Ánh hoàng hôn rực rỡ trút xuống những tia dư vị cuối cùng. Khi Phó Cẩm Hành buông Diệp Lâm Tây ra, mặc dù xung quanh là tiếng sóng vỗ kèm theo gió thổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có một sự yên tĩnh và bình lặng mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận được, dường như ngay cả khi nhớ về quá khứ, anh cũng không còn phản kháng nhiều như vậy nữa.
……
Sau khi Phó Cẩm Hành tốt nghiệp cấp ba, việc ra nước ngoài du học là việc mà gia đình đã sớm quyết định. Chỉ có điều mặc dù không cần tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, nhưng anh cũng không thích không khí trong những lớp học quốc tế, vì vậy vẫn ở lại lớp phổ thông để học. Đối với những người bạn xung quanh anh, thì hầu hết đều giống anh, họ sẽ ra nước ngoài du học sau kỳ tuyển sinh đại học.
Chỉ có Diệp Dữ Thâm là cùng suy nghĩ với anh, hai người không học ở lớp quốc tế. Sau khi phân lớp vào năm lớp mười một, hai người họ học ở lớp chuyên về tự nhiên. Áp lực học tập ở các lớp chuyên là khá cao, lại thêm áp lực của kỳ thi tuyển sinh đại học, nên mỗi bài kiểm tra đều như đòn roi, thúc đẩy mọi người tiến về phía trước.
Ngược lại, Phó Cẩm Hành luôn cảm thấy nhẹ nhàng nhờ vào khả năng học tập của mình. Học sinh của các lớp chuyên ban tự nhiên đều giống như niềm kiêu hãnh của trời, nhưng trong số đó cũng có nhiều học sinh sống dở chết dở trong trường. Và Tống Nam ngồi ở bàn phía trước Phó Cẩm Hành là một ví dụ.
Phó Cẩm Hành ngồi ở sau Tống Nam từ năm lớp mười một, nhưng cả hai chẳng nói với nhau được nổi mấu câu. Tống Nam là một nữ sinh cấp ba bình thường, ăn mặc giản dị, tính cách yếu ớt, chỉ có thành tích của cô ấy được tính là khá.
Phó Cẩm Hành là một người được toàn trường quan tâm để ý đến, đặc biệt là vào năm lớp mười một, anh và Diệp Dữ Thâm đã dẫn đầu đội bóng rổ của trường giành chức vô địch trong giải đấu các trường trung học phổ thông thành phố. Đây cũng là lần đầu tiên trường cấp ba số 1 thành phố giành được giải quán quân này. Từ đó về sau, các bạn nữ ở các lớp khác đều lấy cớ để đi qua lớp chuyên tự nhiên.
Mặc dù Phó Cẩm Hành đã quá quen với điều này, ngay cả đám Ngụy Triệt cũng thường trêu chọc anh. Thỉnh thoảng còn có những bức thư tình không biết là do ai lén nhét vào ngăn bàn, nhưng Phó Cẩm Hành hoàn toàn không có hứng thú với chúng, lần nào anh cũng không đọc, chỉ đem đến nơi nào đó không có ai nhìn thấy rồi xé bỏ.
Gia thế của Phó Cẩm Hành rất tốt, từ nhỏ đã được mẹ Nam Y dạy dỗ, nên mặc dù Phó Cẩm Hành kiêu ngạo đã ngấm vào tận xương tủy nhưng anh vẫn biết thế nào là khiêm tốn. Cho dù là gặp cô gái tỏ tình với mình ngay chỗ đông người, anh vẫn tìm cách từ chối nhẹ nhàng, khéo léo nhất. Cũng vì điều này mà anh thường bị chê cười. Nhưng có đôi khi bị làm phiền quá mức, anh cũng sẽ hắt hủi thẳng mặt.
Thế nhưng cũng vì vậy mà Phó Cẩm Hành không thân thiết với bất kỳ cô gái nào, anh sẽ ra nước ngoài ngay khi tốt nghiệp cấp ba, thì tại sao phải bắt đầu một mối quan hệ mà không có tương lai chứ? Không bằng kiềm chế người khác và cũng là kiềm chế chính bản thân mình.
Anh cũng không ngờ rằng mọi thứ lại thay đổi bắt đầu từ đó. Lần đầu tiên anh có ấn tượng với Tống Nam là vì lần đó anh không đến lớp tự học buổi tối để đi tìm hai người trốn học từ chiều là Ngụy Triệt và Diệp Dữ Thâm. Hai người bọn họ luôn vô kỷ luật, lại dám trốn học trong một ngôi trường được quản lý nghiêm ngặt như trường cấp ba số một thành phố.
Ai ngờ đến nơi không thấy đám Diệp Dữ Thâm đâu, thay vào đó lại gặp một người mặc đồng phục học sinh đang khóc bên đường, còn là đồng phục của trường Trung học phổ thông số 1. Một bộ đồng phục xanh trắng rất dễ nhận ra giữa đám đông, cô gái ấy đang vừa khóc vừa ngó nghiêng xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Phó Cẩm Hành nhìn thêm một cái, mới phát hiện đó là Tống Nam. Sau đó anh nhớ ra hình như Tống Nam đã xin nghỉ tiết tự học tối nay, chỉ có điều anh không ngờ sẽ gặp cô ấy ở đây. Tống Nam vẫn đang khóc, sau đó dứt khoát đứng ở bên đường ôm mặt khóc huhu.
Mặc dù Phó Cẩm Hành hiếm khi giao tiếp với con gái, nhưng đối phương là bạn cùng lớp với anh, lúc này lại đang đứng khóc thảm thương như vậy, nên anh vẫn bước tới và khẽ lên tiếng gọi: “Tống Nam.”
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, vốn dĩ đang khóc rất lớn đột nhiên lại nghẹn ngào không lên tiếng.
Phó Cẩm Hành kiên nhẫn hỏi: “Cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Tống Nam vốn rất nhút nhát, ngồi ở trước một người đào hoa như Phó Cẩm Hành gần một năm nhưng thậm chí không dám nói với anh dù chỉ vài câu, vì sợ bác bạn khác nhìn thấy sẽ đàm tiếu. Lúc này cô gái mím chặt miệng không dám mở lời. Bản thân cô ấy cũng biết cái tính cách này của mình rất đáng ghét, khi ở nhà cô ấy còn thường bị đánh vì không trả lời câu hỏi của người lớn.
Cũng may là Phó Cẩm Hành rất kiên nhẫn, chủ động hỏi: “Có phải đánh mất thứ gì rồi không?”
Tống Nam gật đầu.
“Là… Tiền quỹ lớp.” Cô ấy nghẹn ngào nói, rồi lại khóc không thành tiếng: “Tớ làm mất tiền quỹ lớp rồi.”
Thì ra hôm nay Tống Nam xin nghỉ là để ra ngoài mua đồ cho lớp.
Phó Cẩm Hành còn tưởng cô ấy đánh mất thứ gì đó có giá trị, nhưng anh không ngờ lại chỉ là cái này, anh cười đáp: “Chỉ vì việc đó?”
Thế còn chưa đủ sao?
Mắt mũi Tống Nam đều đỏ ửng vì khóc, diện mạo của cô vốn dĩ đã bình thường, lúc này lại càng trở nên chật vật.
Cô ấy làm mất tám trăm tệ tiền quỹ lớp.
Tám trăm tệ.
Điều kiện gia đình cô ấy không tốt, trong nhà có ba anh chị em, bố mẹ lại rất cưng chiều em trai út. Mỗi tuần cô ấy chỉ có một trăm tệ phí sinh hoạt, mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà ăn trong trường, rồi còn phải bắt xe về nhà. Thỉnh thoảng muốn mua sách tham khảo đều bị mắng một trận. Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, nếu như được sinh gia trong một gia đình khác thì một đứa trẻ như cô ấy hẳn sẽ là niềm tự hào của ba mẹ. Nhưng cô lại sinh ra trong một gia đình gia trưởng, phong kiến cổ hủ. Em trai là huyết mạch của ba mẹ, cho dù con gái có ưu tú đến mức nào thì cũng chỉ là vật thêm thắt mà thôi. Chính vì điều này, mới hình thành nên tính cách nhút nhát của Tống Nam.
Lúc này, cô ấy đã làm mất tám trăm tệ tiền quỹ lớp, gần bằng tiền sinh hoạt trong hai tháng của mình.
Cô đền không nổi.
Còn không dám về nói lại với giáo viên chứ đừng nói là nói với phụ huynh.
Nên chỉ có thể tìm đi tìm lại trên đường.
Phó Cẩm Hành thấy bộ dạng như trời vừa mới sập xuống của cô bạn, tuy rằng trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng vẻ mặt anh vẫn như cũ, ngược lại còn tự nhiên hỏi: “Mất bao nhiêu?”
“Tám… Tám trăm.”
Con số như ở trên trời này nặng như ngọn núi, cứ hễ nhắc đến là trong lòng Tống Nam lại cảm thấy nặng nề khó thở. Thời niên thiếu chính là như vậy, có lúc chỉ là chuyện vô cùng nhỏ nhặt lại giống như chông gai trùng điệp trước mặt. Dường như không bao giờ có thể vượt qua, càng không thể đi tới đích.
Lần nay, Phó Cẩm Hành không cảm thấy buồn cười nữa, anh thở dài một tiếng khi nhìn thấy Tống Nam khóc. Ngay sau đó, anh lôi ví của mình từ trong cặp sách ra. Không hơn không kém, đúng tám trăm tệ. Khi đưa nó cho Tống Nam, liền nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt, rồi lùi lại một bước của cô gái, sau đó anh cũng tiến lên một bước: “Cứ cầm lấy bù vào chỗ đã mất, sau này có tiền thì trả lại cho tôi là được.”
Trong lòng Tống Nam có chút lo lắng, nhưng lại nghĩ tới tình huống khó khăn trước mắt, cuối cùng vẫn cẩn thận đưa tay ra nhận lấy nó.
“Sau này, mình nhất định sẽ trả lại cậu.” Tống Nam siết chặt tập tiền trong tay, giống như nắm lấy đống rơm rạ đã cứu mạng mình, nhỏ giọng nói: “Phó Cẩm Hành, cảm ơn cậu.”
Phó Cẩm Hành thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn.”
Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành rời đi để tìm đám Diệp Dữ Thâm. Và chuyện này đối với anh mà nói giống như một viên sỏi rơi xuống hồ, nhanh chóng bị lãng quên.
Cho đến hai tháng sau, trên bàn học của anh xuất hiện một chiếc phong bì, hơn nữa lại không phải là phong bì màu hồng như nhiều cô gái khác đã gửi trước đó. Mà là một chiếc phong bì bình thường. Còn thứ bên trong thoạt nhìn không giống như giấy viết thư. Vì vậy, Phó Cẩm Hành mở nó ra xem thử, hóa ra bên trong là tám trăm tệ. Ngoài ra còn có một mảnh giấy, bên trên viết hai chữ.
— Cảm ơn.
Anh cất tiền đi rồi mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tống Nam đang ngồi phía trước, nhưng không hề để nó trong lòng.
Cuộc sống ba năm cấp ba rất tẻ nhạt, tất cả mọi người đều lao đến cùng một mục tiêu, ngay cả những người không cần thi tuyển đại học như Phó Cẩm hành cũng bị bầu không khí này lây nhiễm. Mà trong một năm này, có người tiến bộ nhảy vọt, có người lại tự nhiên thụt lùi.
Trong bài bài kiểm tra, thành tích của Tống Nam đang dần sa sút, đang từ xếp hạng thứ mười mấy tụt xuống thứ hai mấy, cuối cùng là xuống dưới ba mươi. Mỗi lần phát bài kiểm tra, cô ấy đều hận không thể vùi đầu xuống dưới ngăn bàn. Cho đến một lần, khi cô ấy quay lại đưa bài kiểm tra cho Phó Cẩm Hành, anh chợt nhìn thấy một vết thương rõ ràng trên cổ tay cô ấy. Vết thương không sâu, nhưng dài và đang đóng vảy.
Giống như bị dao cắt.
Phó Cẩm Hành nhất thời kinh ngạc, rồi lại cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Vào giờ ăn trưa, anh ở cùng với đám Diệp Dữ Thâm. Suy nghĩ hồi lâu, sau đó không nhịn được hỏi: “Nếu thành tích của các cậu giảm sút, thì các cậu sẽ làm thế nào?”
Diệp Dữ Thâm ở một bên đáp: “Tôi? Thành tích giảm sút? Điều đó không thể tồn tại.”
“Tôi thì có thể, có điều giảm thì giảm thôi, cùng lắm là ăn mắng một trận, chẳng có nhẽ lại phải đâm đầu tự tử.” Ngụy Triệt thản nhiên nói.
Bọn họ đều có xuất phát ưu tú, hơn nữa kỳ thi đại học lại không phải là con đường duy nhất. Dù có tệ đến đâu, thì nói với gia đình bỏ tiền ra cho học ở trường danh tiếng nào đó ở nước ngoài là được. Ai đi quan tâm đến kết quả bài kiểm tra làm gì.
Diệp Dữ Thâm còn khoác tay lên vai anh hỏi: “Sao, bài kiểm tra lần này của cậu kém hơn rồi à?”
“Không.” Phó Cẩm Hành giơ tay lên ấn trán, có chút bất lực nói: “Tôi chỉ nghe nói, có một số người nếu như thành tích sa sút, hình như sẽ nghĩ đến việc tự sát.”
Ngụy Triệt lập tức kích động nói: “Còn phải nói, chuyện này có thật đó, ở trường chúng ta có một đàn anh khóa trên, cứ mỗi lần làm bài kiểm tra xong, nếu thành tích giảm đi là sẽ tự rạch tay.”
Loại chuyện này thực ra không phải hiếm gặp.
Phó Cẩm Hành không lên tiếng, nhưng trong lòng khẽ thở dài một hơi. Anh không phải là người nhiệt tình đi lo chuyện của người khác, anh cũng biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho dù có lỡ tay chạm vào bí mật đó thì cũng giả vờ như không nhìn thấy. Vì vậy, đối với bí mật của Tống Nam, tuy đã biết nhưng anh lại không đả động gì đến. Dù sao thì đối với anh, Tống Nam cũng chỉ là một người bạn học bình thường, đến ba chữ bạn bè tốt cũng chẳng phải.
Cứ thế cho đến một buổi trưa hôm đó, vốn dĩ anh đã xuống lầu rồi nhưng lại phải quay lên vì quên mang theo điện thoại. Lúc này trong lớp học không có ai, chỉ có cô gái ngồi phía trước anh vẫn gục đầu trên bàn.
Dường như đang hơi thổn thức.
Phó Cẩm Hành không muốn tọc mạch, nhưng lại thoáng trông thấy con dao nhỏ trên tay cô ấy. Loại dao mà học sinh tiểu học hay dùng trong giờ thủ công. Không lớn, nhưng rất sắc.
Quả nhiên, Phó Cẩm Hành bước tới kéo cánh tay cô ấy ra, liền nhìn thấy một vết thương đẫm máu khác trên cổ tay Tống Nam. Tống Nam cũng không ngờ lại có người quay lại lớp học. Dường như cô ấy bị chạm vào điều gì đó khổ sổ nhất, lúc này lập tức bật khóc. Tiếng khóc này như muốn trút bỏ mọi thứ.
“Mình ngu quá, cái gì cũng học không tốt, thành tích càng ngày càng tụt dốc thảm hại. Mẹ mình nói, nếu thi không đậu trường top1 sẽ để mình đi làm công nhân, bà sẽ không cho mình học lại, cũng không bỏ tiền để mình vào học tại một trường đại học vô bổ.”
Cô gái luôn nhút nhát và yếu đuối, khi nhìn thấy Phó Cẩm Hành trái tim dường như muốn sụp đổ. Sao cố ấy lại có thể để anh chứng kiến cảnh xấu hổ, chật vật của mình một lần nữa như vậy. Thực ra nỗi buồn và niềm vui của con người không có mối liên hệ gì với nhau. Cũng như Phó Cẩm Hành người sinh ra đã giàu có và sung túc, không thể hiểu được tại sao mẹ của Tống Nam lại đối xử với cô ấy như vậy. Đối với lớp chuyên của trướng cấp ba số 1, cho dù không phải ai cũng có thể vào được trường Đại học, Cao đẳng cấp quốc tế, hoặc trường trọng điểm quốc gia, thì vào những trường khác đều ổn cả. Mặc dù điểm số của Tống Nam ngày càng giảm, nhưng thành tích của cô ấy vẫn tốt hơn so với nhiều người.
Cho đến nhiều năm sau đó, Phó Cẩm Hành vẫn nghĩ, nếu như năm đó anh không can thiệp vào, không có lòng tốt như vậy, liệu về sau mọi chuyện có khác đi hay không?
Anh không biết.
Anh mãi mãi không có cách nào biết được.
Lúc này, đứng trước cô gái dường như đang mang trên người một áp lực vô cùng lớn đó, anh vẫn thấp giọng nói: “Tôi đã xem qua bài kiểm tra của cậu, thực chất nền tảng của cậu vẫn rất vững, không phải là cái gì cũng học không tốt đâu. Cậu chỉ cần thư giãn, đừng gò bó quá thì điểm số sẽ được cải thiện.”
“Tống Nam, cậu rất xuất sắc, hãy tin tưởng vào chính mình.”
Tống Nam nước mắt lưng tròng nhìn người thanh niên trước mặt, anh có thân hình cao gầy mà người khác không có, khuôn mặt đẹp như ngọc với những đường nét tuấn tú đem theo khí chất của tuổi thanh xuân trong trẻo. Ánh nhìn này như mênh mông thời gian.
Sau đó, Phó Cẩm Hành bước tới lấy con dao khỏi tay cô ấy. Anh thấp giọng nói: “Cái này quá nguy hiểm, để tôi đem đi vứt.”
Kể từ đó, Tống Nam dường như đã tiến bộ hơn rất nhiều và điểm số của cô ấy cũng đã dần tăng trở lại. Phó Cẩm Hành thấy trên tay cô ấy không còn vết thương mới, nên cũng không nói thêm gì.
Cứ tưởng mọi chuyện đã đâu vào đấy, giống như kết thúc của bao câu chuyện của tuổi trẻ, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng cảm thấy Tống Nam chỉ là một trong số hàng vạn người anh gặp trong đời.
Cứ thế cho đến khi thông báo trúng tuyển của trường đại học ở nước ngoài được gửi đến, trong trường có dán một tấm áp phích lớn. Vì năm nay chỉ có năm sinh viên trong nước được Harvard nhận vào và anh là một trong số đó. Vì vậy, cả trường đều biết tin, vốn dĩ Phó Cẩm Hành – người đã luôn nổi tiếng lúc này lại như diều gặp gió. Bản thân Phó Cẩm Hành cũng đã đoán trước được kết quả này từ lâu, nhưng anh vẫn không khỏi vui mừng. Rồi những người bạn thân của anh cũng nằng nặc đòi anh mở tiệc ăn khao.
Đến người điềm đạm như Phó Cẩm Hành cũng bị kích thích đến mức cuối cùng anh đã quyết định mời các bạn cùng lớp đi ăn tối vào cuối tuần. Sau đó, anh dứt khoát gọi cho các bạn cùng lớp và hầu hết bọn họ đều nhận lời.
Đến cuối tuần, mọi người tụ tập ở chỗ Phó Cẩm Hành đã đặt. Trước tiên là đi ăn tối, sau đó cả đám lại gợi ý đi karaoke, vì vậy mọi người lại kéo nhau đến đó. Giữa chừng, Phó Cẩm Hành vì bị bọn họ hò hét ầm ỹ ồn ào nên ra ngoài đứng cho yên tĩnh một chút. Không ngờ, lại đụng phải Tống Nam đang ở bên ngoài.
Lúc nhìn thấy Tống Nam, Phó Cẩm Hành còn cười hỏi cô ấy: “Tại sao lại không vào trong chơi?”
Mối quan hệ của anh với các bạn nữ đều rất bình thường, vì Tống Nam ngồi phía trước anh nên cũng được tính là bạn nữ mà anh tiếp xúc nhiều nhất.
Tống Nam cúi đầu, như thể không biết phải nên nói gì. Phó Cẩm Hành thấy vậy, còn nghĩ là do câu hỏi của mình khiến cô ấy xấu hổ, vì vậy anh dứt khoát vẫy vẫy tay, ý muốn nói rằng mình đi ra ngoài trước.
Không ngờ, khi anh định quay người bước đi thì đột nhiên Tống Nam lại gọi anh lại: “Phó Cẩm Hành.”
Vừa quay lại nhìn, liền thấy vẻ mặt Tống Nam có vẻ đang mong chờ điều gì đó, nói: “Cậu có thể đừng ra nước ngoài được không?”
“?”
Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ ngạc nhiên, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
“Phó Cẩm Hành, cậu có thể ở trong nước, ở lại cạnh mình được không?” Tống Nam nhìn anh, tất cả những gì giấu giếm trong lòng, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.
Nhưng lời này khiến Phó Cẩm Hành vô cùng kinh ngạc.
Rất lâu sau, anh mới nói: “Xin lỗi.”
Anh suy nghĩ hồi lâu, dường như mới có thể tìm ra những từ ngữ ôn hòa nhất, rồi thấp giọng nói: “Có phải hành động trước đây của tôi khiến cậu hiểu lầm không? Nếu phải thì cho tôi xin lỗi.”
Phó Cẩm Hành luôn là người quyết đoán trong những vấn đề như vậy và không tích tạo hy vọng viển vông cho người khác. Hơn nữa, anh cũng sẽ sớm ra nước ngoài học tập.
Tống Nam vẫn mở to hai mắt, dường như cô ấy không ngờ rằng mình sẽ bị từ chối dứt khoát như vậy, nên môi khẽ run, mất lúc lúc lâu sau cô ấy mới đáp trong tuyệt vọng: “Nhưng rõ ràng trước đó cậu đã giúp mình, cho mình mượn tiền, cậu còn an ủi mình, nói mình rất ưu tú. Đúng chứ? Đều là đích thân cậu nói với mình, bây giờ chỉ cần nghĩ tới những gì cậu nói, mình sẽ cảm thấy tràn đầy tự tin rằng mình nhất định sẽ thi được vào trường đại học tốt nhất.”
“Cậu tốt với mình như vậy, tại sao có thể không thích mình được chứ?”
Thực ra ngày hôm đó, Tống Nam đã nói với anh rất nhiều điều. Phó Cẩm Hành nhìn bộ dạng của cô ấy, cảm thấy cô bạn này thật đáng thương. Đáng thương không có nghĩa là thích, cũng giống như những gì anh đã từng giúp cô ấy, tất cả đều không phải là thích. Đó chỉ là sự khoan dung và lòng tốt của anh mà thôi.
Vì vậy, cuối cùng anh nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi thực sự không thích cậu.”
Anh nghĩ rằng sự kiên quyết của mình, nói rõ ràng, sẽ có lợi với tất cả mọi người. Nhưng anh không thể ngờ rằng, sau đó mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng mà anh chưa bao giờ ngờ tới.
Rất nhanh, kỳ thi thử thứ ba đã đến và khi kết quả lần này được công bố, Tống Nam đã bị giáo viên gọi ra nói chuyện vì điểm số của cô ấy rớt xuống vị trí thứ năm từ dưới lên của lớp.
Tiết tự học buổi tối, Phó Cẩm Hành nhìn thấy Tống Nam nằm dài trên mặt bàn. Cứ thế cho đến khi tan học, cô ấy thu dọn cặp sách và quay lại nhìn Phó Cẩm Hành nói một câu với giọng rất nhỏ. Phó Cẩm Hành không nghe rõ, chỉ thấy cô ấy mấp máy môi. Anh cũng không hỏi lại, vì Tống Nam cứ thế rời đi.
Cho dù là sau bao nhiêu năm, anh vẫn nhớ như in buổi sáng sớm ảm đạm đó. Mây đen bao phủ kín bầu trời, như thể sắc trời có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Khi Phó Cẩm Hành ngồi trên xe đến cổng trường, nhìn thấy có rất nhiều người đang bu kín gần cổng, khoảng hơn chục người, có người đeo dải lụa trắng trên đầu, có người đang khóc nức nở. Còn có rất nhiều phụ huynh đang bàn tán.
“Nghe nói hôm qua có kết quả của lần thi thử thứ ba, một học sinh xảy ra chuyện trên đường về nhà.”
“Haiz… Chuyện là thế nào?”
“Không biết nữa, nghe nói còn bị trách móc mắng chửi trong lớp.”
“Sao lại thế được, cho dù là thành tích không tốt cũng không đến mức như vậy, chắc chắn là vì lý do nào khác nữa.”
“Bọn trẻ bây giờ thật là, chỉ vì một chút chuyện cỏn con cũng…”
Có rất nhiều tiếng thở dài tiếc nuối.
Khi đến lớp học, Phó Cẩm Hành thấy căn phòng vốn dĩ là để học tập, lúc này đang rất ồn ào, mọi người đều có vẻ thất thần, không yên. Cho đến khi ngồi vào vị trí, cậu bạn cùng bàn anh mới đè thấp giọng nói: “Tống Nam mất rồi.”
Mất rồi?
Cái gì mà mất rồi?
Phó Cẩm Hành đột nhiên nghĩ tới nhóm người ở ngoài cổng trường, rồi ngẩng lên nhìn chỗ ngồi đang để trống phía trước. Chiếc bàn trống đó giống như một hố đen khổng lồ sắp nuốt chửng anh. Cả buổi sáng, không một giáo viên nào lên lớp dạy học. Cả lớp im lặng như tờ, ngay cả những học sinh luôn tập trung học hành lúc này cũng phải lơ đãng không để ý được vào bài vở.
Cho đến khi một giáo viên đến và gọi Phó Cẩm Hành ra ngoài. Anh được đưa đến phòng hiệu trưởng và nói rằng có người muốn nói chuyện với anh tại đó. Khi đến nơi, anh mới biết người muốn nói chuyện với anh là cảnh sát, vì họ tìm thấy một cuốn nhật ký trong nhà của Tống Nam và bên trong tất cả đều là viết về anh.
Phó Cẩm Hành không thể nhỡ rõ những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Anh chỉ biết rằng cuối cùng chính cha mẹ của Tống Nam dẫn theo người nhà xông vào trường, khi họ nhìn thấy anh họ đã khẳng định rằng anh đã bỏ rơi Tống Nam và hại chết cô ấy. Đến nỗi khi đối phương lao vào cấu xé anh, Phó Cẩm Hành vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Anh là niềm tự hào của trời đất, sống đến năm mười tám tuổi vẫn luôn thuận buồn xuôi gió, đừng nói đến những lời mắng mỏ trong gia đình, ngay cả một câu nhận xét nghiêm túc cũng hiếm khi phải nghe. Ngày hôm ấy, anh đứng tại đó, nhìn đối phương từng câu từng chữ dùng nước miếng dìm chết anh. Đến mức anh không phản bác được một câu, cứ thế chìm nghỉm trong những tiếng chửi rủa.
Cuối cùng, nhà trường phải vội vã mời ba mẹ anh đến, đến lúc này Phó Sâm Sơn và Nam Y mới biết chuyện gì đã xảy ra. Trên đường trở về nhà, Phó Cẩm Hành đã im lặng suốt cả quãng đường.
Phó Sâm Sơn ở nhà vô cùng lo lắng, nghĩ rằng anh thật sự yêu đương với Tống Nam nên mới gây ra thảm cảnh này, nên vừa thấy đã muốn đánh anh. Lúc này, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng đã lấy lại tinh thần. Cậu thanh niên luôn dịu dàng và tươi sáng cuối cùng đã nói: “Con không làm gì cả.”
Anh không có quan hệ gì với Tống Nam. Anh chưa bao giờ, chưa bao giờ, không bao giờ có ý định đáp lại cô ấy.
Nam Y sợ rằng Phó Sâm Sơn thực sự đánh anh nên đã bước tới đứng trước mặt anh để anh nói rõ ràng mọi chuyện. Lúc này, lòng dạ của chàng thiếu niên rối bời, không hiểu sao chỉ mới qua một đêm mà mọi thứ lại thay đổi nhiều như vậy. Anh lắc đầu nói với ba mẹ rằng anh chỉ tiếp xúc với Tống Nam có vài lần mà thôi.
Nam Y sau khi nghe xong, cuối cùng trong lòng cũng ổn định lại, bà ôm lấy Phó Cẩm Hành an ủi nói: “Chỉ cần bọn họ điều tra rõ ràng thì việc này không liên quan gì đến con hết.”
“Không sao đâu.”
Nhưng câu an ủi này hoàn toàn không có tác dụng.
Ba mẹ của Tống Nam không biết nghe ngóng ở đâu được gia thế của Phó Cẩm Hành, bọn họ khăng khăng rằng là anh đã hại chết Tống Nam và yêu cầu anh phải bồi thường hai triệu nhân dân tệ.
Quả nhiên, gia đình họ đã quyết tâm đòi cho bằng được, nên mỗi ngày đều chờ ở cổng trường.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, vì sự việc này các phụ huynh khác trong trường cũng đã khiếu nại và yêu cầu nhà trường giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Nhưng ngay cả khi cảnh sát đến đưa họ về đồn, thì ngày hôm sau được thả ra họ lại tiếp tục gây rối. Đến nỗi vẫn đề này càng ngày càng ầm ỹ, cuối cùng đã ồn ào lan truyền khắp nơi.Các loại tin đồn vô số kể, thậm chí còn có cả tin đồn rằng cô nữ sinh đó dính bầu nên mới nhất thời nghĩ quẩn.
Phó Cẩm Hành bị Phó Sâm Sơn nhốt ở nhà không cho đến trường. Cho đến một hôm Ngụy Triệt gọi đến nói rằng Diệp Dữ Thâm đang gây gổ với gia đình kia ở cổng.
Khi Phó Cẩm Hành đến thì cảnh sát cũng có mặt. Khóe miệng của Diệp Dữ Thâm còn đang chảy máu, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm đối phương, mãi cho đến khi Phó Cẩm Hành đi tới anh ấy mới ngạc nhiên nhìn anh.
Anh ấy chửi bới một câu: “ĐCM, con mẹ nó, ai gọi điện cho cậu tới đây thế?”
Ngụy Triệt bực tức nói: “Đám súc sinh này quả thật vì đòi tiền mà có thể làm bất cứ chuyện xấu xa nào. Họ có còn là người thân của cô gái đó không thế? Còn dám chủ động loan tin rằng cô ấy bị người ta quấy rối nên mới nghĩ bậy.”
Thì ra những người này đã chặn những vị phụ huynh khác đến trường, rồi đi kể lể cái gọi là “Nỗi oan” khắp mọi nơi.
Diệp Dữ Thâm và Ngụy Triệt là người biết toàn bộ câu chuyện, vốn dĩ không thèm để ý tới gia đình kia. Không ngờ hôm nay hai người họ mới đi ăn cơm về, lúc đi ngang qua cổng lại nghe thấy mấy người trong gia đình đối phương đang đứng ở bên xe bus để tuyên truyền rằng con gái bọ bị người ta bỏ rơi nên mới nghĩ quẩn. Lời nói bẩn thỉu đến mức không thể nghe nổi. Vì vậy, Diệp Dữ Thâm mới không kiềm chế được đành ra tay đánh người.
“Chính là cậu ta, cuối cùng con rùa này cũng đã chịu lộ diện.”
Đối phương vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành liền lập tức vây quanh anh.
“Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng trốn là xong chuyện, mau đền tiền đi.”
“Hại một mạng người còn không đền tiền, cẩn thận chúng tôi tìm phóng viên vạch trần gia đình nhà cậu.”
“Nghe nói nhà cậu có công ty lớn, sao nào, đến chút tiền cũng không bỏ ra được à?”
Nghe đến đây, đột nhiên Phó Cẩm Hành cảm thấy cực kỳ vô lý. Anh ở nhà mấy ngày nay để suy nghĩ xem liệu anh có thực sự làm sai điều gì hay không? Khi Tống Nam tỏ tình với anh vào ngày hôm đó, anh có nên nhẹ nhàng hơn một chút chứ không phải là từ chối thẳng thắn vậy hay không? Hoặc anh chỉ đơn giản là đợi khi cô ấy kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học rồi mới giải thích rõ ràng.
Nếu như vậy, liệu có thể thay đổi mọi thứ?
Nhưng khi đứng đây ngày hôm nay, anh mới nhận ra rằng gia đình cô ấy không hề quan tâm đến sự sống chết của con gái họ và cô ấy chỉ là công cụ để bọn họ kiếm tiền. Thậm chí đến cả bi kịch của cuộc đời cô ấy thì bọn họ cũng không nghĩ đến nhiều như anh. Vốn dĩ cảm giác tội lỗi còn trong lòng Phó Cẩm Hành, lúc này đã hoàn toàn nguội lạnh.
Anh ngây người nhìn nhóm người hung hãn trước mặt, thờ ơ nói: “Tôi không liên quan gì đến Tống Nam cả, cảnh sát cũng đã điều tra rõ ràng. Các người chỉ đang gây rối, lợi dụng cô ấy để kiếm tiền mà thôi.”
“Loại người như mấy người nhà tôi sẽ không bỏ ra dù chỉ là một xu.”
Tuổi trẻ của mỗi người đều sẽ có một chút hờn giận ngây ngô. Anh có thể không nhận thức được đầy đủ về việc Tống Nam không hài lòng về chính gia đình cô ấy thế nào, nhưng ít nhất anh không muốn cô ấy trở thành công cụ kiếm tiền của bọn họ.
Cuối cùng vẫn là ồn ào đến mức phải về đồn cảnh sát, Phó Sâm Sơn đã nhờ Luật sư đến bảo lãnh cho mấy người bọn anh. Phó Cẩm Hành không định để ý tới chuyện này nữa, thậm chí còn hỏi Luật sư rằng nếu những người này còn cố ý gây rối nữa thì có thể kiện họ vì tội phỉ báng hay không? Cảm giác tội lỗi và hối hận của anh không có nghĩa là phải đặt trên mấy người này.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, Phó Cẩm Hành nghe đám Diệp Dữ Thâm nói mấy ngày rồi gia đình nhà kia không đến trường nữa, xem ra bọn họ không có ý định tiếp tục làm loạn. Anh nghĩ rằng tất cả đã kết thúc ở đây.
Cho đến khi anh đi qua thư phòng, lúc này cửa không đóng chặt và nghe được tiếng nói bên trong.
Nam Y nói: “Bỏ đi, cứ cho là bỏ tiền ra để giải trừ hậu họa, chúng ta sẽ nhanh chóng đưa A Hành ra nước ngoài, em không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của thằng bé nữa.”
Phó Sâm Sơn: “Em đến Mỹ ở cùng thằng bé một thời gian đi.”
Nam Y vẫn hỏi: “lần này bỏ tiền xong thì gia đình nhà kia sẽ không gây phiền phúc gì nữa chứ?”
“Anh đã dặn Luật sư ký hợp đồng rồi, nếu họ còn dám gây chuyện sau khi nhận tiền anh sẽ khiến bọn họ nuốt không được mà nhổ ra cũng chẳng xong.”
Nam Y thở dài: “Không ngờ bọn họ còn dám kéo băng rôn trước cổng công ty, chuyện này có ảnh hưởng gì đến công ty không?”
Bỏ tiền để trừ hậu họa…
Đột nhiên dây thần kinh trên đầu Phó Cẩm Hành giật mạnh, cuối cùng anh đẩy cửa bước vào, như muốn nổ tung.
“Ai bảo ba mẹ đưa tiền cho đám người đó?” Phó Cẩm Hành nắm chặt tay nắm cửa, khi nói lồng ngực anh không ngừng phập phồng vì tức giận.
Nam Y không ngờ lại bị anh nghe được, vội vàng đến an ủi: “A Hành, con nghe mẹ nói.”
“Nói gì cơ?” Phó Cẩm Hành gạt bàn tay bà ra, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bà: “Hai người không tin con?”
Không tin rằng anh không có liên quan gì đến Tống Nam hết?
Nam Y hốt hoảng nói: “Đương nhiên là không phải, ba mẹ dĩ nhiên là tin con.”
“Nếu tin con tại sao lại đưa tiền cho bọn họ?”
“Bởi vì đây là vấn đề tiền bạc có thể giải quyết.” Phó Sâm Sơn đứng sau bàn làm việc bình tĩnh nhìn anh: “Cẩm Hành, với tư cách làm cha mẹ, đương nhiên bọn ta tin con, nhưng hiện tại rõ ràng đám người đó đã làm ảnh hưởng đến con, vì bọn họ đã muốn có tiền thì chỉ cần cho bọn họ là xong chuyện. Đây chính là giải pháp nhanh nhất.”
Theo quan điểm của Phó Sâm Sơn, tin tưởng anh và việc bỏ tiền ra chẳng có gì mâu thuẫn với nhau cả.
Đám người đó ông đã gặp, cũng giống như một sự cố ý tế trong bệnh viện, chẳng qua đều chỉ là vì tiền. Hơn nữa, nhóm người này còn kéo băng rôn đến trường, rất dễ gây ảnh hưởng đến những học sinh khác khi mà kỳ thi tuyển đại học sắp đến, nên lãnh đạo nhà trường cũng đã xin ý kiến và sẵn sàng bỏ ra nửa số tiền đó. Dù sao thì kỳ thi đại học cũng sắp diễn ra và nhà trường không muốn gặp rắc rối một lần nữa.
Đôi mắt Phó Cẩm Hành bị bao trùm bởi sự thất vọng, cuối cùng anh lắc đầu nói: “Hai người đưa tiền để tống cổ bọn họ đi, vậy con sẽ trở thành cái dạng gì đây?”
Hai người sẵn sàng bỏ tiền ra, chẳng phải chính là nói với người khác rằng việc của Tống Nam có liên quan đến anh hay sao?
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà anh phải gánh lấy mọi thứ?
Chỉ vì anh vẫn còn sống ư?
Hay là vì anh đã từng bị người ta thích?
Vì vậy anh phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ?
Anh vừa lắc đầu vừa cảm thấy buồn cười nhìn ba mẹ mình đang ở trước mặt.
“Hai người đã từng nghĩ làm như vậy thì con sẽ thành cái loại gì chưa?”
Phó Sâm Sơn: “Lúc này là lúc thể hiện lòng dạ đàn bà hay sao? Con nghĩ rằng một hai năm trôi qua, còn có người nhớ tới việc này nữa không?”
“Người khác không nhớ nhưng con thì có.” Phó Cẩm Hành nhìn ông chằm chằm.
Rất lâu sau, anh đột nhiên gục đầu xuống,
Rồi trầm giọng nói: “Hai người chỉ đang quan tâm đến công ty thôi, hai người sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.”
Cậu thanh niên luôn đầy kiêu ngạo lúc này lại chìm đắm trong im lặng, thịt xương từng chút từng chút như muốn vỡ vụn. Từ lúc xảy ra sự cố đến nay, anh không ngừng tự tìm ra lỗi lầm của mình, nghĩ rằng mình có thể làm tốt hơn, để có thể cứu vãn được thứ gì đó. Nhưng sự tự dằn vặt bản thân như vậy thật sự đáng sợ. Nó giống như một hố đen, nuốt chửng tất cả con người anh. Vì vậy, anh không ngừng cố gắng tự nhủ rằng bản thân mình đã làm đúng. Mặc dù bi kịch của cô gái đó là một điều đáng tiếc, nhưng nó thực sự không liên quan gì đến anh.
Tất cả sẽ ổn thôi.
Nửa đêm không thể ngủ nổi, anh đã mở to hai mắt và tự nhủ về điều này hết lần này đến lần khác.
Anh đã làm đủ tốt rồi.
Không ai có thể chê trách anh.
Nhưng vào lúc này, tất cả sự kiên trì của anh đã không còn nữa. Cho đến cuối cùng, anh mở miệng nói với âm thanh rất nhỏ và nhẹ nhàng: “Hai người làm như vậy chính là đặt cái chết của Tống Nam lên vai con.”
Hai người để con gánh vác một mạng người trên lưng suốt cuộc đời.
Con làm không được.
*
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh, trong xe yên lặng hồi lâu. Giờ phút này, mặt trời đã lặn hẳn, đêm nay mây mù bao phủ khắp nơi, mặt trăng vẫn chưa xuất hiện, chỉ có ánh đèn trên bờ biển cách đó không xa đang chiếu rọi. Khuôn mặt anh ẩn hiện bên trong chiếc xe mờ tối. Diệp Lâm Tây vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của anh, cô không biết phải nói gì. Dường như có cả ngàn lời để an ủi anh. Nói với anh rằng không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hoặc là nói cô biết những việc đó không liên quan gì đến anh, nhưng cô cảm thấy rất đau lòng.
Những nỗi buồn khắc sâu và đau khổ đó đã xâm nhập vào cơ thể cô lúc này, lướt qua trái tim cô hết lần này đến lần khác. Cô khẽ hé môi, cố nói với giọng điệu thoải mái: “Em rất muốn có một chú Doraemon.”
Nhưng khi giọng nói cất lên, một giọt nước mắt đã chảy xuống khóe mắt cô. Ngay cả khi cô có khả năng du hành thời gian thì cô vẫn không thể ngăn được việc anh bị tổn thương. Thời niên thiếu của cô đã từng bị lòng kiêu hãnh đè bẹp.
Phó Cẩm Hành trước đây và Phó Cẩm Hành của hiện tại, đã từng trải qua quá trình rút gân lột da để trưởng thành.