Phó Cẩm Hành quay đầu sang nhìn người đang ngồi ở ghế lái, rõ ràng xung quanh tối đen như mực, không có ánh trăng, nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ những giọt nước mắt phát sáng cùng đôi mắt ngấn lệ của cô. Anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, bàn tay cô mềm mại và tinh xảo như vậy.
Anh nhẹ giọng nói: “Lâm Tây, anh nói với em những điều này không phải để khiến em khó chịu.”
Sau khi anh khẽ xoay người, tay còn lại đặt ở sau gáy Diệp Lâm Tây, rồi nhẹ nhàng kéo cô về phía trước, đến gần mình hơn. Môi anh áp lên tai cô, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói.
“Anh chỉ muốn kể với em mà thôi.”
Những điều kìm nén dưới đáy lòng, cứ thế tồn tại đã rất nhiều năm. Bên cạnh anh có những người bạn chân thành, nhưng bọn họ đều là đàn ông, đối với những tâm tư rối rắm và bất lực như vậy, ngay cả bản thân anh cũng có đôi lúc sẽ nghĩ, liệu mình có hẹp hòi quá không? Huống hồ, anh chưa bao giờ là người có thể mở lòng với người khác. Vì vậy những việc đã qua này, anh luôn cất thật sâu trong lòng.
Vốn dĩ nghĩ rằng thời gian có thể làm phai nhòa và lãng quên mọi thứ, nhưng có một số chuyện cho dù là khi bạn nhớ lại chúng thì chúng vẫn sống động y như thủa ban đầu.
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh không sai.”
Tuy giọng nói của cô nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng kiên định: “Anh chỉ làm những gì nên làm, lương thiện vốn không sai.”
Nếu có sai thì là người sống chết bám lấy, chiếm đoạt lấy lòng tốt đó của anh nhưng cuối cùng lại rơi vào oan khuất, tuyệt vọng. Diệp Lâm Tây không muốn nói nhiều về cô gái có tên Tống Nam kia. Người mất như ngọn đèn đã tắt. Có lẽ đối với cô ấy mà nói, hết thảy đều kết thúc theo sự ra đi của cô ấy rồi. Cô ấy cũng không biết những người còn sống, vì mình mà phải chịu đựng bao nhiêu.
Diệp Lâm Tây hỏi: “Đây là lý do sau đó anh ở một mạch tại nước ngoài không về nước sao?”
Năm đó, cô còn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng anh trai ra nước ngoài học, tại sao hàng năm không bao giờ thấy anh về nước lấy vài lần. Từ khi Phó Cẩm Hành xuất ngoại, liền mấy năm đó không một lần trở về.
“Ban đầu, anh không tài nào hiểu nổi quyết định của bọn họ, vì vậy tốt nhất là không gặp thì sẽ không thấy phiền, vậy nên đã dứt khoát không quay về.”
Phó Cẩm Hành bình thản đáp.
Hiện tại, anh có thể dễ dàng nói ra câu này, nhưng khi đó không biết anh đã thất vọng đến nhường nào. ngôn tình hoàn
Diệp Lâm Tây khẽ ừm một tiếng: “Nếu là em, có lẽ em sẽ càng tức giận.”
Rõ ràng là bản thân không hề có lỗi, nhưng lại phải chịu trách nhiệm một cách vô lý, khó hiểu. Nếu bị những người không biết chân tướng sự việc nghe thấy, họ sẽ chỉ nghĩ rằng nhà họ Phó để giúp Phó Cẩm Hành yên ổn đã bỏ ra một món tiền lớn để bịt miệng.
“Sở dĩ hôm nay anh về nhà cáu giận với mẹ là vì phát hiện bà đã gặp lại gia đình kia.” Phó Cẩm Hành luôn là người nhất quán, anh rất hiếm khi kể hết mọi chuyện với người khác như vậy. Vì vậy, anh đã dừng lại một lúc mà không nói hết câu.
Một lúc sau, anh mới tiếp tục: “Đối phương làm việc tại một công ty có liên quan với Hoa Khang, lần ầm ỹ trên mạng này có lẽ là do cô ta gây ra, kết quả là còn dụ mẹ anh nói với bà rằng bản thân cô ta có thể giúp anh.”
Dường như rất tức giận, anh lại thấp giọng nói: “Cô ta là cái thá gì chứ? Lấy tư cách gì mà giúp anh.”
Diệp Lâm Tây nói theo phản xạ: “Tống Nhân?”
Phó Cẩm Hành đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
“Trước đó em không nói với anh, bởi vì cũng không biết người này có liên quan đến anh.” Diệp Lâm Tây vội vàng giải thích: “Anh còn nhớ lần em đến chùa Quy Ninh dâng hương với Khương Lập Hạ và Kha Đường không? Chính hôm đó trong lúc nghe thiền kinh em đã gặp cô ta.”
Diệp Lâm Tây vẫn không nói cho Phó Cẩm Hành nghe câu chuyện mà Tống Nhân đã kể với cô. Nếu nói chẳng khác nào càng khiến Phó Cẩm Hành thêm tức giận.
Thay vào đó, Phó Cẩm Hành lại hỏi một cách bình tĩnh: “Cô ta đã nói gì với em?”
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Cũng chẳng có gì, chỉ nói mấy câu hàm ý linh tinh. Sau đó, em lại đụng phải cô ta tại tòa, chính là trong vụ án hạn chế cạnh tranh của Cố Khải.”
Lúc này nhìn lại, có vẻ như Tống Nhân quả thực đang cố tình nhắm vào bọn họ. Đáng lẽ phải nói rằng những người đứng sau cô ta đều muốn nhắm vào Khoa học Công nghệ Vân Khởi mới đúng.
Vốn dĩ thương trường luôn đầy rẫy nhưng mư mô.
“Sau khi tốt nghiệp, anh ở lại nước ngoài làm việc vài năm, thỉnh thoảng tới tham dự các buổi tiệc của người Trung Quốc, có một lần đã gặp một vài sinh viên mới đến giao lưu, trong đó có Tống Nhân.” Phó Cẩm Hành nói với giọng vô cùng bình thản, dường như cơn giận vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, anh nói: “Sau đó anh và cô ta lại vô tình gặp nhau vài lần.”
Vì chuyện của Tống Nam, Phó Cẩm Hành đã từ chối hết những người phụ nữ xung quanh mình. Ngay cả khi đối phương thực sự gặp phải khó khăn, anh cũng sẽ bảo người khác giúp đỡ, tình nguyện để tất cả mọi người cảm thấy bản thân mình là một người vô cảm, lạnh lùng. Nhưng nếu một khi bị cắn, thì dường như ngay cả lòng tốt cũng sẽ muốn vứt bỏ.
Tống Nhân quả thật là một cô gái giỏi lay động lòng người, ngoại hình ưa nhìn, lại tình cảm nên nhanh chóng lọt vào vòng tròn các mối qua hệ của anh. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với một người bạn của anh. Vậy nhưng trước giờ Phó Cẩm Hành luôn không coi cô ta là người thân thiết với mình. Dù sao thì anh cũng không cho rằng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều vì anh mà xông đến. Thỉnh thoảng gặp nhau trong những buổi tụ tập cũng chỉ là những cái gật đầu chào hỏi lịch sự. Mãi cho đến khi bọn họ cùng nhau đi du lịch trên một hòn đảo, cả đám đang nói chuyện về những việc trong nước, Phó Cẩm Hành mới biết Tống Nhân đến từ Bắc An.
Thực ra, cô ta không hề giống Tống Nam, Tống Nam có vẻ ngoài bình thường, thậm chí là mộc mạc, nhưng Tống Nhân lại có ngoại hình nổi bật, khí chất còn có chút đàng hoàng cao sang, nhìn thì có vẻ như được xuất thân trong một gia đình khá giả.
“Sau lần đó, khi biết được cô ta là người Bắc An, trong lòng anh luôn có một cảm giác kỳ lạ rất khó giải thích, vì vậy đã sai người đi điều tra lý lịch của Tống Nhân.” Yết hầu Phó Cẩm Hành hơi cuộn lại và giọng nói của anh có chút ấm ách: “Quả nhiên, cô ta thực sự là em gái của Tống Nam.”
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng, giữa anh và Tống Nhân lại có một đoạn quá khứ như vậy. Cô không kìm được, nắm lấy lòng bàn tay anh, thấp giọng nói: “Cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ta cũng cho rằng anh đã hại chết chị gái mình?”
“Không phải.” Giọng điệu Phó Cẩm Hành rất nhẹ.
Đến khi anh quay đầu sang, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, đối diện là một mảng biển cả mênh mông, lúc này vùng biển xanh ngắt ban ngày đã bị nhuộm đen, không có gió, mặt biển vô cùng yên tĩnh.
……
Phó Cẩm Hành vẫn nhớ rõ bộ dạng của Tống Nhân lúc nói chuyện với anh khi đó, cô ta ngẩng cao đầu, bộ dạng ngay thẳng nói: ” Tôi thực sự không có ác ý với anh, tôi chỉ muốn đến gặp người mà chị gái mình thích mà thôi.”
Mặc dù hiện tại anh càng ngày càng lạnh lùng, nhưng tính cách của anh không thể dễ dàng thay đổi một sớm một chiều. So với thế hệ phú nhị đại giàu có được nuông chiều, thì anh lại dịu dàng, tao nhã và luôn nổi bật giữa đám đông.
Phó Cẩm Hành nghe thấy câu nói này, ánh mắt dần trở nên dịu lại, thật lâu sau anh mới thở dài nhìn cô ta: “Vậy bây giờ gặp tôi rồi, cô cảm thấy thế nào?”
Tống Nhân không ngờ rằng một người đàn ông luôn tỏ ra lịch sự và xa lánh cô ta lại thực sự dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình. Hoặc có lẽ bởi vì đó là một ngày tuyết rơi, cảnh đẹp bên ngoài quá đỗi nhẹ nhàng. Khi cô ta nhìn thấy sự dịu dàng của người đàn ông này, đáy mắt hội tụ lại niềm yêu thích đó, bỗng chốc được phóng thích.
Cô ta luôn cảm thấy bản thân mình khác biệt, vốn dĩ thông mình và xinh đẹp hơn Tống Nam. Thậm chí trong gia đình gia trưởng nhà họ Tống thì người có cái miệng dẻo hoạt của cô ta sẽ khiến mọi người yêu thích hơn so với người chị nhút nhát, hiền lành của mình. Đến mức sau này, dựa vào sự cố gắng của bản thân, cô ta còn có cả cơ hội ra nước ngoài giao lưu. Và cô ta cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp Phó Cẩm Hành.
Trong bữa tiệc đó, Tống Nhân quả thật đã vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên Phó Cẩm Hành, đến nỗi cả buổi tối cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Mặc dù rất nhiều người có tên giống nhau, nhưng cái tên Phó Cẩm Hành quả thực rất hiếm. Hơn nữa, sau khi hỏi thăm một chút, cô ta biết được gia thế của anh không phải hạng tầm thường, trong giới lưu học sinh ai cũng biết. Vốn dĩ lần đầu gặp anh chỉ là tình cờ, nhưng sau khi tiếp xúc, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của anh cô ta lại không thể rời mắt.
Cô ta thấp giọng nói: “Anh thực sự rất tốt, tôi đối với anh…”
“Buồn nôn.”
Cô ta còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy những lời lạnh lùng vô tình của người đối diện.
Khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn Phó Cẩm Hành lần nữa, trên khuôn mặt anh không còn chút dịu dàng nào, như thể đó chỉ là ảo giác của bản thân cô ta, bởi vì lúc này nó đã được thay thế bằng sự chán ghét vô tận.
Anh nhìn Tống Nhân nói: “Chị gái cô là một người đáng thương, nhưng tất cả người còn lại trong gia đình cô đều khiến tôi ghê tởm.”
Nói xong, anh không muốn ở lại với loại người này dù chỉ một giây.
……
Diệp Lâm Tây sau khi nghe xong phải hít sâu một hơi, cô biết trên đời này có hàng trăm hàng vạn loại người, nhưng cô thực sự chưa từng thấy qua người nào khiến người ta chán ghét như Tống Nhân.
“Cả nhà bọn họ là cái gì chứ?” Phó Cẩm Hành đột nhiên bật cười một tiếng, như muốn chế nhạo.
Gia đình này kể cũng buồn cười, người lớn lại đi dựa vào nhật ký của con gái để vòi tiền. Đứa nhỏ thì lại lấy cuốn nhật ký đó nói muốn làm quen với anh.
Diệp Lâm Tây cắn môi, nghĩ một lúc rồi mới nói: “Hóa ra là thế, chẳng trách lần đó anh đã nói những lời như vậy.”
Thì ra năm đó, những lời anh đã nói với cô là vì lý do này.
Bị một gia đình như vậy cuốn lấy, như những khối u trong xương, cơ bản không thể dứt ra được. Thậm chí khi anh ra nước ngoài, đối phương còn cố tình tiếp cận anh vì cái gọi là nhật ký tình yêu. Diệp Lâm Tây vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy kinh hãi.
Có lẽ ban đầu Tống Nhân gặp Phó Cẩm Hành là tình cờ, nhưng cô ta biết Phó Cẩm Hành là ai và nhà họ Tống đã làm gì với anh, nhưng sau đó cô ta vẫn cố tình tiếp cận anh. Loại yêu thích vô duyên vô cớ này bất kể là ai thì cũng đều cảm thấy ghê tởm.
Đột nhiên Phó Cẩm Hành quay đầu sang nhìn cô: “Khi đó anh đã nói cái gì cơ?”
Diệp Lâm Tây ngẩn người.
Cô im lặng hồi lâu, có lẽ do tối nay hai người họ muốn phơi bày tất cả tâm tư của mình với đối phương, vì vậy, sau một lúc lâu, cô mới thấp giọng nói: “Anh có còn nhớ không, khi em còn học đại học, có một năm vào dịp lễ Giáng sinh anh trai em đã nhờ anh gửi quà của anh ấy đến cho em.”
Phó Cẩm Hành im lặng gật đầu.
“Thực ra đêm đó, em đã đến khách sạn đợi anh, em…” Dường như Diệp Lâm Tây không thể nói ra, nhưng nơi bị chặn đứng ở trong trái tim lại càng ngày càng được nới lỏng, cho đến khi cô chậm rãi nói: “Em muốn gặp anh.”
Cho dù lúc này Phó Cẩm Hành biết được tình cảm của cô dành cho anh, nhưng điều anh không biết đó là rất lâu rất lâu, trước khi anh thích cô, thì cô đã thích anh rồi. Cô yêu anh lâu hơn những gì anh biết.
“Sau đó thì sao?” Anh hỏi với giọng u ám.
Diệp Lâm Tây lại nhớ tới đêm đó, chưa bao giờ cô lại cảm thấy đau lòng như lúc này, bởi vì cô đã biết anh từng trải qua chuyện gì: “Sau đó em nói với anh rằng em đã đợi anh cả buổi tối.”
“Rồi sao nữa?”
Diệp Lâm Tây không muốn nói cho anh biết những gì anh đã nói khi say đêm đó, bởi vì những điều ấy hiện tại không còn quan trọng nữa rồi. Điều quan trọng hơn chính là ngay lúc này cô muốn nói gì với anh.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, thấp giọng nói: “Phó Cẩm Hành, mặc dù đã muộn nhưng em vẫn muốn đem những lời mình muốn nói vào đêm đó nói lại với anh.”
Phó Cẩm Hành nhìn cô chằm chằm: “Được, em nói đi.”
Diệp Lâm Tây: “Thực ra khi ngồi ở đại sảnh trong khách sạn đó, em đã nghĩ rằng đây hẳn là Giáng sinh mà em thích nhất. Bởi vì đêm Giáng sinh đó em có thể được gặp anh.”
“Ừm?”
“Em…” Diệp Lâm Tây nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối, đột nhiên nghẹn ngào trong lòng: “Em đã thích anh từ lâu lắm rồi.”
“Anh có thể không biết, trước đây em đã vui thế nào khi anh đến nhà em chơi, em lúc nào cũng lén vào bếp nhờ dì gọt hoa quả để mang lên cho anh để được nhìn thấy anh.”
Đã từng thích anh một cách âm thầm như vậy, tất cả điều đó cô đều muốn nói với anh. Anh thấy đó, anh chính là một người như vậy, một người xứng đáng được người khác yêu thích.
“Phó Cẩm Hành, vì vậy những việc đã qua không liên quan gì đến anh cả.”
Ngay cả một cô gái kiêu ngạo như Diệp Lâm Tây cũng có lúc không thể đòi hỏi được. Khi đó, cô mới hiểu rằng việc yêu thích của cô chỉ liên quan đến bản thân cô. Nó không liên quan gì đến Phó Cẩm Hành.
Cô háo hức chờ đợi sự hồi đáp của anh, nhưng nếu cô không nhận được điều đó, thì cũng chỉ là thất vọng và buồn bã mà thôi. Nếu cô có được nó thì là điều may mắn, còn nếu không thì là sự sắp xếp của số phận. Cô không bảo giờ cố gắng trói buộc anh bằng tình yêu của mình.
“Em nói với anh những điều này, không phải vì muốn để anh cảm thấy có lỗi với em, mà chỉ muốn nói với anh rằng bất kỳ ai cũng không nên ép buộc người khác và anh không làm sai điều gì cả.”
“Anh chỉ là không thích mà thôi.”
“Điều mà anh không thích thì không bao giờ sai.”
Khi cô nói đến cuối cùng, lúc trước Phó Cẩm Hành còn có rất nhiều điều muốn đáp lại nhưng lúc này lại hoàn toàn im lặng. Dường như những việc đã qua khiến anh không thể nào mở miệng.
Trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của họ. Bên ngoài gió biển bắt đầu nổi lên, tiếng sóng vỗ vào bờ không dứt. Khi họ không muốn nhớ tới quá khứ và cố gắng che giấu những việc đã qua một cách tuyệt vọng, muốn dùng thời gian để quên đi, nhưng lúc này khi nhớ lại, nó dường như không quá mịt mở và buồn bã nữa.
Vào thời khắc này, đoạn quá khứ giống như tảng đá kia đã dần tan biến theo tiếng sóng biển. Sự nặng nề không thể xóa bỏ qua nhiều năm cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.
Rất lâu sau đó.
Lòng bàn tay ấm áp của Phó Cẩm Hành chạm vào má cô, hơi thở của anh dần dần bao bọc lấy cô. Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Diệp Lâm Tây. Cái hôn không hề mang theo bất kỳ cảm xúc ham muốn nào, chỉ là nụ hôn đơn thuần và ấm áp. Như thể đang nâng niu một bảo vật quý giá nhất trên đời, bông hồng nhỏ của anh.
Bởi vì quá khứ nên Phó Cẩm Hành luôn kháng cự lại những cái gọi là tình cảm, ngay cả khi kết hôn với Diệp Lâm Tây, cũng chỉ vì không chán ghét hay có không có bất cứ phản kháng nào với cô nên đồng ý.
Cho đến giờ phút này anh mới hiểu rằng, hóa ra tình cảm chân thành không phải là vật cản, cũng không phải là gánh nặng, mà nó chính là một phương pháp chữa bệnh.
“Lâm Tây, anh yêu em.”