Chương 840
“Tôi biết hay không biết đều đã viết hết trên giấy giao cho Giang Anh Tuấn, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ anh ta vẫn chưa đưa cho ông xem qua?”
Mặc dù bờ môi đã lo lắng đến phát run, nhưng Vũ Nguyên Hải vẫn còn bày ra dáng vẻ vịt chết vẫn còn mạnh miệng.
Giang Anh Tuấn lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, ngược lại nắm tay Hướng Minh, xoa xoa cái đầu xù của cậu bé.
“Những cái lông gà vỏ tỏi kia không cần anh nói tôi cũng có thể điều tra được, Vũ Nguyên Hải, nếu người không có giá trị lợi dụng thì tôi cũng không hao tâm tốn sức bảo vệ, tình cảm Giang Húc Đông đối với anh như thế nào chắc hẳn anh rất rõ ràng, nói hay không tất cả là do bản thân anh.”
Cũng không vội vàng ép hỏi, công tước Otto cầm khăn tay trong tay, động tác nhẹ nhàng lau sạch sẽ hai tay của mình, sau đó vung tay để ở trên mặt bàn, về sau mới chậm rãi ngẩng đầu, dựa vào ghế dáng vẻ lười biếng nhìn anh ta.
Lời này vừa ra, trong nháy mắt mồ hôi trên lưng Vũ Nguyên Hải chảy xuống, mặc dù đợi ở chỗ này mấy ngày nhìn bề ngoài anh ta không có một chút thay đổi, nhưng kỳ thật trong trong rất vui vẻ, hưởng thụ hương vị tự do, để anh ta quay lại khoảng thời gian bị giam cầm kia, bất luận là như thế nào anh ta cũng không trở về và cũng không thể trở về, huống chi anh ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm…
Suy nghĩ thời gian rất lâu, đôi mắt Vũ Nguyên Hải đỏ hồng nhìn về phía công tước Otto, thấp giọng nói: “Ông muốn biết cái gì? Tôi nói rõ trước một chút, mặc dù xác thực là Giang Đông Húc để cho tôi đi theo bên cạnh ông ta, nhưng rất nhiều chuyện ông ta cũng không nói với tôi, cho nên tôi cũng không biết được nhiều…”
Càng nói thì giọng nói của anh ta càng nhỏ, cuối cùng thư phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Công tước Otto cũng không để ý cái, miệng chậc chậc một chút rồi ngồi thẳng người: “Giang Húc Đông có kế hoạch mưu hại tôi, chuyện này anh biết không?”
Gia tộc Húc Nhật triển khai nhanh như vậy, trong đó cuối cùng là có ai giúp ông ta, kỳ thật không cần nghĩ cũng có thể biết, nhưng thân là bố, công tước Otto cũng không muốn không có chứng cớ điều kiện tiên quyết mà đậy nắp kết luận, dù sao cũng phải để mấy tên oắt con kia và mình chết rõ ràng.
“Chuyện này tôi biết cũng không nhiều.”
Liếm liếm đôi môi khô khốc, hai tay Vũ Nguyên Hải nắm vào nhau, sức lực lớn nên khiến đầu ngón tay trắng bệch, có vẻ như là nghĩ đến chuyện gì không tốt, sau khi hít thở sâu một thời gian dài mới tiếp tục nói: “Lúc đó anh ta có gọi điện thoại cho một người đàn ông, giống như là đang nói chuyện này, nhưng lúc đó tôi không chút để ý, cho nên cũng không nhớ rõ ràng lắm, sau đó lúc đi đến thư phòng, Giang Húc Đông anh ta… Về sau anh ta tưởng tôi ngủ ở trên ghế salon, thật ra lúc đó tôi đã tỉnh, nên nghe thấy ông ta nói chuyện với người đàn ông kia, nói là muốn mưu hại ngài. Theo như lúc đó anh ta nói, bây giờ tôi vẫn còn có thể nhìn thấy ngài, thì vận may của ngài cũng không tệ, tôi không biết người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng chắc là một trong những đứa con của ngài.”
Vừa nói vừa quan sát sắc mặt công tước Otto, Vũ Nguyên Hải thấy sắc mặt ông ta vẫn như thường, mới chậm rãi phun ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Tại sao anh lại xác định một người khác là con của tôi mà không phải là những người khác? Vũ Nguyên Hải à, lừa dối tôi anh cũng chẳng có được lợi ích gì, ngược lại sẽ khiến cho tôi chán ghét anh…”
Công tước Otto híp mắt nhìn anh ta một cái, giọng nói chuyện tương đối nhẹ nhàng linh hoạt.
Đã nói đến mức độ này, Vũ Nguyên Hải hít thở sâu một hơi hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng, sau lưng thả lỏng lại, mềm mềm tựa ở trên ghế salon, nhún vai tiếp lời: “Tôi nghe thấy ông ta nói “Muốn hại chết bố mình như vậy, chắc là không chờ đợi được muốn đối phó với anh em nhà họ Nhan!”
Lúc ấy tôi không để ý, bây giờ suy nghĩ một chút nói cũng không chừng chính là con trai của ngài!”