Mọi việc của hôn lễ, tuy nói đa số đều là do họ quyết định, nhưng ít nhiều gì cũng phải thông báo đến người nhà họ Niệm một tiếng.
Cô đành phải chấp nhận: “Vậy cũng tốt, em đi ra ngoài trước.”
Anh gật đầu: ‘Đợi anh làm xong việc đang lố tay thì sẽ đi qua đó ngay, ngoan, đừng lo lắng.”
Cô gật đầu, liền rời khỏi nhà bếp.
Khi người nhà họ Niệm nhìn thấy cô, liền để lộ ra một nụ cười nịnh nọt: “Niệm Ninh, con bây giờ đúng là thật may mắn”
Cô cau mày, cảm thấy chán nản để nói những chuyện vô nghĩa cùng ông ta, cô ta nói: ‘Nhạc Cận Ninh nói là gọi mọi người đến đây để thương lượng về chuyện hôn lễ, nhưng các người tốt nhất là đừng có quá đáng.”
Ông ta nghe thấy lời của Niệm Ninh, trong lòng có chút không vui, nhưng vì đây là nhà họ Nhạc nên cũng không dám nổi giận, chỉ đành cười nói: “Yên tâm, cha biết rồi.”
Cô từ trước giờ chưa từng khách khí với người nhà họ Niệm, lấy ơn báo oán vậy cũng coi là một phần tình người rồi.
Người nhà họ Niệm đối xử với cô và mẹ cô cũng như với bà của cô như vậy, thật không đáng để cô phải lấy ơn báo đáp.
Bà Niệm thấy anh vẫn còn chưa ra ngoài, liền nhìn vào mắt ông Niệm.
Rất rõ ràng, trước mặt là hai người này là có chuyện muốn nói.
Niệm Ninh ngược lại cũng không hề lo lăng, dù sao thì đã từng cảnh cáo bọn họ rồi, nếu như bọn họ còn tiếp tục đưa ra những yêu cầu quá đáng, cô sẽ không đồng ý với bọn họ nữa.
Nhạc Cận Ninh vẫn đang ở trong phòng bếp chưa đi ra, ngược lại là chú Vương lại đi ra trước bưng theo mấy chén trà tới: “Ông bà Niệm, cậu chủ chúng †ôi đang ở trong bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho mợ chủ, lát nữa sẽ qua, mong hai người đợi một lát.”
“Không sao, chúng tôi không có vội gì hết.” Ông Niệm hết sức khách sáo.
Còn ánh mắt của bà Niệm thì liên tục nhìn chăm chằm vào túi hồ sơ đặt trên bàn uống nước trước mặt, cuối cùng vấn không nhịn được mở miệng nói trước: “Niệm Ninh, cậu Nhạc rất hài lòng với con phải không?”
Niệm Ninh nhìn về phía bà Niệm, nhận ra ánh mắt ta luôn đặt trên túi tài liệu để trên bàn, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của bà ta.
“Mẹ đã xem rồi?” Giọng điệu của cô đầy bất mãn.
“Không có không có, con hiểu lầm rồi, chỉ là khi cha mẹ đi vào thì nhìn thấy trên bàn có tập tài liệu này, bình thường hay xem tài liệu văn kiện thành thói quen rồi, vì vậy mới vô thức cầm lên xem một chút, thật sự không còn gì khác.” Ông Niệm vội vàng giải thích, sau đó lặng lẽ trừng mắt nhìn bà Niệm đang ngồi bên cạnh, ánh mắt có chút trách móc bà nóng nảy, mất kiên nhẫn.
Trong lòng Niệm Ninh thầm cười lạnh, đây chính là người họ Niệm, vĩnh viễn đặt lợi ích lên hàng đầu.
“Cha mẹ tốt nhất đừng có ý đồ gì với bản hợp đồng này.” Cô cầm tài liệu trên bàn lên, xoay người đi lên lầu, đem đồ cất vào một vị trí an toàn.
Nói ra, vừa nấy cũng trách cô, biết người của nhà họ Niệm đến, vậy mà còn không cất đồ cẩn thận.
Niệm Ninh lên lầu, Nhạc Cận Ninh vẫn trong phòng bếp.
Thấy phòng đã không còn ai ở bên, bà Niệm lặng lẽ tựa vào người ông Niệm: “Ba phần trăm cổ phần trong bản hợp đồng vừa rồi là khoảng bao nhiêu tiền?”
Ông Niệm khẽ nhíu mày: “Theo như giá cổ phiếu hiện tại của Nhạc Thị, ít nhất cũng phải vài trăm tỷ”
Vài… Bà Niệm kinh ngạc nói.