Chương 839
Dáng vẻ tiều tụy khuôn mặt tái nhợt so với nhìn thấy lần trước quả thật giống như hai người, nhìn cả người không có một chút sức sống, mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi nhìn có chút thoát tướng, gương mặt có chút lõm vào, hơn nữa trạng thái vô cùng thê thảm.
“Ông ngoại, tại sao lần này lại bị thương nặng như vậy, không phải anh trai đã nói là không có chuyện gì sao?”
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ, hai mắt Nhan Nhã Quỳnh ươn ướt, vội vàng bước lên phía trước dìu ông ấu, nước mắt rơi xuống ào ào.
Công tước Otto cảm thấy cả người không có một chút cảm giác, cảm thấy ngay cả đường cũng không đi được nữa, còn có thể cười an ủi người bên cạnh: “Cháu gái nhỏ suốt ngày lo lắng vớ vẩn, ông có thể có chuyện gì, chẳng qua là người đã già, hồi phục có chút chậm mà thôi, yên tâm đi, nếu cơ thể ông có vấn đề gì lớn, cháu cảm thấy bác sĩ sẽ để cho ông đi máy bay đến một nơi xa như vậy sao?”
Đưa tay gõ vào cái đầu nhỏ của Nhan Nhã Quỳnh, công tước Otto ho nhẹ vài tiếng, theo bước chân của cô chậm rãi đi lên phía trước.
Còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy Giang Anh Tuấn ôm Tinh Hòa đi ra, vốn động tác của công tước Otto còn chậm chạp có quy luật, dường như lúc nhìn thấy cục cưng Thẩm Mạn, lập tức vui vẻ lên, bước chân cũng lớn hơn rất nhiều, hai ba bước đã đi đến bên cạnh Giang Anh Tuấn.
Bộ dáng ân cần nhìn đứa nhỏ trong ngực Giang Anh Tuấn: “Những ngày này Tinh Hòa cũng không thấy lạ! Có thấy ông ngoại hay không…”
Tiếp theo chính là ông cụ một mình chơi đùa với đứa nhỏ, Nhan Nhã Quỳnh theo bên cạnh thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi đưa người vào trong trước, chuyện sau đó xảy ra không thể ngăn cảm, Tinh Hòa hoàn toàn bị công tước Otto chiếm lấy, những ngày ở nhà mỗi ngày mở mắt ra dường như tất cả thời gian đều dính lấy cô bé, nghiễm nhiên trong mắt chỉ còn lại Tinh Hòa.
Đương nhiên đây là chuyện xảy ra sau đó, lúc này Nhan Nhã Quỳnh hoàn toàn không biết, bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế salon, hai tay chống cằm, không biết nên nói cái gì cho phải, sớm biết chỉ cần một Tinh Hòa là có thể giải quyết được, thì cô đã không ra!
“Ông ngoại, thời gian người ngồi máy bay dài như vậy nên đi nghỉ ngơi một chút đi!”
Mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mệt mỏi của ông cụ, Nhan Nhã Quỳnh có chút bận tâm đến cơ thể của ông ta, không yên lòng tiến đến nói một tiếng.
“Thời gian ngủ trên máy bay cũng khá dài, ông không sao.”
Nói xong đứng thẳng người lên, nhìn Tinh Hòa nằm trên ghế salon ho nhẹ một tiếng, nói với Giang Anh Tuấn: “Đầu tiên làm tốt mọi chuyện, về sau sẽ bớt lãng phí tinh thần, Giang Anh Tuấn cháu mang Vũ Nguyên Hải đến thư phòng của ông trước, có một số việc ông cần tìm hiểu một chút.”
Lần này ông ta tới cũng không phải chỉ để tu dưỡng cơ thể, còn có một số chuyện liên quan đến gia tộc Húc Nhật muốn tìm Vũ Nguyên Hải truy hỏi một chút, thuận tiện giúp tên nhóc con NhanKiến Định kia và Giang Anh Tuấn trao đổi một chút về công việc bên nước Mỹ kia.
Nhìn thấy một đoàn người đi lên tầng, mặc dù trong lòng có chút không yên lòng.
Nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn mím môi chờ ở dưới tầng không có ngăn cản.
Hướng Minh cũng đã đi theo, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại có một mình cô và Tinh Hòa, Nhan Nhã Quỳnh ôm con ngồi ở trên ghế salo, hai mắt không có tiêu cự nhìn ra cổng, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Theo công tước Otto lên lầu, rõ ràng vẻ mặt Vũ Nguyên Hải có chút khó coi, cho đến khi một đoàn người đi vào trong thư phòng.
Nhìn qua ông ta miễn cưỡng ổn định lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt đáng sợ như cũ, có thể lờ mờ nhìn thấy mồ hôi trên trán.
“Lần này tôi đến muốn biết cái gì không cần tôi nói chắc hẳn anh cũng biết! Nhân lúc ông già tôi vẫn còn tốt tính, có thể nói không thể nói đều nhanh nói đi, không phải…”
Nói xong ánh mắt công tước Otto lạnh lùng nhìn Vũ Nguyên Hải, khẽ hừ một tiếng không nói chuyện.