Buổi tối, đèn trong sân bóng rổ sáng đến chói mắt, Diệp Lâm Tây vặn nắp chai nước uống một ngụm, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Dữ Thâm ở cách đó không xa đang từ từ đi vào. Anh ấy cũng đang mặc đồ thể thao, chỉ là kết hợp bên trên màu trắng bên dưới màu đen, lúc này đang đứng dựa vào cửa, ánh mắt sâu kín nhìn về phía này, cũng không biết đã đứng đó được bao lâu.
“Anh Thâm ném bóng lại giúp em.” Đúng lúc này trái bóng rổ bay về hướng cửa.
Diệp Dữ Thâm cúi xuống nhặt trái bóng lên ném nó qua. Ngụy Triệt dừng chơi, ra ngoài nghỉ ngơi một chút, nhưng anh ta không đi về chỗ Phó Cẩm Hành và Diệp Lâm Tây đang ngồi, mà đi về phía Diệp Dữ Thâm, rồi giơ tay khoác lên vai anh ấy, khẽ cười: “Được rồi, người ta cũng đã kết hôn lâu như vậy, sao cậu còn chưa bỏ qua thế?”
Câu nói này không sai, nhưng nghe xong lại thấy có gì đó hơi khó xử.
“Tôi chưa bỏ qua cái gì?” Diệp Dữ Thâm liếc anh ta một cái, giọng điệu có phần không vui.
Diệp Dữ Thâm thấp giọng nói: “Đó là em gái tôi.”
Ngụy Triệt nghe giọng điệu này như thể đó là bạn gái cũ của anh ấy không bằng.
“Trước đây tôi có nghe một người bạn của tôi là bác sĩ tâm lý nói nghiện em gái cũng là một loại bệnh về thần kinh, hay là hôm nào đó tôi giới thiệu vị bác sĩ này cho cậu nhé, cậu thử nói chuyện với người ta xem sao?”
Diệp Dữ Thâm nghe xong muốn nổ tung: “Con mẹ nó, cậu mới có vấn đề về thần kinh thì đúng hơn, có tin tôi đập chết cậu ngay bây giờ không?”
“Thế này mới phải chứ, cái bộ dạng thất vọng đứng ở cửa vừa rồi của cậu làm tôi đau lòng chết đi được.”
Ngụy Triệt đưa tay khoác lấy cổ anh ấy, cười vui vẻ nói.
Diệp Dữ Thâm bực đến bật cười: “Có phải tôi nên nói cảm ơn cậu không?”
Ngụy Triệt trầm mặc lắc lắc đầu: “Đều là anh em cả, việc vặt thế này không cần phải cảm ơn.”
“Biến ngay.” Diệp Dữ Thâm giơ chân định đá anh ta.
Kết quả là Ngụy Triệt lại quá hiểu anh ấy, chỉ cần anh ấy khẽ nhướng mày đã bị anh ta đoán được ý định, vì thế Ngụy Triệt lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất dạng, không đứng cạnh anh ấy gây sự nữa.
Một lúc sau, có lẽ mấy người trên sân không thuận mắt với việc Phó Cẩm Hành nhàn rỗi thong dong, nên cả đám lại gọi anh xuống sân.
Phó Cẩm Hành không lập tức đứng dậy mà quay đầu lại nhìn Diệp Lâm Tây: “Em nói anh có nên xuống đánh tiếp nữa không?”
“Đi đi.” Diệp Lâm Tây không chịu nổi ánh mắt của bọn họ đang như bị ép ăn cẩu lương khi nhìn cô, còn cố ý nói: “Cho bọn họ biết lễ độ đi, để bọn họ biết ai mới là chủ sân chơi ở đây.”
Nói xong, cô còn khẽ nâng cằm, không nể nang gì mấy người bên dưới.
Phó Cẩm Hành bị vẻ mặt đắc ý của cô chọc cười, anh vươn tay khẽ xoa tóc cô, sau đó đứng dậy không chút do dự. Vừa xuống đến sân đã thấy bên dưới nồng nặc mùi thuốc súng của mấy người bên dưới.
“Trước đây không phải đã thống nhất rằng không được đem bạn gái đến sân bóng rồi à? Cậu xem ảnh hưởng đến không khí thế nào kìa, đến cả anh Hành cũng bị nhiễm luôn rồi.”
“Hay là mấy câu này cậu tự đến nói với Lâm Tây đi.”
“Đừng có ám hại tôi.”
Phó Cẩm Hành xoay quả bóng rổ trong tay, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Còn chơi nữa không đây?”
Tất nhiên là cả đám đều đồng thanh nói: Chơi.
Kết quả là sau khi bọn họ đồng ý liền thấy Phó Cẩm Hành thản nhiên đập quả bóng trong tay, hơi hất cằm lên: “Vậy thì nhanh lên đi, vợ tôi nói muốn nhìn thấy tôi ngược đãi mấy người.”
“……”
“……”
“……”
Câu nói này khiến mọi người quá tức giận, cũng không biết ai trong số họ không phục bèn phản bác lại một câu: “Kiêu căng quá rồi đó.”
“Cho cậu ấy biết thế nào là ‘Ngược đãi’ đi.”
“Hôm nay ông đây quyết sống chết với cậu.”
Thông thường trong vòng tròn của Phó Cẩm Hành, nếu anh nói một sẽ không tồn tại hai, hơn nữa tính cách anh quá lạnh lùng và xa cách, mọi người nể anh nhưng cũng có phần sợ anh. Kết quả là lúc này mới phát hiện ra, một người kiêu ngạo lạnh lùng như anh cũng có lúc ăn nói cợt nhả. Lúc này, đột nhiên mọi người đều ồ lên, rất nhanh, cả sân bóng ồn ào, náo nhiệt trở lại.
Diệp Lâm Tây ngồi trên khán đài, nhìn những người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, dường như đang quay trở lại thời khắc niên thiếu bồng bột và rực rỡ nhất của họ.
Giáng sinh đúng vào ngày đi làm, Diệp Lâm Tây đến tòa án với Ninh Dĩ Hoài, đây là lần đầu tiên cô bước vào tòa án. Vốn dĩ cô nghĩ rằng vụ án này sẽ giao cho những đối tác giỏi về việc tranh chấp trong công ty, dù sao thì người ta cũng là chuyên gia, nhưng sau khi tìm ra chuỗi bằng chứng này thì Ninh Dĩ Hoài quyết định không cần tìm người khác nữa. Tuy rằng chuyên môn chính của anh ta là những vụ án không kiện tụng, nhưng không có nghĩa là anh ta không thể ra tòa khởi kiện. Hơn nữa, anh ta vốn là chuyển từ mảng tranh tụng sang mảng không tranh tụng. Hồi đó, các vụ án mà anh ta đứng ra tranh kiện đều có thể đem ra làm ví dụ về những vụ án kinh điển để dạy cho sinh viên trong trường Luật.
Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây ra hầu tòa. Vì vậy trước đó một ngày, cô đã phải đứng trong phòng thay đồ của mình chọn đi chọn lại quần áo, đến nỗi Phó Cẩm Hành cũng phải đi vào tìm cô.
“Bộ này có giả nai quá không?” Diệp Lâm Tây đứng trước gương ướm lên người, hình như hơi trẻ, trông giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp vậy. Sẽ khiến Luật sư của đối phương dễ dành khinh thường cô. Sau đó Diệp Lâm Tây lại chọn một bộ suit đen.
Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Lâm Tây, ngày mai nhiệt độ lại xuống thấp nữa đó.”
“Ồ.” Cô đặt bộ vest mỏng manh đó xuống.
Diệp Lâm Tây có gu thẩm mỹ rất tốt và luôn là khách mời của các hãng thời trang, là cô công chúa nhỏ được nhiều thương hiệu săn đón. Chỉ có điều, ngày mai là vụ kiện đầu tiên của mình cô. Vì vậy, Diệp Lâm Tây có chút khó quyết định.
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn tủ quần áo của cô, sau đó lấy ra một bộ: “Hay là bộ này, đơn giản, phóng khoáng nhưng cũng rất chuyên nghiệp, đứng đắn.”
Diệp Lâm Tây nhìn chiếc áo len trắng và chiếc chân váy bút chì màu xám nhạt trên tay anh, mặc dù phong cách xem ra rất bình thường, nhưng lại khiến cả người cô lan tỏa đầy khí chất, làm lộ ra vẻ chuyên nghiệp nhưng lại không giảm bớt độ xinh đẹp của Diệp Lâm Tây.
Về việc anh tự nguyện dành thời gian để chọn quần áo giúp mình, Diệp Lâm Tây khen ngợi nói: “Anh chọn cho em bộ này cũng không tồi.”
“Cảm ơn nhé.”
Mặc dù tòa án không có kiểu thẩm phán dựa vào ấn tượng tốt xấu về Luật sư mà làm ảnh hưởng đến phán quyết của vụ án, nhưng Diệp Lâm Tây vẫn hy vọng rằng lần đầu tiên ra tòa của mình phải thật hoàn hảo. Lòng hư vinh của cô không cho phép bản thân có bất kỳ một khuyết điểm nhỏ nào. Ngay cả trong thời gian ra tòa, cô cũng phải là tiên nữ sáng giá nhất.
Phó Cẩm Hành nhìn thấy cô đứng trước gương soi đi ngắm lại, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không cần cảm ơn, dù sao thì em cũng là vì công ty anh mà chiến đấu.”
“……”
Diệp Lâm Tây lúc này mới tỉnh táo lại, hóa ra “ông chủ” của cô đang ở trước mắt.
Là một Luật sư, trước ngày ra tòa không bận bịu chuẩn bị nốt những bước cuối cùng mà lại đứng chọn quần áo, nghe có vẻ không đúng cho lắm.
Nên cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng thấy có cảm giác như đang bị “Bắt tại trận”.
*
Ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây cùng Ninh Dĩ Hoài đến hội đồng xét xử.
Bên phía Khoa học Công nghệ An Hàn không có ai đến tham dự, họ giao toàn hộ quyền quyết định cho Ninh Dĩ Hoài và Diệp Lâm Tây, trong khi đó bên phía đối phương thì Cố Khải và vợ anh ta Trương Viên đều có mặt, bên cạnh là Luật sư của bọn họ. Chỉ là khi vị Luật sư đó nhìn thấy Ninh Dĩ Hoài thì vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên cứng nhắc. Lộ ra vẻ rất muốn tức giận nhưng phải cố gắng kiềm chế nó.
Ninh Dĩ Hoài thấy rõ sự thay đổi trong biểu cảm của đối phương, bỗng nhiên khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên nụ cười.
Diệp Lâm Tây hỏi: “Đối tác Ninh anh quen anh ta à?”
Dù sao thì giới Luật sư cũng rất rộng lớn, với trình độ của Ninh Dĩ Hoài thì những Luật sư cấp thấp hơn chắc chắn anh ta không quen biết nhiều.
Ninh Dĩ Hoài bình thản nói: “Không quen lắm.”
Vì diện tích của hội đồng xét xử không quá lớn, nên lời nói của Ninh Dĩ Hoài đã văng vẳng đến tai mọi người, vậy nên khuôn mặt của người đàn ông kia lại càng trở nên khó coi.
Từ biểu cảm của hai bên, có lẽ Diệp Lâm Tây cũng đã đoán được phần nào, chắc hẳn bọn họ đã đụng mặt nhau trong một vụ kiện nào đó trước đây. Thấy đối phương tuy lớn tuổi hơn Ninh Dĩ Hoài nhưng lại ăn mặc có phần giản dị, vậy có lẽ cũng không phải là một Luật sư quyền lực.
Sau khi thẩm phán bước vào, đôi bên cũng ngồi vào đúng vị trí của mình, ngay sau đó, buổi xét xử bắt đầu.
Sau khi thẩm phán thông báo cho cả hai bên về quyền và nghĩa vụ của họ theo thông lệ và tuyên bố thông tin liên quan về hội đồng xét xử, cùng một loạt các thông báo phức tạp khác trước phiên tòa thì cuối cùng cũng bước vào giai đoạn chính.
Con người Ninh Dĩ Hoài luôn thẳng thắn, dứt khoát, vừa mở màn đã đưa ra một loạt bằng chứng về mối quan hệ cạnh tranh giữa Khoa học Công nghệ An Hàn và Khoa học Công nghệ Hoa Khang.
“Từ phạm vi đăng ký kinh doanh mà chúng tôi truy xuất được, có thể thấy rằng tồn tại mối quan hệ cạnh tranh trực tiếp giữa Khoa học Công nghệ An Hàn và Khoa học Công nghệ Hoa Khang, đôi bên có nhiều điểm trùng lặp trong phát triển công nghệ, tư vấn kỹ thuật và dịch vụ kỹ thuật trên giấy phép kinh doanh của hai bên. Đồng thời, theo thỏa thuận hạn chế cạnh tranh mà công ty chúng tôi đã ký kết, có thể thấy rõ Khoa học Công nghệ Hoa Khang đã được liệt kê vào danh sách đi kèm của các công ty hạn chế cạnh tranh.”
“Từ tháng 5 đến tháng 12, doanh số bán hàng của công ty có thể chứng minh rằng bộ phận tài chính của Khoa hoc Công nghệ An Hàn đã trả cho bị đơn khoản tiền bồi thường về việc hạn chế cạnh tranh đúng hạn hàng tháng và khoản bồi thường đó là 32721,8 tệ mỗi tháng, tổng cộng đã bồi thường là 229052.6 nhân dân tệ. Còn về việc cạnh tranh trực tiếp của hai công ty, tôi tin rằng tòa án cũng có thể đưa ra nhận định.”
Mấu chốt của việc tranh chấp lần này liên quan đến hành vi thu lợi nhuận của vợ Cố Khải trong một công ty thuộc Khoa học Công nghệ Hoa Khang, liệu nó có được coi là vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh hay không.
Luật sư bên phía đối phương tất nhiên sẽ không đồng ý, anh ta cũng trưng ra bằng chứng cho thấy Cố Khải không liên quan gì đến Hoa Khang. Và Trương Viên vào làm việc tại công ty hiện tại là thông qua hình thức tuyển dụng bình thường. Thậm chí cón cò cả một video tuyển dụng tại thời điểm đó.
Diệp Lâm Tây ngôi yên lặng tại chỗ, thi thoảng ghi chép lại nội dung giữa hai bên. Về phần Ninh Dĩ Hoài, anh ta chẳng thèm coi bằng chứng của bên đối phương ra gì, ngay sau đó, anh ta liền bước vào phiên chất vấn của mình.
Có lẽ vừa rồi Luật sư của bọn họ cũng đã đề cập đến việc Ninh Dĩ Hoài khó nhằn đến mức nào, nên lúc này cả Cố Khải và Trương Viên đều có biểu hiện không mấy tốt. Đặc biệt là Trương Viên, sự căng thẳng trên khuôn mặt của cô ta có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường. Bởi vì Luật sư của cô ta cũng đã nói rằng bản thân cô ta sẽ trở thành mục tiêu chủ chốt của Luật sư phía đối phương.
Quả nhiên, Ninh Dĩ Hoài khẽ nhướng mắt, khi tia sáng lạnh lùng trong mắt lóe lên, anh ta nhìn thẳng vào Trương Viên: “Cô Trương, công ty trước đây cô từng làm việc là Keller Trading Co., Ltd., đúng chứ?”
Trương Viên tái mặt gật đầu: “Đúng.”
Ninh Dĩ Hoài cũng gật đầu.
Diệp Lâm Tây ở bên cạnh vẽ một mũi tên vào cuốn sổ mà cô mang theo, đây là thông tin mà cô đã điều tra trước đó, công việc cuối cùng mà Trương Viên làm là tại một công ty thương mại và vị trí của cô ta là Giám sát hành chính. Phụ trách hành chính và tuyển dụng.
Ngay sau đó Ninh Dĩ Hoài lại hỏi: “Công việc trước đây của cô là giám sát hành chính đúng không? Cô làm việc tại công ty đó trong thời gian là năm năm.”
Trương Viên: “Đúng.”
“Vậy vì lý do và cơ hội gì mà một người tốt nghiệp tại trường đại học chuyên ngành Quản lý hành chính và công ty cuối cùng mà cô làm chủ yếu làm về lĩnh vực thương mại, lại đột nhiên chọn Khoa học Công nghệ Thị Hàn, hơn nữa lại trở thành Giám đốc kỹ thuật của Thị Hàn?”
Rõ ràng câu hỏi này sớm đã được Luật sư đối phương dự liệu đến. Trương Viên quay đầu liếc nhìn Luật sư của mình, trong lòng có chút khẳng định: “Bởi vì công ty có sự thay đổi về mặt nhân sự, Giám đốc kỹ thuật cũ đã bỏ việc, vì vậy tôi tạm thời đứng tên vị trí đó. Nhưng công việc thực tế của tôi vẫn là Giám đốc hành chính, sau đó công ty đã có kế hoạch tuyển Giám đốc kỹ thuật mới, đăng tin tuyển dụng nhưng vẫn chưa tìm được ứng viên phù hợp.”
Tiếp theo, Luật sư của Trương Viên đưa ra bằng chứng cho thấy họ đã đăng tin tuyển dụng Giám đốc kỹ thuật trên trang Web tuyển dụng. Đồng thời anh ta cũng đưa ra các tài liệu mà Trương Viên ký tại công ty với tư cách là Giám đốc hành chính. Chủ trương là để chứng minh rằng cô ta là Giám đốc hành chính và tất cả những việc khác đều là do cân nhắc của công ty.
Nhưng Ninh Dĩ Hoài không quan tâm đến bằng chứng ngụy biện này. Lúc này, Diệp Lâm Tây nghe xong liền viết một hàng chữ vào sổ.
– 2,8 triệu tệ.
Đúng vậy, trong hồ sơ thuế thu nhập cá nhân của Trương Viên mà họ truy xuất được, có một khoản thanh toán lên đến 2.8 triệu tệ và nó được thanh toán bởi một công ty con của Hoa Khang.
Khi Ninh Dĩ Hoài đưa ra tài liệu hồ sơ này, Luật sư của đối phương lập tức nói: “Đây là phần thưởng thành tích của công ty cho một dự án của đương sự bên tôi.”
Thẩm phán mặt không biểu cảm nói: “Bị cáo cần trình bày tên dự án, nội dung công việc và thời gian cụ thể của món tiền này bằng văn bản để nộp lên cho tòa.”
Nói xong, thẩm phán lại nhìn Trương Viên: “Hiện tại, bị cáo có thể giải thích rõ về khoản thu nhập 2.8 triệu tên này.”
Diệp Lâm Tây nhếch môi cười khi nghe thẩm phán phân xử, dùng bút vẽ một vòng tròn quanh con cố 2.8 triệu.
Rồi lại vẽ một ngôi sao sang bên cạnh.
Trọng điểm.
Món tiền này chính là trọng điểm, cái gì mà Giám đốc kỹ thuật, tất cả đều có thể giảo biện, nhưng món tiền này sẽ trở thành điểm quyết định của thẩm phán. Dù sao thì vị trí Giám đốc hành chính là người chịu trách nhiệm về công việc nội bộ của công ty và không đụng đến việc kinh doanh. Dự án kiểu gì mà có phần thưởng lên đến 2.8 triệu tệ?
Khi ra tòa mọi bằng chứng không phải chỉ cần mở miệng là có thể được tính. Mặt khác, Ninh Dĩ Hoài đã sắp xếp những bằng chứng hiện tại thành một chuỗi chứng cứ, chứng minh đầy đủ rằng đối phương đang lợi dụng mối quan hệ vợ chồng để cố tình trốn tránh thoả thuận hạn chế cạnh tranh.
Không có tuyên bố nào được đưa ra tại phiên tòa án lần này.
Khi phiên tòa tạm hoãn, Diệp Lâm Tây không ngờ rằng họ sẽ bị các phóng viên bao vây. Chỉ có thể nói rằng phóng viên quả là thần thông quảng đại.
Có một vị tự nhận là phóng viên của tờ Legal Evening News đã chặn Ninh Dĩ Hoài lại và hỏi anh ta tại sao lại đột ngột nhận vụ kiện này sau một thời gian dài làm về lĩnh vực không kiện tụng. Và trong vấn đề của vụ thỏa thuận hạn chế cạnh tranh này có nội tình gì không?
Ninh Dĩ Hoài mặt không biểu cảm: “Vụ án còn chưa phân xử, không có gì để bình luận.”
Tuy nhiên vị phóng viên thần thông quảng đại này rõ ràng là không muốn để anh ta đi một cách dễ dàng như vậy. Thấy tình hình trước mắt, Diệp Lâm Tây vội vàng tránh đi vì sợ bị phóng viên kia sẽ hỏi đến cô.
Cố Khải và nhóm của anh ta cũng bước ra khỏi hội đồng xét xử, Luật sư của bị cáo liếc nhìn Ninh Dĩ Hoài đang bị chặn lại phỏng vấn thì sắc mặt càng thêm khó coi, sau đó anh ta liền phủi tay áo bỏ đi.
Về phần vợ chồng Cố Khải và Trương Viên thì hai người đi về phía một chiếc ô tô màu trắng đậu cách đó không xa.
“Nhân Nhân sao em lại đích thân đến tận đây?” Cố Khải cúi xuống nhìn vào người ngồi trên ghế lái.
Đối phương khẽ cười một tiếng: “Lên xe đi.”
Sau đó, Cố Khải và Trương Viên lên xe, còn người phụ nữ đang ngồi ở ghế lái nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Lâm Tây đang đứng cách đó không xa. Mặc dù đã nhìn ảnh của Diệp Lâm Tây từ trước, nhưng lúc này nhìn thấy người thật, vẻ đẹp trong sáng còn hơn cả ánh mặt trời ấm áp mùa đông đó thật sự khiến người ta không thể rời mắt. Chẳng trách, anh ấy lại cưới cô.
Người ngồi trên ghế lái nhanh chóng thu liễm lại suy nghĩ của mình và lái xe rời khỏi tòa án.
*
Vào ngày tết dương lịch, Diệp Lâm Tây cùng Khương Lập Hạ và Kha Đường đến chùa Quy Ninh. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông cũng rơi vào ngày đầu năm mới. Ba người lái xe đến bãi đậu xe trên sườn núi, sau đó mỗi người một hàng leo lên những bậc thang đá xanh phủ đầy tuyết.
Vào mùa đông, những ngọn núi xung quanh đã bị trận tuyết đêm qua phủ kín, nhìn thoáng qua trông giống như một vùng đất của băng tuyết, thậm chí cả cành cây cũng bị tuyết trắng bao phủ. Sau khi vượt qua cả đoạn đường núi dài hướng lên trên, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy ngôi chùa với bức tưởng đỏ bao quanh và mái ngói lợp vàng nằm trên đỉnh núi.
Ở nơi cửa Phật, nên giữ gìn phong thái.
Ngay cả Diệp Lâm Tây người thường xuyên ăn mặc trang điểm xinh đẹp nhất đám thì hôm nay cũng chọn cho mình bộ đồ thật đơn giản với áo khoác trắng và quần tây đen, chân đi một đôi bốt ngắn cổ màu đen chống trơn trượt, sạch sẽ, gọn gàng, lại ngầu. Vì mặc quá nhiều quần áo nên mái tóc của cô đã được buộc lên gọn gàng. Về phần hai người bên canh, cũng ăn mặc đơn giản như vậy, Khương Lập Hạ rất sợ lạnh nên khăn mũ đầy đủ chẳng thiếu thứ gì.
Khi đến cổng, có thể dễ dàng nhìn thấy tấm biển màu vàng rực rỡ được treo rất trang trọng và uy nghiêm bên trên. Ở giữa có ba ký tự lớn được viết theo kiểu rồng bay phượng múa bằng mực đen:
– Chùa Quy Ninh.
Trước cổng có vài tăng sư trẻ tuổi ăn mặc quần áo nhà chùa đang đứng quét tuyết. Khi thấy ba người họ đến, một trong số họ chậm rãi hành lễ.
“Ba vị thí chủ, cẩn thận đường trơn.”
Cả ba vội vàng đáp lại.
Có lẽ bởi vì hôm nay tuyết rơi, đường núi thật sự khó đi nên trong chùa không có mấy người. Dù sao thì trong lòng nhiều tín đồ thì ngày đầu năm tết âm lịch mới đáng để dâng hương. Với người Trung Quốc mà nói thì tết dương lịch không được tính là lễ tết.
Diệp Lâm Tây mua hương ở cửa, sau khi thắp xong, cô đứng trên quảng trường lớn ở lối vào chính điện, ngẩng đầu nhìn thấy tượng Phật khổng lồ bên trong qua cánh cửa đang mở toang. Tượng Phật cố đôi lông mày nhân hậu, lộ ra vẻ từ bi, hiền lành. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, khiến những người vào cửa không khỏi chậm lại.
Dâng hương xong, cả ba tiến vào bên trong. Sau đó, quỳ xuống tấm đệm Futon ở trung tâm Phật đường, chắp tay thầm cầu nguyện. Diệp Lâm Tây luôn nghĩ rằng mình không tin vào Phật, nhưng vào lúc này, cô lại thành tâm cầu nguyện điều ước khiêm tốn của mình với Đức Phật. Cầu mong cho những người cô yêu quý được hưởng bình an, thuận lợi suốt cuộc đời.
*
Sau khi ba người họ rời khỏi chính điện đi về phía sau, Khương Lập Hạ lập tức nói: “Tớ xem trên mạng thấy nói phía sau chùa có rút quẻ, xin bùa lại có người chuyên môn giải quẻ, hay là chúng ta thử đi.”
Khương Lập Hạ đã ấp ủ lâu như vậy rồi nên bọn họ đành đi theo cô ấy.
“Trước đây tớ cũng xem bình luận có người nói rằng thẻ cầu may treo bên trong chùa có thể nhờ người ở đó viết hộ, lần đó người này đã gặp được một anh siêu đẹp trai nên đã nhờ anh ấy viết hộ.”
“Rồi những bình luận bên dưới cũng có vài người nói rằng bọn họ cũng gặp được một đoàn toàn trai đẹp.”
“Chỉ có điều hơi đắt.”
Diệp Lâm Tây bất lực nói: “Rốt cuộc là cậu đến đây cầu sự nghiệp hay là cầu tình duyên thế?”
Khương Lập Hạ: “Tớ có thể cầu hết được không?”
Kha Đường: “Vừa nãy tôi cũng cầu hết rồi.”
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nơi chuyên cầu tình duyên, bên trong có một cây cổ thụ được treo đầy những sợi vải bằng lụa đỏ và vải sa tanh, trông thật lộng lẫy. Bên cạnh còn có một dãy kệ bằng gỗ, bên trên đang bày những tấm biển gỗ to nhỏ khác nhau, phía trên có treo đầy những điều ước của mọi người từ khắp mọi nơi. Thành kính có, khiêm tốn có, bối rối có.
Diệp Lâm Tây đứng ở cửa nhìn lên cây có chút thất thần, cho đến khi Khương Lập Hạ kích động nói: “Tớ nhìn rồi, người ngồi bên trong không phải tăng nhân, lẽ nào là anh đẹp trai trong truyền thuyết đó ư?”
Ba người bước vào Phật đường, bên trong đèn, nến sáng choang, có cảm giác thật ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Khi Diệp Lâm Tây đi đến phía trước, người đang ngồi phía sau bàn cũng nghe thấy tiếng người vào, nên từ từ ngẩng đầu lên khỏi kinh phật.
Cả ba cô gái đều không khỏi rung động tâm trí.
“Thầy đọc quẻ bói hôm nay có việc bận, nhưng nếu ba vị không phiền thì tôi có thể thay mặt đọc cho mấy người.”
Đẹp trai quá.
Đẹp trai chết đi mất.
Kha Đường và Khương Lập Hạ đều đang gào thét trong lòng, hai người không ai bảo ai đều nhìn về phía nhau.
Khương Lập Hạ lặng lẽ lấy điện thoại ra: [Tôi muốn xin liên lạc của anh ấy. Các cậu nghĩ tôi có cơ hội không?】
Kha Đường: [Tôi cũng muốn, chị em tốt không được phép cướp của tôi.】
Khương Lập Hạ: [Không được, là tôi nhìn thấy trước.】
Trong khi hai người kia điên cuồng nhắn tin cho nhau thì Diệp Lâm Tây vẫn im lặng.
Cho đến khi người đàn ông ngồi sau bàn nhìn cô cười tủm tỉm: “Lâm Tây, em có ước nguyện gì không?”
Khương Lập Hạ và Kha Đường lập tức nhìn sang Diệp Lâm Tây.
……
Một lúc sau, ba người bước ra khỏi miếu với tấm lụa đỏ mới viết chữ.
Khương Lập Hạ lập tức hít sâu một hơi: “Đẹp trai thật đo, tớ còn không dám mở miệng nói chuyện luôn rồi.”
Kha Đường nhìn xuống miếng vải trong tay: “Chữ viết còn đẹp hơn nữa.”
Nói xong, cả hai lại nhìn sang Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây đi về phía trước nói: “Đừng nhìn tớ, nhìn cũng vô dụng.”
“Tại sao nhìn cậu lại vô dụng? Chẳng lẽ đến Wechat của anh trai chồng mà cậu cũng không có à?” Khương Lập Hạ đương nhiên không tin.
Diệp Lâm Tây quay lại nhìn cô ấy: “Cậu có biết mong ước lớn nhất của bà nội Phó Cẩm Hành là gì không?”
Khuôn mặt của hai người kia đầy vẻ tò mò, Diệp Lâm Tây không nói ngay mà lại nhìn về phía điện Phật. Phó Thời Tầm vẫn lặng lẽ ngồi sau chiếc bàn mộc mạc đó. Cả căn phòng thanh nhã, toàn thân thoát tục.
Nỗi lo lớn nhất của người lớn trong nhà Phó Cẩm Hành có lẽ chính là tới khi nào Phó Thời Tầm mới thực sự ở lại hẳn ngồi chùa này.
Diệp Lâm Tây nói xong, hai người bên cạnh rất lâu sau không thốt nên lời.
Đột nhiên Khương Lập Hạ nói: “Mẹ ơi, cuộc đời của ông bác này nhà cậu đúng là quá feel rồi đó.”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Ahuhu, tớ tình nguyện làm yêu nữ để câu dẫn ông bác này.” Khương Lập Hạ kêu gào cả nửa ngày không thôi.
Kết quả là khi họ đang treo dải lụa đỏ lên cây, lại có một người khác đi đến.
Người vừa đến mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, hai má trắng như tuyết trên núi, nhưng lại có chút ốm yếu xanh xao, mà điều hấp dẫn nhất là mái tóc đen dài của đối phương. Trên người mang một khí chất sắc sảo khó tả.
Cô ta bước vào Phật điện, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, nhìn thẳng vào Phó Thời Tầm.
“Tôi muốn rút quẻ.”
Phó Thời Tầm nhìn cô ta rồi từ từ đẩy chiếc ống che đến trước mặt cô gái. Ai ngờ cô ta lại không cầm lấy chiếc ống che đó, mà nói: “Tôi yêu một người đến phát điên, thì phải làm thế nào?”
Cảm xúc của câu nói này quá nhạt nhẽo.
Nhưng ánh mắt cô ta nhìn anh ấy lại quá nồng đậm.
Ba người bên ngoài Phật điện lặng lẽ nhìn cảnh trước mắt, đột nhiên Khương Lập Hạ lẩm bẩm nói: “Hình như tớ không xứng làm yêu nữ thì phải.”