Chương 842
Nhưng thật ra Hướng Minh tương đối giống với Nhan Nhã Quỳnh, đặc biệt là một đôi mắt to và khuôn mặt, giống mười phần, lúc cười có mười phần giống tiểu thiên sứ, nhưng chỉ cần mặt mày cậu bé lạnh lùng thì vốn người bình thường không dám đến gần cậu bé, hết lần này tới lần khác mặt mày tên nhóc này thường xuyên như ăn phải thuốc nổ, không những không thích cười, mà lúc bắt đầu tuổi như búp bê sữa, cũng đã ăn nói ý tứ như anh trai nhỏ lạnh lùng.
Vì thế lúc đó Nhan Nhã Quỳnh còn gõ đầu dậm chân một thời gian dài, không rõ rõ ràng là đứa con mình mang, vì sao tính cách lại giống với Giang Anh Tuấn đến như vậy, chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự thần kỳ như vậy?
Tinh Hòa được sinh ra, đã thỏa mãn tất cả mong chờ của Nhan Nhã Quỳnh đối với đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra nhìn tương đối tốt, khuôn mặt ngũ quan hoàn toàn từ một khuôn đúc ra cùng với Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt vẫn luôn có chút kết hợp của hai người bố mẹ, lông mi rất dài dày đặc hơi cong lên, đôi mắt vừa to vừa dài, đuôi mắt con hơi chút xếch lên, cho dù bây giờ còn nhỏ cũng lờ mờ có thể nhìn ra hào quang có những ngày sau.
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, hình như hai con ngươi đen láy ướt sũng, óng ánh giống như chứa đựng toàn bộ tinh hà ở bên trong, lúc Giang Anh Tuấn có chút thận trọng ôm Tinh Hòa vào trong ngực, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn anh chằm chằm, bên trong ánh mắt lộ ra sự khả ái dễ thương, trong lòng người đàn ông luôn luôn nóng hầm hập, hô hấp đã thả chậm rất nhiều, sợ làm phiền đến cục cưng ở trong tay.
Lúc này sau khi ồn ào với Nhan Nhã Quỳnh, anh liền ôm Tinh Hòa không buông tay, quả nhiên có câu nói con gái là tình nhân nhỏ của bố, Nhan Nhã Quỳnh chua chua cũng ôm NhanHướng Minh giống như vậy ngồi ở trên ghế salon, nhìn chằm chằm cục diện thoải mái của hai bố con bên kia thật muốn khóc.
Mặc dù Tinh Hòa ngoan ngoãn, nhưng tính cách cũng vô cùng mỏng manh, so với Nhan Nhã Quỳnh thì coi như chỉ có hơn chứ không kém, có đôi khi gan lớn dường như cái gì cũng không sợ, nhưng có đôi khi nhát gan đến tự mình cũng không dám ngủ, đặc biệt là lúc Giang Anh Tuấn đi dỗ dành.
Có đôi khi một giây trước anh mới dỗ được người ngủ, rón rén ôm cô bé để vào giường nhỏ, không quá thời gian dài thì có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô gái nhỏ, âm lượng cũng không lớn, ríu rít ô ô giống như là con mèo nhỏ đang gọi, nhưng nghe được giọng khóc nghẹn ngào đó ở chỗ bố Giang, người khác nghe không hiểu còn tưởng nơi đó cất giấu tiểu oan ức.
Nhưng mà khiến anh đau lòng, cho nên vừa có thời gian anh đều ôm Tinh Hòa ngủ, nhìn cô bé an tâm nằm ở trong khuỷu tay của anh, ngược lại có một cảm giác thành tựu không có cách nào nói lên lời, đây cũng là động lực mà mỗi ngày anh đi sớm về muộn cũng muốn nhìn thấy Tinh Hòa.
Nhiều ngày trôi qua như vậy mặc dù Tinh Hòa không thể nào gặp Giang Anh Tuấn thường xuyên, nhưng búp bê sữa nhỏ tương đối quen thuộc với mùi hương này, biết được người nào đối tốt với mình, chỉ cần nằm trong ngực Giang Anh Tuấn một lúc, tiếng khóc sẽ lập tức được thu hôi, bắt đầu cười lên “ha ha ha”.
Có đôi khi Nhan Nhã Quỳnh nhìn cũng có chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể quyệt miệng ở bên cạnh nhìn.
Trong lòng NhanHướng Minh ngũ vị tạp trần, đôi mắt xanh biếc ngón trông mong mỏi nhìn em gái, rõ ràng thời gian cậu bé ở cùng với em gái là dài nhất, vì sao mỗi lần em gái nhìn thấy bố đều cười rất vui vẻ, thấy cậu bé thì lại không nhất định.
Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ôm nhau ở trên ghế salon, nước mắt rưng rưng nhìn qua đối phương, nhất thời buồn từ đó.
Giang Anh Tuấn đã sớm phát hiện được tình hình bên kia, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không cười lên, lúc này Tinh Hòa cũng đã ngủ, anh mới chậm rãi cất bước đi qua, cẩn thận đặt cô gái nhỏ vào trong ngực của cô, híp mắt nhìn cô cười.
Nhan Nhã Quỳnh lầm bầm hai câu, nhưng đến cùng cũng không muốn đánh thức Tinh Hòa, ngược lại càng nhìn càng thấy vui vẻ, đây thật sự là đứa con cô mang thai mười tháng, dáng vẻ trắng nõn nà thực sự là đáng yêu…
Cô còn chưa kịp ôm nóng, đứa nhỏ đã nấc nở nghẹn ngào tỉnh lại, hai tay quơ trên không trung, giống như là đang tìm đồ vật gì đó, cho đến khi bắt được ngón tay Giang Anh Tuấn, mới mở to mắt dừng lại, nước mắt lăn dài trên mặt, đôi mắt phát ra tia sang nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy giống như tìm được đồ vậy gì thú vị, nước mắt vẫn còn chưa khô đã lại cười.