TV, đúng lúc này…
“Tỉnh tong, tinh tong____” tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Kỳ lạ, là ai ngõ cửa vậy? Không lẽ là nhân viên phục vụ của khách sạn đến dọn dẹp phòng?
Nghĩ vậy, Niệm Ninh liền nói với Nhạc Cận Ninh: “Có người ngõ cửa, em đi xem xem.Nói xong, liền chạy ra mở cửa : “Ai…” Niệm Ninh chưa nói hết câu, đã nhìn thấy người đứng trước mặt, cô đột nhiên dừng lại không nói tiếp.
“ Niệm Ninh.” Người đàn ông đứng ngoài cửa yếu ớt nhìn Niệm Ninh cười nói.
“Sao lại là anh?” Niệm Ninh vốn tưởng là nhân viên phục vụ đến dọn dẹp phòng, cô không hề nghĩ đến vừa mở cửa đã nhìn thấy Trần Mẫn.
Trần Mãn nhìn ra Niệm Ninh không hoan nghênh mình, anh ta cười khổ nói: “Em yên tâm, anh không phải đến để gây phiền phức cho em, anh đơn giản chỉ muốn nói chuyện với em.”
Trần Mẫn trông có vẻ rất mệt mỏi, Niệm Ninh không còn thấy được sự mạnh mẽ, đẹp trai tỏa sáng của anh ta như ngày trước.
“Tôi đã nói với anh rồi, chúng ta thật sự không có gí đáng để nói cả.” Niệm Ninh nói xong liền muốn đóng cửa lại.
Nhưng, Trần Mẫn đột nhiên ngăn cô lại: “Em như vậy là có ý gì?” Nhạc Cận Ninh ở trong bếp, thấy Niệm Ninh đi mở cửa rất lâu mà không quay lại, trong lòng liên có chút lo lắng.
Anh cởi tạp đề, đi đến phòng khách, | liền nhìn thấy Niệm Ninh hình như đang đứng ở cửa cùng ai đó nói chuyện, anh †ò mò hỏi: “Niệm Ninh, em đang cùng ai nói chuyện vậy?”
Nhạc Cận Ninh vốn tưởng là phục vụ, nhưng sau khi anh đi tới, nhìn thấy người đến, lông mày liền nhăn lại: “Sao anh lại ở đây?”
“Cậu Nhạc…” Trần Mẫn nhìn thấy Nhạc Cận Ninh liền cảm thấy toàn thân đau đớn âm ỷ.
Vết thương do Nhạc Cận Ninh gây ra cho anh ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng vì để có thể cùng Niệm Ninh nói vài câu, anh ta vẫn đang có chịu đựng: “Tôi không có ý gì khác, tôi có thể nói chuyện riêng với Niệm Ninh không?”
“Niệm Ninh? Niệm Ninh là để anh gọi sao?”
Nhạc Cận Ninh vô cùng khó chịu với cách xưng hộ của Trần Mẫn, anh bá đạo nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh là chồng chưa cưới của Niệm Tâm Như, không lâu nữa, tôi và Niệm Ninh có lẽ nên gọi ngươi một tiếng em vợ. Như vậy, dựa theo cấp bậc, anh không phải nên gọi Niệm Ninh một tiếng chị sao?”
Nếu không phải là sợ dọa đến Niệm Ninh, anh không ngại dạy dõ cái tên dám nhòm ngó người phụ nữ của mình này một lần nữa.
Niệm Ninh không thể không thừa nhận những gì Nhạc Cận Ninh nói là chính xác, nhưng đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút buồn cười, trước đây cô chỉ biết Nhạc Cận Ninh độc đoán và có lúc không nói đạo lý, cùng người khác lý luận sắc bén như hôm nay, cô vấn là lần đầu nhìn thấy.
Có điều, dù sao cũng rất là ngầu.
Sắc mặt của Trần Mẫn có chút khó coi, nhưng địa vì và khả năng của anh ta không bằng Nhạc Cận Ninh nên anh ta không dám tấn công, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn nói chuyện riêng với em, có thế không?” Anh ta lại nhìn về phía Niệm Ninh nói.
“Giữa chúng ta chả có gì để nói cả, hơn nữa Nhạc Cận Ninh là chồng tôi, giữa tôi và anh ấy không có bí mật gì cả, cho nên có việc gì anh trực tiếp nói luôn đi.” Niệm Ninh giữ vững lập trường nói.