Tẩu ấy kiên nhẫn giải thích, bọn họ nhờ phúc của Cố phủ, phụ thân Cố Thanh đã là Thủ Phụ, Cố Thanh cũng tài hoa xuất chúng, Hoàng thượng nhất định phải trọng dụng, so với việc để hắn ta cưới nữ nhi Thượng thư, chẳng bằng để cưới nữ nhi võ quan ngũ phẩm.
Dù sao Triệu Tướng quân không phải hạng nhỏ nhoi, cũng là ngũ phẩm, mà ngũ phẩm võ quan như đại ca so với gã ngũ phẩm trẻ tuổi kia lại khác nhau nhiều.
Bởi vậy Cố gia dám lấy sai làm đúng, cưới Triệu cô nương, lại được phép vào cung bẩm rõ với Hoàng thượng.
Đã không truy cứu Cố gia, tất nhiên cũng không truy cứu đại ca và tẩu tử.
Ta trong lòng cảm kích Cố Thanh đại nhân, lại không ngờ mấy hôm sau đã gặp người thật.
Hắn đến tìm phu thê đại ca tẩu tử giúp đỡ, còn dắt theo Triệu tiểu thư - người suýt nữa trở thành tẩu tử của ta.
Ta len lén ngắm, hắn chỉ trắng hơn đại ca, tướng mạo không hơn đại ca bao nhiêu.
Hắn rất lễ độ ôm quyền: “Về vụ án của Kiều gia, Cố mỗ có vài việc muốn nhờ Tống tướng quân phu phụ, xin tìm một chỗ yên tĩnh bàn bạc.”
Đại ca nghe xong chẳng động đậy, dựng đao lên, lạnh lùng nói: “Cố đại nhân chẳng phải trước tiên nên nói mấy lời khác với nương tử của ta sao?”
Tẩu tử khẽ kéo tay áo đại ca: “Kết cục hiện tại tốt cho cả hai bên, ta không bận tâm, chàng cũng đừng bận tâm.”
Nhưng đại ca liền chỉa đao vào Cố đại nhân: “Đó là nhờ ông trời có mắt, vạn nhất hôm ấy xảy ra sơ suất, nàng ấy là một cô nương yếu đuối, ngươi đây chẳng phải đem nàng ấy đặt lên lò lửa hay sao, không đánh ngươi một trận, khó tiêu hận trong lòng ta.”
Nói rồi, huynh ấy ném đao, đ.ấ.m thẳng về phía Cố đại nhân.
Ta định can ngăn, tẩu tử kéo lại: “Cứ để chàng đánh, người đó quả thật đáng bị đấm.”
Lúc này ta mới hay, vụ nhầm kiệu hoa ban đầu đều do vị Cố công tử này bày ra.
Hắn ái mộ Triệu tiểu thư, nhưng gia thế hắn không cho phép đường đường chính chính cầu hôn, phụ thân hắn không đồng ý, phụ thân Triệu tiểu thư cũng không chịu.
Vì thế hắn dàn xếp sẵn màn sai kiệu hoa, từ họa sư Nhân Duyên Tự, tuyến đường đón dâu, thậm chí cả ngày thành thân do nương ta tính toán bao lâu, cũng là hắn tinh thông thiên tượng chọn ngày có gió to.
Đại ca từ lâu thấy hôm đó kỳ quái, sợ có kẻ hại tẩu tử, truy tra mãi mới biết sự thật.
Cố Thanh chọn tẩu tử, chẳng qua vì tẩu ấy có danh phận nhưng không ai bảo hộ, đây mới là điều khiến đại ca tức giận, lỡ hôm ấy xảy ra biến cố, kế mẫu của tẩu ấy không biết sẽ hành hạ tẩu ấy thế nào.
May mắn trên đời không có chữ “nếu,” cuối cùng tẩu tử vẫn là tẩu tử của ta.
13
Ngày hôm đó Triệu cô nương đứng bên cạnh, lấy tay che mắt không dám nhìn, nhưng cũng không bước lên ngăn cản.
Nàng ấy nói với tẩu tử: “Trận đòn này hắn đáng chịu.
Lúc ta vừa biết rõ chân tướng, ta cũng đã đánh hắn một trận.
Nhưng ta vẫn muốn giải thích đôi lời, hắn không phải không màng đến các người.
Hắn cân nhắc phẩm hạnh của Tống Thụ đại ca, lại biết rõ hoàn cảnh của tỷ, rồi mới hạ quyết tâm.
Ta hiểu cho dù thế nào, đó vẫn là tư tâm của hắn, nhưng dù vậy, ta cũng không đành lòng trả hắn lại cho tỷ.”
Tẩu tử khẽ cười, nhìn về phía đại ca đang đánh nhau, cất lời: “Cho dù muội muốn trả, ta cũng không cần.
Cách làm của Cố công tử không quang minh chính đại, nhưng nhờ phúc của hắn, ta tìm được một người thật sự chính trực.
Mỗi người có duyên phận riêng, Cố công tử dụng tâm đến thế, mong hai người có thể sánh đôi trọn đời, thành toàn ý nguyện.”
Lời tẩu tử vừa dứt, đại ca cũng đánh xong.
Mặt Cố Thanh không bị thương, nhưng trên người e không một tháng chẳng lành, hắn hơi nghiêng mình tạ lễ với tẩu tử, lại chẳng bước tới gần, chỉ liếc Triệu cô nương một cái.
Triệu cô nương bèn đi tới đỡ hắn, hai người chậm rãi rời xa, trông lại là một kiểu hạnh phúc hài hòa khác.
Đánh xong trận này, lần thứ hai Cố công tử đến phủ, đại ca đã khách khí hơn chút, dù gì hắn cũng coi như ông mai của huynh và tẩu tử, huynh ấy còn chuẩn bị sẵn thuốc trị vết thương thường dùng trong quân cho hắn.
Bọn họ trong thư phòng rì rầm rất lâu, rồi chẳng mấy ngày sau, Kiều phủ sụp đổ.
Bản cáo trạng dán ở cửa chợ có rất nhiều tội danh, rất dài, ta chỉ nghe lọt tai một tội là thông địch bán nước.