giang baba đối với phương diện này kinh nghiệm công tác thiếu khuyết.<
> Đó là một buổi cuối tuần không bao lâu sau khi bọn họ ly hôn, Giang Tiểu Vũ mới hai tháng tỉnh ngủ dậy cũng không vội tìm người, mà là ‘y y a a’ở trên giường cố gắng ngọ nguậy, đợi lúc dì vào phòng, nó đã sắp nhích đi được 10cm. Giang Thiên Dự rời giường đã thấy con trai mình đang ngoan ngoãn ở trong ngực dì cầm bình sữa bú. Uống xong đánh ợ một cái, bé con phát hiện bóng dáng ba nó, vì vậy vô cùng sung sướng ‘a a’ muốn đối phương ẵm, Giang Thiên Dự đi qua lấy ngón tay chọt chọt cái mặt bánh bao, phần thịt căng phồng lõm xuống lại bắn ra, dẫn đến ánh mắt tò mò của bé con, sau đó một sợi nước miếng cũng rất sung sướng mà chảy xuống… Dùng qua bữa sáng, Giang baba nhìn khí trời tốt, thuận tay vét con trai đang nằm trên ghế sô pha, ra ngoài định đến công viên tản bộ, hoàn toàn làm lơ dì ở phía sau hô to: “Ai ya, tiểu Giang a, tã của bé còn chưa mang kìa ——!” Thế là, tản bộ tản ra vấn đề.<
> Em bé năng lực tự kiềm chế rất kém, đặc biệt ở phương diện ăn uống tè ị, vậy nên khi Giang Thiên Dự hưởng thụ ánh mắt yêu thích của một đám nhân vật cấp mama trong công viên, ôm con trai trắng nõn để nó thử đi thì (này, con anh mới hai tháng tuổi anh để nó đi bộ…), bé con mở to mắt nhìn chú chó Nhật cách đó không xa, nước miếng theo thường lệ lại sung sướng đung đưa, tiếp theo liền không hề báo động trước mà —— tè. Thẳng đến sau này khi Giang Tiểu Vũ đã lớn lên rất nhiều, Giang baba vẫn còn dùng giọng điệu thở dài nhớ lại tình cảnh ngày đó. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy trên tay nóng lên, cúi đầu nhìn, thấy con trai cũng thử cúi đầu nhưng do cái cổ u ú ngăn ngắn mà khiến hành động gián đoạn, ở chỗ hai cái chân mập mạp là mênh mông một mảnh… Trận hồng thủy nho nhỏ bộc phát, phóng hủy vô số vật trên người Giang baba: một cái áo sơmi nhãn hiệu nổi tiếng, một cái quần tây nhãn hiệu nổi tiếng, một cái đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng… Gió thổi qua, trên mặt người nào đó treo đầy hắc tuyến còn có thể cảm giác được cái ẩm ướt ấy trong không khí tản ra hơi lạnh, mà bé con trong ngực còn lại đang mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai hàng lợi trơn bóng, ha ha nở nụ cười.<
> Một lúc lâu, Giang Thiên Dự cũng không biết nên phản ứng thế nào, đến khi có một mama tinh mắt đi tới nói với anh: “Mau ẵm bé về nhà tắm rửa thay tã, nếu không sẽ cảm lạnh phát sốt.” Anh lúc này mới cứng ngắc ôm con trai về nhà, Vừa mở cửa ra, phát hiện dì ra ngoài mua đồ ăn người không có đây, Giang baba hiện tại cũng thật sửng sốt, là nên ném con trai mình đi thay quần áo? Hay là ném mình đi thay tã cho con? Sự thật chứng mình, tất cả ba mẹ đều sẽ đặt con ở vị trí đầu tiên, cuối cùng Giang baba cần cù của chúng ta tay trái cầm khăn ướt, tay phải lấy tã, nhìn tiểu PP trơn trụi của con trai nằm trên giường, sau mấy phút tự hỏi, động thủ.<
> PP = mông ấy ._.<
> Trước tiên lau sạch sẽ, sau đó nhìn bản hướng dẫn đeo tã cho tiểu PP, Giang baba bận rộn sau khi chảy một đầu mồ hôi nóng cuối cùng ‘thành công’ cài tã cho bé con, kết quả còn chưa kéo quần lên cho nó, oắt kia lại bắt đầu nghịch ngợm, chỉ thấy nó uỵch uỵch nắm tay cùng bàn chân nho nhỏ nhúc nhích trên giường, ra vẻ chơi thiệt sướng, nhưng không được bao lâu, lại ‘Oa——’ một tiếng khóc lên. Giang Thiên Dự hắc tuyến đầy mặt, không biết oắt này là đói bụng hay buồn ngủ, rõ ràng vừa rồi lúc tè ra quần cũng không khóc, hiện tại mặc tã xong lại rơi nước mắt. Anh ôm lấy con trai vỗ vỗ, miệng ngâm nga “Ô ô, cục cưng ngoan ngoan, không khóc không khóc…” dỗ trẻ, kết quả bé con trong ngực khó chịu lại cứ càng khóc càng vang dội, đang khi baba trẻ luống cuống tay chân, dì ra ngoài mua thức ăn trở về, anh như bắt được cỏ cứu mạng vội vàng đem đứa nhỏ cho đối phương. Dì thuần thục ôm qua nhìn, sửng sốt sau nửa ngày nói: “Tiểu Giang, cháu mang ngược tã cho bé…”<
> Vì thế, tiết học tiếp theo về quy trình nuôi con của Giang baba chính là ‘Làm thế nào để thay tã cho bé, hơn nữa không mang ngược’.<
> Chờ thêm một tuần, baba trẻ mới nhận chức cuối cùng có thể thuần thục cài tã cho bé mà không mang ngược.<
> ————————————————————————————————————