Lão Đại lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ, nói:
“Đại ca không có gì tặng đệ. Đây là bản chép tay khi ta còn là đan sư và ma linh sư. Hẳn là có thể giúp ích ít nhiều cho đệ.”
Ngũ Tiên nhìn sách này mà hâm mộ vì bọn hắn biết lão Đại có trình độ luyện đan vô cùng cao, sách chép tay của lão Đại chắc chắn giá trị không nhỏ.
Lão Nhị cũng lấy ra một bản tâm pháp đưa cho Tôn Kỳ:
“Nhị ca cũng có đồ tặng đệ. Đây là Hoả Lô Tâm Pháp. Là ma pháp do ta nhiều năm nghiên cứu mà thành.”
Tôn Kỳ nhận bản chép tay và bản tâm quyết, chắp tay cảm tạ hai vị lão ca. Hắn cũng không ngờ mới gặp mặt không lâu đã được tặng đồ quý giá như vậy.
Bản chép tay chính là kinh nghiệm đan sư tích luỹ qua vô số lần luyện đan, là đồ vật luôn cầm theo bên mình, bình thường sẽ không mang ra tặng cho kẻ khác.
Ma pháp thì lại càng quý giá, chỉ lưu truyền nội bộ không truyền ra ngoài với bất cứ lý do gì. Vì ma pháp là căn bản của mọi thế lực. Vậy mà vị Nhị ca này lại sảng khoái tặng cho hắn như vậy.
Mặc dù hắn sưu hồn được không ít ma pháp nhưng bộ ma pháp này hẳn là cấp bậc không thấp, sẽ là một sự bổ sung quan trọng cho Linh Khí Quyết của hắn.
Tam tỷ Khuynh Thành cũng lấy ra từ trong tay áo một hộp ngọc đưa cho Tôn Kỳ, nói:
“Đây là Trường Xuân Đan, ma linh đan ngũ hoàn. Thành quả của hai trăm năm nghiên cứu của tỷ. Có tác dụng giữ được vẻ thanh xuân tại thời điểm dùng đan. Khi đệ gặp được tình yêu của đời mình thì hãy tặng cho nàng. Đan này dùng cho Tạo Thể cảnh trở lên.”
Tôn Kỳ tiếp nhận hộp ngọc, thầm nghĩ: Tam tỷ à, đan này nếu thần kỳ như vậy! sao tỷ lại không dùng cho chính mình.
Lời này hắn tất nhiên không dám nói ra.
Tôn Kỳ cười nói:
“Đệ chỉ sợ đời này không tặng được đan này cho ai khác ngoài tỷ.”
Tam tỷ nghe được lời này thì cười khúc khích;
“Tiểu Thất thật biết nói ngọt.”
Tôn Kỳ: Tỷ làm ơn đi! Ta chỉ hy vọng dùng xong đan này, tỷ sẽ dễ nhìn hơn thôi.
Lão Tứ tiến lên, cầm một viên đá đặt vào tay Tôn Kỳ, chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ:
“Tặng đệ!”
Tôn Kỳ nhìn kỹ viên đá.
Viên đá màu đen, bề mặt sần sùi xấu xí. Cầm trên tay có cảm giác mát lạnh, trầm trọng hơn đá bình thường.
Tôn Kỳ nhìn viên đá này còn tưởng rằng phân ma thú để khô. Hắn đang định mở miệng từ chối thì…
Lục ca lên tiếng:
“Thật không ngờ nha! Đệ nhớ lúc đệ mới đến Tứ ca đã cầm viên đá này, trân trọng như bảo bối. Nhiều lần đệ muốn mượn nhìn xem đều bị Tứ ca từ chối.”
Tam tỷ nói thêm:
“Ta nhớ lúc đến đây Tứ đệ đã mang theo viên đá này, xem như bảo bối không bao giờ rồi thân. Không ngờ hôm này lại tặng cho Thất đệ.”
Tôn Kỳ nghe thấy thế thì biết viên đá đối với Tứ ca vô cùng quan trọng, hắn lại cảm thấy viên đá này khá vô dụng nên vội vàng trả lại.
Tứ ca đẩy viên đá trở lại nói:
“Nó ở trong tay ngươi sẽ phát huy được công dụng tốt hơn.”
Tôn Kỳ ngạc nhiên: viên đá này có tác dụng gì sao?
Hắn cố hỏi Tứ ca nhưng Tứ ca chỉ nói để hắn tự khám phá. Khám phá không ra thì cầm như đồ kỉ niệm của Tứ ca.
Ngũ ca lúc này gỡ xuống vòng tay, vòng tay là một xâu chuỗi mười hai vật trang trí. Ngũ ca gỡ ra một món đưa cho Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhìn vật nhỏ nhắn xinh xắn trong tay có hình một đan lô.
Hắn còn chưa hiểu lắm thì Ngũ ca giải thích:
“Đây là Trấn Phương Hồng Lô, có thể lớn có thể nhỏ. Khi lớn thì to như đình phủ, khi nhỏ thì như hạt đậu.”
“Đệ dùng hồn lực thôi động, đánh vào hồn lực ấn ký của mình. Sau này có thể tuỳ tâm phóng to nhỏ.”
Tôn Kỳ ngạc nhiên trên đời này còn có vật thần kỳ như vậy.
Tôn Kỳ không dùng hồn lực mà dùng thần thức đánh vào thần thức ấn ký của riêng mình.
Tôn Kỳ cũng không rõ dùng thần thức thay hồn lực trong trường hợp này không biết có được không.
Tôn Kỳ thử thôi động.
Trấn Phương Hồng Lô từ trong tay hắn biến lớn, ngày càng nặng đến khi không chịu được thì hắn lại thu nhỏ.
Quả nhiên thần thức thay thế hồn lực hoàn toàn không có vấn đề, mà sau này hắn cũng không sợ kẻ khác cưỡng ép xoá đi ấn ký của mình, cướp Trấn Phương Hồng Lô.
Vì hồn lực không thể xoá đi thần thức.
Đây là khoảng cách về phẩm chất không thể dùng số lượng bù đắp.
Tôn Kỳ vui vẻ ra mặt.
Lục ca lúc này mới quàng vai hắn nói:
“Thất đệ khoan hãy vui mừng vội. Nhìn thử qua món đồ này của Lục ca tặng.”
Lục ca Trường Mi lôi trong túi bên hông ra một toà tháp nhỏ năm tầng.
Toà tháp như ngọc lưu ly nhiều màu sắc, lại có hương thơm nhè nhẹ.
Lục ca đưa toà tháp cho Tôn Kỳ, nói:
“Bọn họ đều nói đan dược phải hình tròn, ta liền không tin. Vậy là ta luyện ra đủ mọi hình dáng khác nhau. Bọn họ lại nói ta đã đi lệch chính thống. Bọn họ chửi bới, sỉ nhục ta.”
“Vậy là ta mất nhiều năm nghiên cứu chế tạo ra Ngũ Bảo Đan Tháp. Đây không phải là một toà tháp bình thường.”
“Ngũ Bảo Đan Tháp được chế từ tinh dược. Kết hợp rất nhiều loại tinh dược rồi tạo hình, cuối cùng mới thành toà tháp này.”
“Toà tháp này ta dùng độc dược chế thành, chỉ cần ngâm trong nước thì nước sẽ biến thành độc thuỷ. Để trước gió rồi thôi phát tháp này sẽ toả ra độc khí.”
“Thất đệ dùng hồn lực để lạc ấn. Có thể thôi phát tuỳ tâm.”
Tôn Kỳ nhìn tháp này mà cảm thấy chấn kinh: đan dược còn có thể tạo hình như vầy.
Giờ đây Tôn Kỳ mới cảm thấy hắn quá non nớt rồi, cứ nghĩ rằng tạo dựng nên hệ thống đan đạo mới thì có thể khinh thường thiên hạ. Nhưng giờ đây hắn biết thứ hắn cần học hỏi còn quá nhiều.
Tôn Kỳ nhận những đồ vật này mà xúc động thật sự từ đáy lòng:
“Đệ mới đến Vĩnh Lục Sơn Cư cứ nghĩ sẽ phải cô độc tại đây, không ngờ lại gặp được các vị ca ca, tỷ tỷ.”
Lão Đại nhìn hắn ngạc nhiên:
“Ai nói là đệ mới đến? Đệ đã ở đây được mười năm rồi.”
Tôn Kỳ:
“Hả? sao lại lâu như vậy?”
Lão Đại chậm rãi nói:
“Mười năm trước đệ cùng một tiểu cô nương dọn đến đây. Tiểu cô nương chạy nhảy vui chơi một thời gian thì chán rời đi. Tính ra thì tiểu cô nương này cùng ta cũng có chút quan hệ.”
“Còn đệ khi mới tới đây đã bế quan liền một mạch mười năm.”
“Cả hai không gây náo loạn nên bọn ta cũng lười để ý.”
Tôn Kỳ cười khổ, hắn không ngờ bế quan thoáng cái đã qua mười năm. Vậy mà hệ thống đan đạo mới chỉ hoàn thành được vài bước sơ khởi.
Hắn cũng không ngờ Công Tôn Uyển Nhi lại không giữ lời như vậy, lúc trước còn nói sẽ bao no cho hắn vậy mà chớp mắt đã đi nơi khác chơi.
Nhưng mà lão Đại nói cùng Công Tôn Uyển Nhi có chút quan hệ lại là ý gì?
Đại ca không nói rõ, hắn cũng không tiện hỏi thêm.
Tôn Kỳ nói lời cảm tạ với từng vị lão ca, lão tỷ.
Lão Đại cười nói:
“Đã lâu rồi chúng ta không tập hợp đầy đủ, chi bằng ngồi đàm luận đan đạo một chút. Để ta xem các đệ tiến bộ như thế nào.”
Bọn họ vui vẻ ngồi đàm luận.
Tôn Kỳ trình độ luyện đan còn thấp, không có chỗ chen lời, chỉ có thể ngồi nghe.
Nhưng đôi khi Tôn Kỳ cũng đưa ra vài thắc mắc, đây là những khúc mắc trong qua trình hắn xây dựng hệ thống đan đạo mới của mình.
Bọn Lục Tiên vô cùng ngạc nhiên với những câu hỏi của Tôn Kỳ, vì những câu hỏi của Tôn Kỳ đưa ra một cái nhìn rất mới, rất khác về đan đạo.
Bọn họ tận tình giải đáp nói hết suy nghĩ của mình.
Bọn họ tất nhiên không thể đưa ra câu trả lời chính xác được nhưng Tôn Kỳ có thể dùng làm tham khảo.
Qua cuộc trò chuyện này hắn biết được Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ đều là ma dược sư. Tứ ca không rõ nhưng những lời của Tứ ca rất được bọn họ để ý.
Đại ca đôi khi cũng hỏi cách nhìn của Tứ ca.
Ngũ ca thì là ma linh sư cao cấp, gần trở thành ma dược sư.
Lục ca thì kém hơn Ngũ ca một chút. Nhưng Lục ca lại là kẻ thông thao về độc dược nhất trong nhóm.
Tôn Kỳ ngồi nghe mà được lợi ích không nhỏ.
Trước khi tan nhóm, Đại ca nhắc Tôn Kỳ có chuyện gì thắc mắc thì có thể tuỳ thời hỏi bọn họ, nếu muốn có thể đến chỗ bọn họ xem bọn họ luyện đan.
Tôn Kỳ cảm động thật sự, đa tạ không ngừng.
Tôn Kỳ trở lại động phủ của mình. Hắn lấy ra từng món lễ vật xem xét.
Trường Xuân Đan không có tác dụng với hắn nên hắn để sang một bên.
Trấn Phương Hồng Lô, hắc thạch, Ngũ Bảo Đan Tháp, Hoả Lô Tâm Pháp tạm thời bỏ qua một bên.
Tôn Kỳ cầm bản chép tay của Đại ca thầm nhủ: bản chép tay của một vị ma dược sư chắc chắn có nhiều thứ rất đáng giá ta học hỏi. Dù cho bản này chỉ có phần dược đan và ma linh đan.
Tôn Kỳ đọc bản chép tay mà mắt sáng lên, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Thì ra là như vậy…. thì ra là như vậy…”
Những kiến thức trong bản chép tay, có vài điều hắn có thể thêm vào ngay hệ thống luyện đan mới của hắn, có vài điều thì phải qua chỉnh sửa biên dịch thì mới dùng được.
Nói tóm lại là lần này tưởng chừng gặp hoạ mất mạng nhưng cuối cùng lại thành cơ duyên lớn giúp ích không nhỏ cho Tôn Kỳ hiện tại và sau này.