Bên trong, Vương Đình Phong và Vương Đình Viễn chia nhau tìm lối thoát. Tất cả các cửa đều bị đóng kín, sức lực của hai người không thể đẩy cánh cửa lớn.
Lửa ngày một lớn hơn, khói trắng nghi ngút đến ngạt thở, người nào người nấy đều lấm lem những vệt đen trên mặt.
Vương Đình Phong loay hoay tìm lối thoát vô tình phát hiện một cánh cửa nhỏ trong nhà bếp. Anh nghĩ đây là cửa sau thông với bên ngoài hơn nữa lại không có khóa liền lên tiếng báo Vương Đình Viễn:
‘‘Đình Viễn! Cửa đây rồi!’’
Vương Đình Viễn lập tức nhìn về phía Vương Đình Phong. Tìm được đường thoát cả hai vui mừng sung sướиɠ. Hắn vội vàng lại gần chỗ anh đứng. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu chiếc tủ nơi hắn đang đứng bất ngờ đổ xuống.
Vương Đình Viễn vì không chạy kịp mà bị tủ đè vào chân. Vương Đình Phong vội vàng chạy đến cố gắng nâng chiếc tủ cứu Vương Đình Viễn nhưng trọng lượng của nó quá lớn, một mình anh không nâng nổi.
Vương Đình Viễn đau đớn có gắng thoát ra nhưng vô nghĩa. Nhìn ngọn lửa ngày một lớn dần, lan rộng ra phòng khách rồi lan gần đến chỗ cửa thoát duy nhất. Hắn đẩy anh sang một bên gào lớn:
‘‘Mặc kệ tôi! Anh mau chạy đi!’’
‘‘Tôi không thể bỏ cậu được.’’
Vương Đình Phong nhất quyết ở lại, năm lần bảy lượt cố đẩy chiếc tủ sang một bên. Vương Đình Viễn tức giận quát:
‘‘Anh điên rồi sao? Nếu anh còn ở đây, cả hai sẽ chết.’’
‘‘Có chết thì chết chung. Tôi không thể bỏ mặc em trai mình được.’’
‘‘Anh…’’
Vương Đình Phong bỏ ngoài tai những câu mắng chửi của Vương Đình Viễn. Dù sức lực dần cạn kiệt nhưng anh vẫn cố gắng. Đám cháy đang lớn dần, càng câu giờ càng nguy hiểm.
Lòng bàn tay đã chảy máu vì cạnh tủ, anh vẫn dùng hết sức đẩy chiếc tủ lên, gân xanh nổi trên trán và trên tay anh. Với chút sức lực ấy, cuối cùng chiếc tủ cũng nâng lên một chút Vương Đình Viễn nhân cơ hội mà thoát ra. Một bên chân hắn bị thương nặng không thể đi được đành phải nhờ Vương Đình Phong giúp đỡ.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xe cứu hỏa. Cả hai người đều không còn sức lực để kêu cứu chỉ biết dựa vào nhau để đi tiếp.
Do hít quá nhiều khói độc, mất sức vì đập phá cửa tìm cách chạy ra bên ngoài nên Vương Đình Phong bắt đầu mất cân bằng. Hai mắt nhòe đi không còn nhìn rõ xung quanh. Rõ ràng lối thoát ở ngay trước mắt nhưng lại không thể đi tiếp.
Vương Đình Phong ngã gục xuống đất, Vương Đình Viễn vì mất điểm tựa mà ngã theo. Điều cuối cùng anh nhìn thấy trước khi mất đi ý thức là bóng người mặc áo cứu hộ chạy vào bên trong.
————
Bệnh viện Bác Ái.
Vương Đình Phong trở mình tỉnh dậy, mi mắt nâng lên mơ màng nhìn xung quanh. Thấy anh tỉnh, Nhã Ân mừng rỡ:
‘‘Phong! Anh có nghe em nói không?’’
Vương Đình Phong quay đầu sang bên cạnh, người ngồi kế bên nắm tay lo lắng cho anh bây giờ chính là Nhã Ân. Anh mỉm cười:
‘‘Nhã Ân!’’
Cô mừng rỡ đến rơi nước mắt, cô cứ nghĩ sẽ mất anh thêm lần nữa. Nhìn cô khóc, anh lo lắng vội lấy tay lau nước mắt cho cô.
‘‘Đừng khóc! Anh tỉnh rồi. Mà đây là đâu?’’
‘‘Đây là bệnh viện. Anh được đưa vào đây trong tình trạng hít nhiều khói độc. Anh đã hôn mê hai ngày.’’
‘‘Thế còn Đình Viễn, nó sao rồi?’’
‘‘Anh yên tâm, cậu ta đã tỉnh dậy trước đang nằm ở phòng bên cạnh. Có Gia Hân và ba ở đó rồi. Anh đừng lo!’’
Nghe cô nhắc đến ba, anh vội hỏi:
‘‘Ba tỉnh rồi sao?’’
‘‘Ba tỉnh rồi. Bác sĩ nói ba may mắn không phải sống thực vật chỉ là sức khỏe yếu nên cần phải ở bệnh viện theo dõi thêm.’’
Vương Đình Phong gật đầu hiểu ý. Trong thời gian anh không tới bệnh viện thăm ba không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy. Nghe tin ba tỉnh dậy và không phải sống thực vật là điều vui rồi.
Mọi hiểu lầm cũng đã được giải quyết trong ngôi nhà hoang bị cháy đó. Tất cả đã kết thúc, giờ anh có thể yên tâm sống cùng vợ mình.