Thời gian này, vì cân bằng dinh dưỡng trong cơ thể, Hạ Cửa Nguyệt tuy không đói, nhưng vấn ăn chút gì thanh đạm có lợi cho tiểu tử trong bụng mình, cô đã chịu đựng không ít khổ vì đám thức ăn trên.
“Món ăn nấu tại nhà? Không phải lại là lại rau dầu hào tốt cho em bé đó chứ?” Nghĩ đến thứ đó, Niệm Ninh liền sợ hãi lắc đầu. : “Tôm om dầu, sười heo nấu với hành †ây và cà chua, ngô Hồng Kong lát miếng, có được không?” Nhạc Cận Ninh nghĩ đến mấy thứ mà Niệm Ninh thích ăn để làm nguyên liệu nấu ăn.
“Được thì được, nhưng mà anh có thế đừng nấu thanh đạm như trước được không? Mấy món lần trước, tuy nói là thanh đạm nhưng em cảm thấy nó như không hề có chút muối?” Niệm Ninh nhỏ giọng lầm bẩm.
Nhạc Cận Ninh làm khoai tây chiên quả thực không tồi, nhưng nấu cơm thì..rõ ràng có thể làm tốt hơn nhưng lúc nào cũng nói là vì đảm bảo dinh dưỡng cho cô, vì vậy vân là nên ăn thanh đạm một chút.
Làm theo lời khuyên của bác sĩ giờ đã trở thành mà vừa nghe Niệm Ninh liền muốn phát cáu.
Nhạc Cận Ninh nuông chiều nói: “Yên tâm, bác sĩ đã nói rồi, em hiện tại đã không có gì đáng ngại, cho nên lâu lâu ăn đậm đà một chút cũng không phải là không thể.”
Đôi mắt của Niệm Ninh đột nhiên sáng lên: “Thật sao?”
Gần đây ăn quá thanh đạm, cô cảm thấy miệng đã không còn chút khẩu vị nào rồi.
Có điều, Niệm Ninh đột nhiên nhớ ra: “Nhưng mà hôm qua chúng ta hình như không có mua những nguyên liệu như vậy.”
“Em đợi một chút, anh kêu người đi mua.” Nói xong, Nhạc Cận Ninh liền chuẩn bị gọi điện thoại cho người của khách sạn, kêu họ mua đem lên.
Tuy nhiên, Niệm Ninh đã ngăn cản hành động của anh, vẻ mặt hớn hở nói: “Hay là chúng ta tự mình đi mua?”
Nhạc Cận Ninh nhíu mày, thích thú hỏi: “Em bình thường không phải cử động còn lười không buồn động sao?
Sao hôm nay lại muốn tự mình đi mua đồ ăn?”
“Bình thường là bình thường, anh không phải nói tư tưởng của con người cũng sẽ thay đổi sao? Hơn nữa, chúng †a cùng nhau đi trung tâm mua sắm và siêu thị, nhưng hình như chưa từng cùng nhau đi mua đồ ăn.” Niệm Ninh muốn cùng Nhạc Cận Ninh giống như những đôi vợ chồng khác sống qua ngày.
Nhạc Cận Ninh thấy được sự kiên trì Niệm Ninh đương nhiên sẽ không phản đối, vả lại vận động nhiều một chút cũng có lợi cho Niệm Ninh.
Sau đó, hai người cùng nhau đến siêu thị gân đó mua chút nguyên liệu và gia vị nấu ăn, một tiếng sau họ mới quay lại khách sạn.
“Đồ đều đã mua đủ rồi, em hãy ngồi nghỉ ngơi một chút, phòng bếp cứ để lại cho anh.” Nhạc Cận Ninh xử lý mọi thứ trong bếp và nói với Niệm Ninh.
Niệm Ninh vốn định ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng hiện tại đã bị ai đó tàn nhãn đuổi ra ngoài.
Cô đứng ở cửa bếp, ngó đầu vào nói: “Anh thật sự không cần em giúp sao?”
Nhạc Cận Ninh lắc lắc đầu: “Thật sự không cần, em đi nghỉ ngơi đi, chỗ này giao cho anh là được rồi.”
Niệm Ninh chép chép miệng, cô cũng chỉ có thể quay đầu, rời đi. Cô ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách xem.