Tôn Kỳ lúc này đang luyện đan.
Thủ pháp biến đổi, Tôn Kỳ quát lên một tiếng:
“Xuất!”
Ầm! ầm! ầm!
Ba tiếng vang dội trời. Cả Vĩnh Lục Sơn Cư cũng rung rinh trong giây lát.
Trong luyện linh sư hội có nhiều ánh mắt dõi nhìn hướng Vĩnh Lục Sơn Cư, nhưng mà rất nhanh lại không thèm để ý. Bọn hắn gặp tình huống như thế này đã rất nhiều lần nên cũng thành lãnh đạm.
“Không biết lũ điên đó lại làm gì nữa?”
Tôn Kỳ giật mình, đan chưa kịp ra đã rơi lại vào đan lô bị cháy mất.
Tôn Kỳ theo bản năng phóng thích thần thức hướng về phía vụ nổ.
Đó là động phủ của Nhị ca Bộc Phá.
Cửa động vẫn đóng kín, hồn lực không thể thăm dò nhưng thần thức thì vẫn xuyên qua dễ dàng.
Tôn Kỳ thấy được Nhị ca Bộc Phá đang nằm dưới sàn, hơi thở thoi thóp. Hiển nhiên là vụ nổ lô vừa rồi rất đáng sợ, sóng xung kích đủ phá nát ma linh.
Nhị ca Bộc Phá dù là Tạo Thể cảnh cao giai cũng không chịu nổi mà trọng thương.
Tôn Kỳ nhanh chóng bay ra khỏi động phủ hướng về phía động phủ Nhị ca.
Tôn Kỳ trên đường đi bay ngang qua động phủ của Lục ca Trường Mi thấy Lục ca cũng đang dõi nhìn về phía động phủ Nhị ca nhưng khá hững hờ.
Tôn Kỳ đáp xuống, nói:
“Lục ca, vụ chấn động vừa rồi từ phía động phủ Nhị ca. Không biết Nhị ca có sao không? Chúng ta cùng đi xem thử.”
Lục ca cười nhìn hắn:
“Thất đệ mới đến nên không biết. Nhị ca thường xuyên làm nổ đan lô, mỗi lần đều ầm ầm như vậy. Nhị ca không có chuyện gì đâu.”
Tôn Kỳ thì biết chắc là có chuyện nhưng hắn cũng không thể nói thần thức của hắn có thể đâm xuyên cửa động nhìn thấy cảnh bên trong.
Hắn chỉ có thể kiên trì thuyết phục.
Lục ca thấy hắn khẩn trương nên cũng đành nghe hắn đến chỗ Nhị ca.
Trên đường đi bọn họ rủ thêm Ngũ ca, Tứ ca, Tam tỷ.
Ngũ Tiên đến trước cửa động của Nhị ca Bộc Phá.
Bên ngoài cửa động vẫn đóng kín, từng sợi khói đen rỉ ra từ khe cửa động.
Bọn họ có cảm giác không ổn.
Tam tỷ lên tiếng:
“Vụ nổ lần này có vẻ lớn hơn bình thường. Chúng ta hay là kiểm tra xem thế nào.”
Ngũ ca hô lớn vài tiếng gọi Nhị ca nhưng vẫn không có đáp lời.
Tứ ca lên tiếng:
“Lục đệ, ngươi đi gọi Đại ca đi. Chỉ có Đại ca mới phá được cửa này.”
Lão Lục Trường Mi khổ sở:
“Lúc trước ta nhỏ nhất làm chân chạy thì cũng thôi đi nhưng bây giờ có Thất đệ, sao ta vẫn phải làm chân chạy.”
Tam tỷ nhìn hắn lườm một cái:
“Chân ngươi dài nhất làm chân chạy là đúng rồi. Không muốn làm chân chạy thì ta cắt chân ngươi để ngươi nằm một chỗ.”
“Thất đệ còn nhỏ sao có thể chạy xa như vậy.”
Trường Mi nhìn Tam tỷ sợ rụt cổ vội vàng phóng lên đỉnh núi tìm Đại ca.
Một lúc sau Đại ca xuất hiện.
Đại ca Vô Ưu nhìn cửa động nhíu nhíu mày. Hắn thôi động ma khí trong cơ thể vỗ ra một chưởng.
Cửa động ầm ầm sụp đổ. Một đám khói đen có chỗ giải thoát ồ ạt bay ra ngoài.
Vô Ưu phất tay cuốn hết khói đen ra ngoài, sau đó đi trước tiến vào.
Ngũ Tiên theo sau chân lão Đại tiến vào.
Đi đến cuối động phủ là một cảnh hoang tàn xác xơ.
Tường đá cháy đỏ, vật dụng vỡ nát không còn thứ gì nguyện vẹn, đá vụn rơi vung vãi.
Nhị ca nằm một đống như con heo chết cháy, bị đá tảng đè lên trên thân.
Vô Ưu phất tay cuốn hết đá văng ra.
Tam tỷ vội vàng đến kiểm tra Nhị ca.
Tam tỷ sắc mặt trầm trọng liên tiếp đút mấy viên đan vào miệng Nhị ca, thôi động pháp lực để đan dược tan ra.
Sau mấy tức thời gian sau hơi thở của Nhị ca mới mạnh dần.
Bọn Lục Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhị ca được đưa tới động phủ Tam tỷ chữa trị.
Nửa canh giờ sau, Nhị ca Bộc Phá cuối cùng cũng mở mắt tỉnh lại.
Bộc Phá nhìn Lục Tiên đang vây quanh mình mà cảm động:
“Đa tạ Đại ca, các vị đệ đệ, muội muội.”
Tam tỷ nhìn hắn mắng:
“Đa tạ cái gì? Lần này Nhị ca bị điên hay sao, làm gì mà vụ nổ lớn vậy? Nếu không nhờ Thất đệ kiên trì muốn đi xem thế nào thì bọn ta cũng để mặc huynh chết trong động phủ.”
Nhị ca Bộc Phá cười hề hề, theo thói quen đưa tay lên xoa đầu thì:
“Hả? Tay ta! Hai tay của ta đâu?”
Tam tỷ nhìn hắn lườm:
“Còn tay gì nữa. Vụ nổ quá lớn phá nát hai tay, cũng may là huynh da dày mới không bị nổ chết.”
Lão Lục cười hé hé:
“Nhị ca, lúc trước huynh cũng thường nổ lô nhưng không có lớn như vậy. Sao lần này huynh liều mạng vậy?”
Nhị ca cười khổ nói:
“Không phải cũng vì Thất đệ sao?”
Tôn Kỳ ngạc nhiên: Ta!? Liên quan gì tới ta chứ?
Bọn Ngũ Tiên nhìn Tôn Kỳ sau đó lại nhìn Bộc Phá chờ câu trả lời.
Bộc Phá vẫn cười hề hề nửa thật nửa đùa:
“Cách luyện đan hoàn mỹ của Thất đệ mang đến trùng kích quá lớn cho ta. Ta nghĩ mình không thể tụt hậu phía sau. Nên thử làm lớn một lần xem các ngươi có trầm trồ hay không?”
Sắc mặt bọn Ngũ Tiên nghe lời này thì trầm xuống, sau đó Tam tỷ lại cười nói:
“Thất đệ cũng là thành viên trong Thanh Sơn Thất Tiên, thành tựu của đệ ấy chính là vinh dự cho chúng ta, Nhị ca sao lại ganh tỵ.”
Sau đó Tam tỷ lại nói tránh sang chuyện khác:
“Bây giờ là phải làm sao chữa trị cho huynh.”
“Muốn giúp huynh mọc lại đôi tay không khó nhưng mà thảo dược chữa mọc tay của ta đã hết, các vị có còn không?”
Đại ca, Tứ ca, Ngũ ca đều lắc đầu.
Lục ca hình như nhớ ra mình còn, đang định nói thì bị Tam tỷ lườm một cái thì lập tức rụt cổ không nói gì.
Tôn Kỳ thì càng không biết thảo dược chữa mọc tay là gì? Mà trong tay hắn chỉ có vài loại thảo dược cấp thấp, bọn Lục Tiên không có thảo dược chữa mọc tay thì sao hắn có được.
Vậy nên Tôn Kỳ cũng ngoan ngoãn đứng một bên nghe chuyện.
Tam tỷ nói tiếp:
“Chúng ta chỉ có thể xuống núi mua. Nhưng mà ta bận chăm sóc Nhị ca không thể rời núi.”
Đại ca cũng lên tiếng:
“Ta đã mấy trăm năm ở đây. Không muốn xuống núi.”
Tứ ca nói:
“Ta xuống núi sẽ lạc đường.”
Ngũ ca nói:
“Ta đang luyện một loại đan dược mới, không thể rời đi quá lâu.”
Lão Lục đang định mở lời thì bị Tam tỷ liếc một cái, Lão Lục liền rụt cổ lại. Tam tỷ nói:
“Lục đệ ở lại, hỗ trợ ta chăm sóc Nhị ca.”
“Xem ra chỉ còn có Thất đệ là có thể xuống núi.”
Tôn Kỳ thấy việc này không khó, vả lại hắn cũng muốn xuống núi hít thở không khí một lần.
Tôn Kỳ gật đầu nói:
“Việc này cứ để cho đệ. Tam tỷ nói tên thảo dược cho đệ là được.”
Tam tỷ nhanh chóng viết ra một tờ giấy đưa cho Tôn Kỳ nói:
“Thất đệ, bên trong có ghi lại một số thảo dược cần mua và một ít son phấn tỷ cần đệ mua giúp.”
Tôn Kỳ tiếp nhận tờ giấy, ngạc nhiên nói:
“Tam tỷ, son phấn chỉ che đi vẻ đẹp tự nhiên của tỷ. Tỷ vẫn nên để tự nhiên thì đẹp hơn.”
Tam tỷ nghe lời này thì cười khúc khích vui vẻ.
Tôn Kỳ trong lòng lại nghĩ: thật khó tưởng tượng một bà lão còn tô son trát phấn thì lúc đó có còn để cho ai sống được nữa không.
Đại ca lúc này cũng lên tiếng:
“Đại ca dạo gần đây không còn giấy viết. Thất đệ tiện thể mua giùm huynh Huyễn Hương giấy tại Huyễn Hương cửa hàng.”
Ngũ ca nói theo:
“Ta có luyện được một ít đan dược, đệ cầm xuống núi bán.”
Tứ ca:
“Ta muốn nuôi một tổ ong trên cây, đệ giúp ta mua một tổ ong Phong Huyết.”
Lục ca cười hắc hắc:
“Đệ giúp ta mua hạt giống Thực Độc Hoa.”
Nhị ca lúc này trên giường cũng bật dậy:
“Đệ giúp ta mua Huyết Ma Thiết, ta cần luyện lại một cái đan lô khác.”
Sau đó bọn họ lần lượt đưa cho Tôn Kỳ túi ma thạch, Ngũ ca thì là túi đan.
Trước khi đi Tam tỷ dặn hắn:
“Lần này xuống núi không cần vội vàng, cứ từ từ hoàn thành các việc. Nhị ca cũng không phải lần đầu mất tay.”
Tôn Kỳ chắp tay chào mấy vị ca ca, tỷ tỷ xuống núi.
Lục Tiên bọn họ dõi mắt nhìn theo.
Lục ca lúc này nói:
“Đệ có cảm giác hình như các vị lão ca, Tam tỷ muốn Thất đệ xuống núi thì phải, không những thế mấy vị còn muốn Thất đệ ở dưới đó càng lâu càng tốt.”
Tam tỷ nhìn hắn mắng:
“Ngu ngốc!”
Ngũ ca hỏi:
“Chúng ta làm vậy có nên không?”
Đại ca trả lời:
“Mấy tháng nay cùng Thất đệ luận bàn đan đạo, ta thấy trình độ đan đạo của Thất đệ tiến bộ nhanh chóng. Chỉ sợ tiếp tục như vậy, một trăm năm sau Thất đệ sẽ vượt qua tất cả chúng ta.”
Ngũ Tiên nghe lời này thì hít một hơi trầm trọng, bọn họ không hề nghi ngờ lời của Đại ca.
Một trăm năm từ một đan sư có thể vượt qua cả ma dược sư như Đại ca thì quá khủng khiếp.
Tứ ca mở miệng:
“Lần này xuống núi rèn luyện cũng tốt, tiến bộ quá nhanh sẽ khiến tâm cảnh có thiếu sinh ra ngạo mạn. Đệ ấy đã có tên Thất Đức thì không được ngạo mạn.”
Tam tỷ tiếp lời:
“Trong thời gian này chúng ta cũng cần cố gắng, không thể đệ ấy vượt quá xa.”
Cả bọn Lục Tiên đều gật đầu.
Lục ca lúc này bỗng nhiên cười hắc hắc:
“Quả nhiên là có vấn đề. Đệ lúc đó cảm thấy có vấn đề nên khi đưa ra nhiệm vụ thì có chế tạo chút rắc rối. Thất đệ chắc chắn sẽ không dễ mua được Thực Độc Hoa. Hắc… hắc… hắc…”
Tam tỷ nhìn hắn mắng:
“Ngu ngốc! chậm hiểu!”
Bọn Tứ Tiên còn lại cũng nhìn lão Lục ánh mắt khinh thường.
Lão Lục lúc này hiểu ra nói:
“Chẳng lẽ trong nhiệm vụ của các vị ca ca, tỷ tỷ đều có rắc rối. Sao lúc nào đệ cũng biết sau cùng thế này.”
“Đại ca sao lúc đó không nhắc đệ.”
“Ngũ ca sao không nháy mắt với đệ.”
“Tứ ca lúc đó thúc thúc cùi chỏ là đệ hiểu rồi.”
Tam tỷ gõ đầu hắn một cái mắng:
“Ồn ào!”
Lão Lục thật sự cảm thấy uỷ khuất trong số Thanh Sơn Lục Tiên trước đây, hắn luôn là kẻ chậm hiểu, ngốc nhất. Tưởng khi có Thất đệ gia nhập thì hắn sẽ đứng trên Thất đệ nhưng không ngờ rằng đan đạo của Thất đệ khiến Đại ca cũng phải tán thưởng.
Lão Lục buồn rầu nhìn Nhị ca hỏi:
“Nhị ca, tay ca không sao chứ? Có thể chịu được bao lâu.”
Nhị ca cười ha hả:
“Không sao! Ta còn rất nhiều tay.”
Sau đó từ trong nách thò ra một cánh tay gãi đầu như thói quen.
Lão Lục thấy thế càng buồn hơn: Rốt cuộc hắn vẫn là kẻ khổ nhất trong nhóm.
Cả bọn Lục Tiên ánh mắt dõi theo bóng lưng Tôn Kỳ đi xa.
Thất Đức xuống núi!