Nói cho cùng thì trong thành phố này, có rất nhiều gia đình dòng dõi phù hợp với Nhạc Cận Ninh, còn cô chỉ là một đứa con gái ít được yêu thương nhất trong một gia đình.
Nhưng ông Nhạc không những không coi cô là người ngoài, mà còn luôn luôn nghĩ cho cô.
Nghĩ đến việc này, cô mỉm cười: “Cha, cha yên tâm đi, con biết rồi.”
Mấy người họ tiếp tục trò chuyện một hồi, mãi cho đến chiều, anh mới đưa cô rời đi.
Khi quay lại xe, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Sao cảm giác cô như vừa trút được gánh nặng vậy? ” Anh chú ý đến vẻ mặt cô, mơ màng có chút nghi ngờ, vừa nãy còn mới nhìn thấy cô và cha mình hòa hợp với nhau rất tốt.
Cô hạnh phúc nói: ‘Không có gì, chỉ là cảm thấy cha của anh dường như hòa đồng hơn trong tưởng tượng.”
Anh cười và nói: Đừng nghĩ nhiều như vậy. ˆ Cô gật đầu, theo sau anh, đang chuẩn bị lái xe quay đi.
Nhưng đi được nửa đường, cô đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng, liền trực tiếp hỏi anh: “Chúng ta không quay về biệt thự sao?”
Con đường này, hình như không phải là đường quay về.
Anh giải thích: “Đi đến trung tâm thương mại trước, rồi quay lại sau, bánh ngọt lần trước anh mua có vẻ em rất thích ăn, nhưng trong nhà đã hết rồi, .
chúng ta đi đến tiệm bánh gần trung †âm thương mại mua thêm một ít bánh.”
Lần trước cửa hàng đã cho ra mắt một loại bánh đường trắng mới, vị mềm dẻo, vừa không quá ngọt, vì vậy lúc rảnh rồi cô thường ăn hai miếng.
Hôm qua cô phát hiện những cái trước đây anh đã mua cho cô đều bị cô ăn hết rồi, dự định vài ngày nữa lại đi mua thêm một ít, không ngờ rằng anh ta vấn nhớ việc này.
Cô và anh cùng nhau đi mua chút đồ ăn nhẹ, sau đó mới lái xe về biệt thự.
Cô thay đồ, tùy tiện dựa vào ghế sô pha, đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi quay về anh liền vào bếp, chuẩn bị mang những món tráng miệng vừa mua để đem ra.
Cô nhớ lại ba phần trăm cổ phần mà ông Nhạc đã cho cô, cô lập tức câm lấy túi hồ sơ trên bàn nhìn vào nó rồi nhè nhẹ mỉm cười.
Cô đang chuẩn bị đem đồ cất đi thì liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. : Tiếp theo, liền nghe thấy chú Vương nói: ‘Mở chủ, là người nhà họ Niệm đến.”
Người nhà họ Niệm?
Sắc mặt cô lúc này liền biến đổi: ‘Họ đến đây làm gì? “
Không đợi được chú Vương trả lời, liền nghe thấy anh đang ở trong nhà bếp nói: ‘Để họ vào đi, là anh bảo họ đến.
Nghe thấy là anh gọi họ đến, cô an †âm hơn nhiều.
Chú Vương quay người đi mở cửa, rất nhanh cha và mẹ của cô, còn có Niệm Tâm Như bước vào.
Lúc họ bước vào, cô vừa xuống bếp, đi đến cạnh anh hỏi: “Anh gọi họ đến đây làm gì? “
Anh biết là cô đối với họ không có thiện cảm, đưa tay véo nhẹ vào hai gò má cô, nở nụ cười, nói: “Yên tâm, anh chỉ: gọi họ đến thương lượng một chút về việc của hôn lễ thôi, những thứ khác thì không cần phải để ý đến họ, cha anh không phải đã nói rồi sao? Có vài chuyện…”
Cô nghĩ lại cũng thấy đúng, vừa mới ở ngôi nhà cũ, đây cũng là điều mà ông Nhạc đã từng nói.