Chuyện này khiến cho Kha Đường không vui mất mấy ngày, bắt đầu than thở trong nhóm, là người biết cuối cùng, Khương Lập Hạ nghe xong cười lăn cười bò trên giường. Cô ấy vừa lăn vừa ấn nút gửi tin nhắn thoại: “Đường à, tôi có thể viết cái này vào tiểu thuyết của mình không?”
Kha Đường sửng sốt: “Cô có còn là người không? Đem nỗi đau của tôi đi bán.”
Khương Lập Hạ khó hiểu nói: “Sao lại là nỗi đau của cô? Đâu có phải cô là người chia tay.”
Kha Đường: [Xin lỗi, hợp đồng của tôi mất tiêu rồi! Mất thật rồi! Mất thật rồi!!!】
Khương Lập Hạ: [Bảo hoa hồng nhỏ giới thiệu cho cô đám khác đi.】
Kha Đường: [cô ấy nói đợi anh trai cô ấy kết hôn thì sẽ để tôi lam thỏa thuận tiền hôn nhân cho họ.】
Khương Lập Hạ: [Anh trai cậu ấy sắp kết hôn?】
Khương Lập Hạ: [Bao giờ?】
Cuối cùng thì Diệp Lâm Tây cũng bỏ ra chút thời gian ngó vào điện thoại, trả lời một cách thản nhiên: [Trước mắt, đây là một món mồi ngon.】
Khương Lập Hạ lại gửi thêm một tin nhắn thoại vào nhóm.
“Tớ phát hiện gần đây công việc làm ăn của tụi mình có vẻ không được thuận lợi cho lắm, hay là tết dương mấy đứa mình đến chùa Quy Ninh dâng hương đi. Tớ nghe mọi người trong đoàn nói chùa Quy Ninh thiêng lắm, đặc biệt là cầu tình duyên.”
Kha Đường: [Chờ chút, không phải nói công việc làm ăn của chúng ta không tốt sao? Tại sao lại đến nơi cầu tình duyên?】
Khương Lập Hạ: “…”
Khương Lập Hạ: [Cô là hóa thân của Giang Tinh* à?】
*Ám chỉ một người luôn phản bác và khiêu khích bất kể người khác nói gì.
Khương Lập Hạ: [Tôi không thể đi cầu nhân duyên sao? Trái tim tôi đang đâm trồi nảy lộc, không được à?】
Diệp Lâm Tây: [Cái này thì được.】
Thấy tháng mười hai sắp trôi qua, chỉ còn chưa đầy nửa tháng là đến tết dương lịch. Vì giáng sinh đến trước, nên không khí giang sinh đều đã tràn ngập khắp các con phố.
Diệp Lâm Tây không thành công trong việc thu thập bằng chứng của vụ Cố Khải. Cho đến khi một câu nói của điều tra viên đã cho cô ý tưởng mới.
Hôm đó trong lúc nói chuyện phiếm, điều tra viên nói người này không đi làm, ngày ngày ở trong nhà vậy thì chi tiêu cho gia đình ai là người chịu trách nhiệm? Đột nhiên Diệp Lâm Tây nhận ra một vấn đề, đó chính là người bạn đời của anh ta. Trước giờ, cô đều tập trung mọi sự chú ý vào bản thân Cố Khải, mà phớt lờ người bạn đời của anh ta.
Nhìn bề ngoài thì anh ta và Khoa học Công nghệ Hoa Khang không có mối liên hệ nào cả. Nhưng nếu anh ta thực sự có quan hệ lợi ích qua lại với Hoa Khang, vậy thì chắc chắn sẽ cần người thân cận nhất của mình làm việc đó, dù sao thì chuyện này cũng là phạm pháp, nếu không phải là người thân tín, anh ta nhất định sẽ không yên tâm. Vì vậy, Diệp Lâm Tây ngay lập tức yêu cầu điều tra viên điều tra việc làm của vợ Cố Khải.
Rất nhanh, đã có kết quả.
Vợ của Cố Khải tên là Trương Viên, làm việc cho một công ty có tên Khoa học Công nghệ Thị Hàn. Diệp Lâm Tây rất vui mừng khi phát hiện ra rằng công ty có tên Thị Hàn này là một chi nhánh nhỏ của Khoa học Công nghệ Hoa Khang. Cô đã đích thân đi truy xuất các hồ sơ công nghiệp và thương mại về việc thành lập và tăng vốn của Thị Hàn, phát hiện hai cổ đông của Thị Hàn đều đến từ hai công ty con thuộc sở hữu của Hoa Khang.
Diệp Lâm Tây lập tức nói cho Ninh Dĩ Hoài chuyện này.
Cô đề cập: “Hiện tại, hai cổ đông này đã cam kết toàn bộ vốn chủ sở hữu của họ cho một trong các công ty con đó và việc tài trợ, ra quyết định trong hoạt động, kinh doanh của Thị Hàn đều phải tuân theo sự đồng ý của công ty con này.”
“Vì vậy, tôi nghĩ rằng Thị Hàn đã mất đi quyền tự chủ thương mại, nó chỉ là một công cụ để Hoa Khang thực hiện các nguồn lực thương mại của riêng mình. Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng nhiều cuộc trao đổi lợi ích vô lý của Hoa Khang đều là thông qua công ty có tên Thị Hàn này để thực hiện.”
“Ví dụ, vợ của Cố Khải là Trương Viên, đang giữ chức vụ Giám đốc kỹ thuật của công ty đó. Cô ta tốt nghiệp ngành quản lý hành chính, từng làm nhân sự và các vị trí khác trong công ty, nhưng bây giờ lại lên chức Giám đốc kỹ thuật, đây chính là một mánh khóe.”
Ninh Dĩ Hoài trầm ngâm: “Trương Viên là vợ của Cố Khải, nhưng cô ta không phải là đối tác trong thỏa thuận hạn chế cạnh tranh, vì vậy việc này sẽ gây ra những tranh chấp tương đối lớn, phải để cho thẩm phán quyết định.”
Diệp Lâm Tây rõ ràng đã suy nghĩ về vấn đề này, cô nói: “Tôi đã xem qua một trường hợp tương tự trước đây và người bạn đời cũng liên quan đến thỏa thuận hạn chế cạnh tranh. Trong trường hợp đó, thẩm phán cho rằng tài sản của vợ chồng đã bị hợp nhất sau hôn nhân, đặc biệt là các khoản đầu tư của người bạn đời, vậy nên rất khó để có thể tách lợi nhuận ra khỏi hoạt động kinh doanh để xem xét.”
Cũng chính là một số người đã lợi dụng bạn đời của mình để né khỏi thỏa thuận hạn chế cạnh tranh. Tuy nhiên, thẩm phán cho rằng một trong hai người thông qua công ty cạnh tranh của người còn lại để kiếm lời vẫn được tính là bên có lợi khi đã đồng ý ký vào bản thỏa thuận hạn chế cạnh tranh. Chỉ cần họ chứng minh được Trương Viên thực sự đang trục lợi thông qua Hoa Khang, thì dựa trên mối quan hệ của cô ta với Cố Khải thì tòa án có thể dễ dàng phán quyết rằng Cố Khải đã vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh.
Vốn dĩ vụ án đang không thể tiến triển lại trở nên xán lạn hơn. Sau khi nhận được sự đồng tình của Ninh Dĩ Hoài với suy nghĩ của mình, Diệp Lâm Tây quyết định trực tiếp khởi tố. Dù sao thì họ cũng có thể dễ dàng lấy được sao kê ngân hàng và hồ sơ thuế thu nhập cá nhân của Trương Viên thông qua hội đồng xét xử. Những thứ này, cho dù bọn họ thông qua các nguồn khác nhau thì cũng dễ bị tòa án cho là bất hợp pháp.
Sau khi nghe đề nghị của Diệp Lâm Tây, Khoa học Công nghệ An Hàn cũng quyết định khởi kiện. Cho dù có lo lắng về mặt cảm xúc của các nhân viên cũ, nhưng đối với loại nhân viên đã từ chức làm tổn hại đến lợi ích của công ty như vậy, thì công ty không thể nhẫn nhịn.
Trước đó, không tìm ra bằng chứng thuyết phục, vì vậy với nhờ Diệp Lâm Tây âm thầm điều tra. Nhưng bây giờ, đã phát hiện ra rằng vợ của Cố Khải đang làm cho một công ty liên kết của Hoa Khang, mối quan hệ lợi ích bắc cầu này được coi là bằng chứng cho thấy Cố Khải đã vi phạm quy định của công ty.
Bước tiếp theo là khởi kiện và nộp đơn lên tòa án để lấy lại hồ sơ an sinh xã hội và nộp thuế cá nhân của Trương Viên. Quả nhiên, sau khi tòa đồng ý với các yêu cầu của họ, Diệp Lâm Tây đã truy xuất thành công hồ sơ thanh toán của Trương Viên. Không chỉ có bằng chứng cho thấy Thị Hàn đã trả tiền bảo hiểm xã hội và nộp thuế thu nhập cá nhân cho Trương Viên, mà hiện tại trong hồ sơ nộp thuế thu nhập cá nhân, một công ty con thuộc sở hữu của Hoa Khang đã khấu trừ và nộp thuế trị giá 2.8 triệu tệ cho Trương Viên.
Trác Viễn Hàng vô cùng hài lòng với sự tiến bộ này của Diệp Lâm Tây. Sau khi biết món tiền 2.8 triệu tệ này tồn tại, Trác Viễn Hàng tức giận nói: “Đây chắc chắn là khoản tiền mà cô ta nhận được do Cố Khải làm rò rỉ bí mật kinh doanh của công ty.”
“Trước mắt, mục đích của món tiền này chúng ta tạm thời chưa biết, nhưng tại tòa án chúng ta có thể hỏi về khoản tiền đó, tôi tin rằng thẩm phản cũng sẽ yêu cầu họ giải thích.”
Bởi vì tiến trình của vụ án đang tiến triển nhảy vọt, nên công việc của Diệp Lâm Tây cũng trở nên dễ dàng hơn, thậm chí cuối tuần còn có thời gian đi đánh bóng với Phó Cẩm Hành.
Phó Cẩm Hành và Ngụy Triệt thường xuyên hẹn hò với nhau và tất nhiên không phải lúc nào họ cũng ở những nơi ồn ào náo nhiệt. Thỉnh thoảng cũng chơi vài môn thể thao.
Khi Diệp Lâm Tây xách theo chiếc túi, cả người tinh xảo không chê vào đâu được xuất hiện trên sân bóng rổ trong nhà, Ngụy Triệt không nhìn được, cười nhạo cô: “Lâm Tây bây giờ cô trở thành “Tùy tùng” phu nhân rồi sao?”
Trong vòng tròn quan hệ của bọn họ, có một số phụ nữ rất bám chồng, luôn đi theo mọi lúc mọi nơi. Và sau đó đổi lại được cái biệt danh “Tùy tùng phu nhân.”
Trước đây, Diệp Lâm Tây chưa từng tham gia vào việc của mấy người đàn ông bọn họ, hôm nay thấy cô ở sân bóng, những người khác đều rất kinh ngạc.
Diệp Lâm Tây không thèm để ý đến anh ta, chỉ cởi áo khoác bỏ qua một bên, rồi ngẩng đầu, yên lặng nhìn người đàn ông vừa từ phòng thay đồ quay lại. Phó Cẩm Hành mặc một bộ đồ thể thao màu đen, khiến anh càng trở nên thanh thoát, gọn gàng. Vì mới cắt tóc nên trông trẻ ra vài tuổi, không giống một người đàn ông đã ngoài ba mươi mà chỉ như một cậu thanh niên mới vào đời.
Diệp Lâm Tây phớt lờ câu nói đùa của Ngụy Triệt.
Như hồi đó, khi còn học cấp ba bọn họ cũng rất thích chơi bóng rổ, chậm chí còn đưa đội bóng của trường lọt vào vòng chung kết giải đấu trung học phổ thông thành phố. Lúc đó độ nổi tiếng thì miễn bàn. Thậm chí, Phó Cẩm Hành và Diệp Dữ Thâm còn được mệnh danh là Cặp đôi song sát của trường trung học phổ thông số một.
Kiểu biệt danh này bây giờ nhắc lại có chút buồn cười, nhưng hồi đó nó đã thú vị đến nhường nào. Cứ hễ mở miệng là lại nhắc đến cặp đôi song sát đó. Nhưng hồi đó Diệp Lâm Tây vẫn đang học cấp hai, biết anh chơi bóng rất hay những cũng không dám mở miệng nói với anh trai đưa mình đi xem bọn anh ấy chơi bóng, chỉ sợ bị anh trai nhìn ra tâm tư của mình. Bây giờ có thể quanh minh chính đại ngồi một bên xem anh chơi bóng, thì tại sao lại không xem cơ chứ? Đây là người của cô cơ mà.
Vừa mới hoàn hồn liền nhìn thấy Phó Cẩm Hành đang đứng ở vạch ba điểm, anh hơi nhảy lên và ném trái bóng khỏi tay, quả bóng quanh quẩn ở mép rổ hai vòng cuối cùng rơi xuống lưới.
“Bóng đẹp.” Diệp Lâm Tây đưa hai tay lên miệng hét to một câu.
Trên sân lúc này chỉ có Phó Cẩm Hành là người duy nhất đã kết hôn, nhưng cũng không ít người đã có bạn gái. Chỉ có điều hôm nay không ai dẫn theo bạn gái đến. Vì vậy, cả khán đài chỉ nghe thấy tiếng Diệp Lâm Tây đang cổ vũ cho Phó Cẩm Hành.
Đánh được nửa hiệp, Ngụy Triệt đưa tay vén vạt áo lên lau mồ hôi, sau đó thúc cùi chỏ vào người Phó Cẩm Hành đang đứng bên cạnh: “Tôi nói này, đây là cậu cố ý phải không?”
“Cái gì?” Vốn dĩ Phó Cẩm Hành đang nhìn Diệp Lâm Tây, nên không nghe rõ lời anh ta nói.
Ngụy Triệt cũng chú ý tới ánh mắt đang nhìn Diệp Lâm Tây của anh, không khỏi bĩu môi: “Tôi nói, hồi đó tất cả các cô gái trên khán đài đều cổ vũ cho cậu, khí thế hừng hực, cũng chẳng thấy cậu phân tâm lấy một giây, sao bây giờ chỉ có mình Diệp Lâm Tây ngồi đó mà cậu đã không cầm cự được rồi.”
Lần này, Phó Cẩm Hành đã nghe thấy những gì anh ta nói, đôi mắt thâm thúy của anh ném cho Ngụy Triệt cái nhìn chế nhạo rồi mới chậm rãi nói: “Sao có thể giống nhau được chứ?”
Đúng lúc, quả bóng rổ ở phía đối diện bay tới, Phó Cẩm Hành giơ tay bắt bóng, xoay người vượt qua Ngụy Triệt vẫn đang còn ngơ ngác đứng ngây tại chỗ, sau pha hành động đẹp mắt và gọn gàng đó lại là một bàn thắng khác.
Tiếng vỗ tay của Diệp Lâm Tây càng to hơn. Cô thậm chí còn muốn huýt sáo với anh, nhưng tiếc là cô không biết làm. Cho dù là một người đàn ông thường ngày luôn trầm tĩnh, biết kiềm chế cũng sẽ khiến người ta không thể rời mắt khi đánh bóng. Như thể được trở về thời niên thiếu đầy nhiệt huyết.
Phó Cẩm hành đi ngang qua Ngụy Triệt, đột nhiên va vào va anh ta. Ngụy Triệt ngẩng đầu lên, liền thấy anh hất cằm về phía khán đài: “Ngồi ở khán đài là vợ tôi.”
Đến khi Phó Cẩm Hành rời khỏi sân bóng, Ngụy Triệt mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói này. Đây là đang trả lời cho câu hỏi trước đó của anh ta, chỉ cần một mình Diệp Lâm Tây cũng đủ khiến anh cầm cự không nổi.
Mẹ kiếp.
Ngụy Triệt chửi thầm trong lòng một câu, anh ta đột nhiên phát hiện Phó Cẩm Hành bây giờ đã trở thành một kẻ si tình. Điều này dường như khiến cho tất cả anh em của anh đều biến thành tra nam hết rồi.
Ngay khi Phó Cẩm Hành đi tới, Diệp Lâm Tây lập tức mở nắp chai nước, đưa qua cho anh. Phó Cẩm Hành đón lấy, ngửa đầu lên uống một hơi. Nhìn đủ cái bộ mặt lúc nào cũng chậm rãi tao nhã của anh, đột nhiên lại được ngắm vẻ hơi có chút hoang dã này, Diệp Lâm Tây lại cảm thấy mình như kiếm được một món hời.
Sau khi ngồi xuống, anh quay lại nhìn cô cười: “Em không thấy chán sao?”
“Đương nhiên là không.” Diệp Lâm Tây lắc đầu, cô thấp giọng nói: “Xem anh đánh bóng, sao có thể chán được chứ?”
Lúc này cô như biến thành một đứa trẻ tò mò, hỏi: “Trước đây bọn anh hay hẹn nhau chơi bóng kiểu này à?”
“Không có thời gian cố định, lúc nào có thời gian thì hẹn nhau chơi một trận thôi.” Phó Cẩm Hành vừa nói vừa uống nước trong chai đang cầm trên tay, uống xong liền thấy Diệp Lâm Tây đang nhìn mình chằm chằm.
Vì vậy, anh đưa chai nước qua: “Em cũng khát phải không?”
Diệp Lâm Tây thấy đó là nước anh đã uống, cũng không lập tức đưa tay ra nhận, mà có chút do dự.
Phó Cẩm Hành nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của cô, giọng nói bình tĩnh: “Chê anh à?”
Không có.
Diệp Lâm Tây nửa chữ cũng không nói, liền đưa tay ra cầm lấy chai nước. Nhưng không đợi cô cầm được nó, người đàn ông đối diện đã cúi người, vòng một tay qua đầu cô, kéo cô lại gần. Cô giật mình, vô thức mở to mắt, không thể tin được anh lại làm một hành động thân mật như vậy ở nơi công cộng. Nhưng cái chạm môi quen thuộc đã cho cô đáp án chính xác rằng anh thực sự có thể làm vậy.
Phó Cẩm Hành vừa đánh bóng xong, trên trán lấm tấm mồ hôi, khi anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, mồ hôi trên trán anh khẽ thấm sang má Diệp Lâm Tây, vốn dĩ cô nghĩ rằng mình sẽ chán ghét nó, nhưng nếu bạn thích ai đó thì thậm chí cả mùi trên người đối phương cũng không ghét bỏ.
Cô chỉ cảm thấy nhịp tim đang tăng nhanh, còn có cảm giác bị mọi người xung quanh nhòm ngó, khiến cho máu trong người cô chảy nhanh hơn. Cả người trông giống như một con tôm mới nướng, e rằng lúc này toàn thân đều toát ra màu hồng nhạt.
Tiếng bóng rổ đập trên sân từ từ trở nên mơ hồ, chỉ còn lại duy nhất mình anh – người đang xâm chiếm môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Hôm nay, Diệp Lâm Tây để xõa mái tóc đen dài, khi Phó Cẩm Hành để tay sau gáy cô, các ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào những lọn tóc. Cuối cùng, anh cũng rời khỏi môi cô, nhưng không ngồi xa ra ngay lập tức, mà môi anh còn lưu luyến lại bên tai cô, mang theo âm thanh mê người: “Bây giờ em có thể uống nước được chưa?”
Có thể.
Đương nhiên có thể.
Sau khi Diệp Lâm Tây cầm lấy chai nước mới thầm nghĩ, chỉ là uống nước thôi mà, sao anh lại phải gợi tình thế làm gì?
XiaoLiang: Spoil một chút: Đây là bình yên trước bão tố:v. Mấy chương sau hơi bị hồi hộp gay cấn lunnnn:v
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ ^^ Mặc dù tui thì không vui cho lắm vì hôm nay ngủ quên đến tận 9h mới dậy đi làm:))