Vương Đình Viễn ngẩng đầu nhìn Vương Đình Phong, trong ánh mắt chất chứa hy vọng.
Đáp lại hắn là cái gật đầu của Vương Đình Phong.
‘‘Khi nói chuyện với Gia Hân, lúc đó tôi không hề biết cậu không cùng huyết thống với bọn tôi nhưng tôi cảm nhận được tình cảm nó dành cho cậu.’’
Sự vui mừng bỗng chốc chi phối tâm trí hắn. Hắn không ngờ Gia Hân lại có tình cảm với hắn. Vậy mà từ trước đến nay hắn luôn cho rằng cô đến với hắn chỉ vì Vương Đình Phong. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, cũng vì hai chữ ấy mà hắn đánh mất người con gái hắn yêu.
Chợt, Vương Đình Viễn sực nhớ đến một chuyện. Hắn nhìn anh hỏi:
‘‘Tại sao phải giả vờ mất trí nhớ?’’
‘‘Tôi phải bảo vệ tính mạng của mình chứ. Trước khi trở thành tên ngốc, tôi nhớ đã thấy hình ảnh của cậu trước ngày xảy ra tai nạn đầu tiên. Chỉ là sau khi bị ngốc nhất thời không để ý đến, cho tới lúc bị chấn thương lần nữa và lấy được ý thức tôi mới cho người điều tra. Tôi giả vờ mất trí để bảo vệ chính mình và cả vợ tôi nữa. Tôi không muốn cô ấy chịu khổ khi vô tình cuốn vào cuộc chiến này. Nhưng sao cậu biết tôi giả vờ?’’
‘‘Khi anh yêu cầu tài xế đưa Nhã Ân đến nhà riêng của mình. Còn anh, biết tôi gây ra tai nạn sao không tố cáo?’’
‘‘Vì cậu là em tôi, anh em trong nhà phải bảo vệ nhau. Chẳng phải bố đã dạy chúng ta như thế à?’’
Vương Đình Viễn ngẩn người trước câu nói của Vương Đình Phong. Dù cách đối xử của ông Vương với hai người có chút khác biệt nhưng bảo vệ và yêu thương nhau luôn là điều ông nhắc nhở cả hai. Trong cuộc chiến gia tộc này chỉ có hắn đã quên đi lời ông dạy.
Một lần nữa sự im lặng bao trùm lấy hai người. Mỗi người một suy nghi, có lẽ việc đến đây, đối diện nhau mà không có một ai chen vào và nói ra sự thật, những lời luôn giấu trong lòng khiến họ cảm thấy thoải mái hơn.
Bỗng, tiếng lạch cạch ở phía cửa vang lên khiến cả hai chú ý đến. Quay đầu lại nhìn thì thấy cánh của đã đống lại từ bao giờ, nhận thấy điều không ổn, họ nhanh chân chạy đến.Biết đang có người khoá cửa từ bên ngoài, họ vội vàng đập cửa kêu lớn:
‘‘Mở cửa ra! Trong này còn có người dân. Mở cửa ra! Mở cửa ra.’’
Một người đập mạnh vào cửa hét lớn ra hiệu, người kia thì dùng chân đạp nhưng vô ích. Cánh cửa đại này làm bằng gỗ rất lớn nên khó mà đập đổ.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói quái đản:
‘‘Tao đốt nhà cho chúng mày chết hết!!!’’
Gã vừa dứt câu, Vương Đình Phong lập tức ngửi thấy mùi khét. Quay đầu lại nhìn thì thấy một làn khói trắng thông qua những khe hở nhỏ bay vào nhà. Anh vội vỗ vai Vương Đình Viễn.
‘‘Viễn! Hắn ta đang đốt nhà.’’
‘‘Cái gì???’’
Nhã Ân và Gia Hân lái xe đến khu đất hoang. Khi đến gần đã thấy xe của Vương Đình Phong và Vương Đình Viễn dựng ở bên ngoài cách ngôi nhà một đoạn.
Cả hai cùng xuống xe rồi nhanh chóng chạy vào trong. Vừa tới nơi, căn nhà đang bốc cháy thành ngọn lửa lớn. Gia Hân lập tức lấy điện thoại gọi điện cho cứu hoả. Còn Nhã Ân định xông vài bên trong liền bị Gia Hân ngăn cản:
‘‘Chị không được vào đó! Rất nguy hiểm!’’
‘‘Nhưng Phong vẫn ở bên trong, chị không thể bỏ mặc anh ấy.’’
‘‘Lửa cháy lớn thế này chị vào chưa chắc đã cứu được người ngược lại còn thêm rắc rối. Điều quan trọng bây giờ chúng ta phải tìm cách không cho ngọn lửa lan quá lớn trước khi cứu hoả tới.’’
Nhã Ân gật đầu rồi cùng Gia Hân tìm nước ở xung quanh khu vực. Họ chia nhau mỗi người một việc người đi tìm nguồn nước để dập lửa, người thì hô hoán người dân cứu giúp. Nơi đây hoang vu không có nhiều người sinh sống mãi mới có vài người đi ngang tới giúp đỡ. Sức người có hạn 5,6 người không thể dập được lửa nhưng đây là cách duy nhất chờ đợi cứu hoả tới.