Chương 843
Nhan Nhã Quỳnh bị dáng vẻ và tốc độ lật mặt của cô bé làm cho buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé, híp mắt hài lòng ôm cô bé đi lên tầng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, vẫn chưa từng thả lỏng, hiện tại đột nhiên được thu giãn, cũng đã sớm mệt không chịu được, hơn nữa lúc này hai mí mắt đã đánh nhau.
Đưa hai mẹ con trở về phòng, sau khi dỗ dành hai người ngủ, Giang Anh Tuấn lại trở về thư phòng một lần nữa, đầu tiên là nhìn chằm chằm văn kiện ở trên bàn một lúc lâu, sau đó mới cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt nghiêm túc gọi đến một số điện thoại.
Điện thoại kết nối rất nhanh, những ngày gần đây NhanKiến Định càng ngày càng trầm ổn, nhưng ở trước mặt người nhà vẫn ôn hòa trước sau như một.
“Ông ngoại thế nào? Có nghỉ ngơi không, chuyện của Vũ Nguyên Hải tạm thời không cần vội vàng, chờ ở bên này tôi xử lý xong sẽ trở về một chuyến.”
Giọng nói NhanKiến Định ôn hòa mà có lực, có thể nghe ra ở bên cạnh còn kèm theo giọng nói của người khác, xem ra là đang bận.
Giang Anh Tuấn nói ngắn gọn, trước tiên nói qua loa một lần chuyện Vũ Nguyên Hải nói ở trong thư phòng, tiếp sau đó nói khái quát ý của công tước Otto một lần mới cau mày nói ra: “Dựa theo lời giải thích của Vũ Nguyên Hải, rất có thể Dương Minh Hạo phản bội đi tìm nơi nương tựa là Abel, muốn diệt trừ ông ta, sợ là không dễ làm, trong thời gian ngắn chúng ta không động đến được ông ta, nhưng rất có thể ông ta sẽ quay trở lại gây phiền phức cho chúng ta, nếu như có Giang Húc Đông và Abel giúp đỡ, thì coi như ông ngoại đứng về phía chúng ta cũng không nhất định có thể gánh vác, chúng ta cần tính toán sớm chút.”
Từ sau khi biết được chuyện này, Giang Anh Tuấn vẫn luôn nghĩ, bây giờ anh đã có vợ và con, không còn lẻ loi một mình giống như trước nữa, muốn làm cái gì phải làm cái gì, bây giờ anh bị đe dọa cũng nên có khôi giáp.
“Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, cậu ổn định trong nhà trước, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên quấy rầy đến ông ngoại.”
Chuyện này không nên quá mức làm to chuyện, vạn nhất không cẩn thận đánh rắn động cỏ, hậu quả khó mà lường được.
“Qua mấy ngày tôi tìm lý do, đầu tiên đưa Nhã Quỳnh và con đi, tôi không thể để bọn họ bị lôi vào nguy hiểm.”
Bắt đầu từ khi biết Giang Húc Đông muốn đối phó với bọn họ, thỉnh thoảng ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu anh, cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình.
“Tạm thời không cần thiết, hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói, tình huống đó còn có thể khiến cho Nhã Quỳnh và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn, nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất nhiều, Anh Tuấn, không nên vội vàng, tôi lập tức trở về.”
NhanKiến Định thở dài, giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần, cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.
Giang Anh Tuấn có chút ngu ngơ ngồi trên ghế, mi tâm cau lại rất chặt, anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng, bất luận làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.
Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra, bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.
Giống như cái xác không hồn về đến phòng, anh máy móc cởi quần áo trên người xuống, vén chăn lên đưa tay ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh đang ngủ, cả người giống như là như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.
Nhan Nhã Quỳnh bị đè có chút khó chịu, mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra, thấy là Giang Anh Tuấn trở về.
Cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng, cô không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay ôm lấy anh, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh, miệng cứ ngâm ca một ca từ không rõ tên.