Lâm Ỷ Miên không nhúc nhích, Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, cũng không nhúc nhích.
Người phục vụ ở phía sau Hứa Nguyệt Lượng nói: "Gọi đồ xin mời qua bên này a ~"
Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng thu hồi tầm mắt, đi tới quầy tiếp tân gọi món.
Cần có thời gian làm, Hứa Nguyệt Lượng dựa vào mép quầy tiếp tân, quay đầu nhìn lại lần nữa.
Hai tiểu cô nương ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên dứt khoát ngồi xuống, mũ đội đầu còn có mùi cao su nhàn nhạt, bên trong tối om, nếu không sửa lại vị trí, tầm nhìn sẽ rất cản trở.
Cô dựng thẳng chiếc mũ trùm đầu, tiểu muội muội phá lên cười.
Giọng nói của Lâm Ỷ Miên từ mũ trùm đầu truyền tới, ép rất thấp: "Cái này... chơi khá vui."
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu muội muội đeo nơ đỏ nói: “Tỷ tỷ, chị cũng thích sao?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cũng không thể nói có thích hay không, rốt cuộc cô còn chưa nhìn rõ đây là cái thứ gì.
“Cái này đúng là chơi rất vui.” Tiểu muội muội đeo nơ màu xanh đưa thứ gì đó cho cô, “Có thể nhét vào miệng thổi.
Lâm Ỷ Miên giữ mũ trùm đầu, cúi đầu xuống, nhìn thấy kèn thổi mà chỉ có con nít mới chơi.
Lâm Ỷ Miên: "..."
Nơ đỏ: "Tỷ tỷ, chị có muốn thử không?"
Mặc dù không biết hiệu quả cụ thể như thế nào, nhưng vì Lâm Ỷ Miên đang ngồi đây, còn chưa được phép đã dùng đồ của người khác, cho nên chỉ đành tương tác thân thiện với người khác.
Cô cầm lấy kèn thổi lên, nhưng không nhét vào mũ trùm đầu.
Những hoa văn mang màu sắc sặc sỡ ở trên đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng lướt từ ngón trỏ đến ngón út, rồi lại đảo lộn về.
“Oa!!!” nơ đỏ mừng rỡ kêu lên, “Tỷ tỷ, chị thật lợi hại a!"
Nơ xanh: "Tỷ tỷ, lúc còn đi học nhất định chị từng đạt giải nhất cuộc thi viết bút máy a!"
Nơ đỏ cầm lấy điện thoại: "Mỹ nữ tỷ tỷ, chị có muốn em quay video giúp chị không, chị đội cái này chơi thực sự quá lợi hại a!"
Lâm Ỷ Miên đưa tay chặn chiếc điện thoại trước mặt, tầm mắt nhìn Hứa Nguyệt Lượng qua khe hở trên mũ trùm đầu.
Hứa Nguyệt Lượng hơi cúi xuống, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
Ỷ vào mũ trùm đầu che chắn, Lâm Ỷ Miên nhìn thẳng lại mà không né tránh.
Mà một giây nhìn thẳng này, Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên bật cười, nhấc chân đi về phía cô.
Lâm Ỷ Miên: "!!!"
Lâm Ỷ Miên không chơi kèn thổi nữa, giơ hai tay nắm chặt mép của chiếc mũ trùm đầu.
Khi Hứa Nguyệt Lượng đến trước mặt bọn họ, nụ cười của nàng rạng rỡ như ánh mặt trời phá tan thời tiết, lộ ra thân thiết có thể hòa nhập với bất kỳ ai.
"Xin chào mọi người!" Nàng mỉm cười chỉ vào đầu Lâm Ỷ Miên, "Cái này cũng quá đáng yêu a! Mua ở đâu vậy?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Nơ đỏ: "Oa, tiểu tỷ tỷ cũng muốn sao? Em gửi link cho chị."
Hứa Nguyệt Lượng lập tức lấy điện thoại ra, gõ giao diện kết bạn trên Taobao: "Được, được."
Thật là nơi nào cũng có thể thêm bạn.
Thật là cái tài khoản nào cũng có thể biến thành ứng dụng xã hội.
Vừa gửi liên kết đến Hứa Nguyệt Lượng, nơ đỏ lải nhải: "Cái này cũng đáng yêu, cái này rất vui, em cảm thấy cửa hàng này không tồi, chúng ta mua không có mùi..."
“Thật sao?” Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên: "????"
Nhìn cô làm gì?
Hứa Nguyệt Lượng cười đến đôi mắt cong cong, thuận miệng hỏi: "Mỹ nữ tỷ tỷ, có mùi gì không?"
Làm tặc cũng không thể quá chột dạ, Lâm Ỷ Miên nắm lấy mép mũ, nghĩ đến việc hạ giọng đáp lại.
Nhưng cô chưa kịp nói thì Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đi tới, che hết tầm mắt của Lâm Ỷ Miên.
Trong hai cái lỗ hẹp đó, chỉ còn lại khuôn mặt phóng to của Hứa Nguyệt Lượng.
Đôi mắt to tròn long lanh, son môi lấp lánh.
Đôi môi căng mọng, khóe môi hơi hếch lên, giống như một chú mèo nghịch ngợm không có ý gì xấu.
“Tôi ngửi chút.” Hứa Nguyệt Lượng nói, chóp mũi ghé sát vào, hít một hơi.
Lâm Ỷ Miên không trốn, không muốn trốn.
Hứa Nguyệt Lượng ngửi xong liền cười nói: "Không có mùi gì, nhưng nước hoa của mỹ nữ tỷ tỷ thơm quá, tôi cũng muốn."
Đầu quả tim của Lâm Ỷ Miên nhảy dựng, lần này cô thực sự không thể khống chế được bản thân.
Cô che mặt, lại quên mất mùi cao su.
May mà cà phê của Hứa Nguyệt Lượng đã xong, người phục vụ gọi nàng đến lấy.
Hứa Nguyệt Lượng đứng thẳng người, nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra vui vẻ cùng cảm tạ về cuộc trao lưu này.
Nàng vẫy tay chào mọi người: "Tạm biệt ~"
Hai tỷ muội nơ bướm vẫy vẫy tay: "Tạm biệt tiểu tỷ tỷ~"
Hứa Nguyệt Lượng cầm đồ, vừa đi tới cửa cửa hàng, nàng lại quay đầu nhìn.
Lâm Ỷ Miên ngồi thẳng trên ghế, không dám nhúc nhích.
Cá đầu xanh phát ngốc, giống như con thú nhồi bông mất hồn.
Hứa Nguyệt Lượng biến mất khỏi tầm mắt, hai tỷ muội nơ bướm lớn mật thảo luận.
"Tiểu tỷ tỷ kia thật xinh đẹp, trang điểm cũng thật xinh đẹp a!"
"Đó là trang điểm kiểu sân khấu, không phải chúng ta ngẫu nhiên gặp tiểu idol nào chưa debut đó chứ!!!"
"Oaaaa hôm nay thật may mắn, quá hạnh phúc a..."
Lâm Ỷ Miên cởi bỏ mũ trùm đầu: "Cô ấy rất xinh đẹp."
Nơ đỏ: "Mỹ nữ tỷ tỷ chị cũng rất xinh đẹp! Không gạt chị, vừa rồi hai chúng ta đã nhìn trộm chị rất lâu...."
Nơ xanh: "Chúng ta còn sợ chị sẽ chê chúng ta ồn ào, không nghĩ tới chị cũng thích chơi cái này."
Lâm Ỷ Miên lật ngược chiếc mũ trùm đầu lại, nhìn kỹ.
Quá xấu xí... một loại xấu xí khó có thể miêu tả, xấu xí thấm vào ruột gan.
Nơ đỏ: "Ai nha vừa rồi ghi hình quên tắt... Trong video này còn có tiểu tỷ tỷ vừa rồi..."
“Đừng đăng ra ngoài.” Lâm Ỷ Miên vô thức nói.
Nơ đỏ: "Sẽ không, sẽ không, chúng ta sẽ không đăng lên khi chưa có được đồng ý của người khác a."
Đầu ngón tay Lâm Ỷ Miên trượt nhẹ trên bàn: "Trong đó có tôi, gửi cho tôi đi."
Tiểu muội muội thật dễ hống, nói cái gì cũng nghe.
Không chỉ gửi video cho Lâm Ỷ Miên mà còn xóa bản gốc khỏi điện thoại.
Bìa của video cho thấy cô đang đội chiếc đầu cá xấu xí đó, Lâm Ỷ Miên không muốn mở ra, cất điện thoại, rời quán cà phê, về nhà xem live.
Mặc dù chuyến đi này là ngoài ý muốn, nhưng cũng thu được rất nhiều.
Nước hoa không phải là phiên bản giới hạn cao cấp toàn thành phố S chỉ có cô dùng, Hứa Nguyệt Lượng sẽ đến mức vì cái này mà xác định được người trong đầu cá là ai.
Hai giờ chiều, Hứa Nguyệt Lượng đúng giờ xuất hiện trong phòng live.
Kiểu tóc và cách trang điểm không thay đổi, là kiểu mà Lâm Ỷ Miên nhìn thấy.
Biết trước phong cách của ngày hôm nay đã mang lại cho Lâm Ỷ Miên một loại cảm giác sung sướng kỳ dị.
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, thậm chí Lâm Ỷ Miên còn mang một cuốn sách qua vừa xem vừa đọc.
Thư trung tự hữu nhan như ngọc.*
Buổi live diễn ra được hai giờ, không biết trên làn đạn ai hỏi cái gì, Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy một chuyện rất thú vị..."
Lâm Ỷ Miên nhướng mắt: "..."
Hứa Nguyệt Lượng giơ tay chỉ lên đầu: "Có một tỷ tỷ rất xinh đẹp đội một chiếc mũ trùm đầu cá rất đáng yêu."
Làn đạn: [Người ta đội mũ trùm đầu sao chị biết là xinh đẹp?]
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi đã từng nói rồi, mỹ nhân thật sự không cần nhìn mặt, chỗ nào cũng đẹp."
Làn đạn: [Lại tới nữa lại tới nữa]
Hứa Nguyệt Lượng cười nói: "Quả thực lại khiến tôi nhớ tới bác sĩ tỷ tỷ, phải nói, thực sự có chút giống..."
Lâm Ỷ Miên gửi hai món quà ra ngoài, làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Hứa Nguyệt Lượng thường nhắc đến mỹ nữ bác sĩ tỷ tỷ, giải thích lý do xin nghỉ trước đó, lợi của nàng có chút khó chịu, nhìn thấy cá đầu xanh cũng nhắc tới.
Nhắc đi nhắc lại, lần đầu tiên khiến Lâm Ỷ Miên hoảng hốt, lần thứ hai khiến Lâm Ỷ Miên tâm ngứa, cho đến bây giờ, chỉ còn lại oán trách bình đạm như nước.
Nói nhiều lần như vậy, sau khi rời đi, nàng không hề nhắn cho cô một tin nhắn nào.
Tài khoản của Trăng Sáng giống như bị Hứa Nguyệt Lượng bỏ quên.
Khi live đến trời tối, Hứa Nguyệt Lượng đứng dậy, nói nàng nghỉ ngơi một chút, thay quần áo sau đó sẽ biểu diễn một tiết mục đặc biệt.
Người vừa mới ra khỏi màn hình, Lâm Ỷ Miên liền nhận được tin nhắn WeChat từ Tiểu Nguyệt Lượng: [11 có ở đó không? Tiết mục ăn uống sắp bắt đầu rồi!!!]
Lâm Ỷ Miên trả lời: [Có]
Vẫn luôn, kể từ khi bắt đầu đưa ra yêu cầu, mọi một thời điểm đều quan trọng.
Mười phút sau, màn hình lóe sáng, trong camera xuất hiện một đĩa đầy ắp bánh mì sô cô la.
Phần lớn bị Hứa Nguyệt Lượng cắt thành vô số miếng nhỏ, bột sô cô la và sô cô la tan chảy rải rác khắp đĩa, lộ ra một mùi thơm có thể lấp đầy dạ dày.
“Xem đây là cái gì a!” Hứa Nguyệt Lượng kêu lên, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn tinh tế.
Lâm Ỷ Miên ném một hỏa tiễn lên, sau khi các hiệu ứng đặc biệt bao phủ toàn bộ màn hình biến mất, Hứa Nguyệt Lượng cũng đi vào trong màn hình.
Nàng đang mặc đồng phục học sinh.
Đồng phục cao trung.
Phối màu trắng xanh phổ biến nhất, to to rộng rộng, không có phiên bản nào cả.
Hứa Nguyệt Lượng dán một hình dán hoạt hình lên huy hiệu của trường, nhưng Lâm Ỷ Miên biết nó trông như thế nào, giống như Lâm Ỷ Miên đã sớm biết Hứa Nguyệt Lượng mặc bộ quần áo này sẽ trông như thế nào.
Có chút ngây thơ, có chút ngốc, cổ trắng gầy, cười rộ lên giống như sân thể dục sau cơn mưa, một bãi cỏ vừa mới được tu bổ.
Là bộ dáng có thể kéo ngược thời gian, cách duy nhất để có thể chính danh thanh xuân của mình.
Hứa Nguyệt Lượng mi mắt cong cong, chu môi nói: "Đây là màn biểu diễn đặc biệt cho 11 a~~"
Lâm Ỷ Miên chớp mắt, Hứa Nguyệt Lượng cúi người để hai tay sau lưng, ngặm lấy một mẩu bánh mì trong đĩa ăn, nuốt vào trong miệng.
Bột sô cô la dính đầy trên môi, Hứa Nguyệt Lượng phồng má, sau khi ăn xong liền cười nói: "Ăn không cần dùng tay!"
Nàng hỏi 11: "Tôi có thông minh không? Tôi sớm nói rồi, này không làm khó được tôi!"
Làn đạn đều nhắc nhở nàng có cái gì dính bên miệng, trước khi Lâm Ỷ Miên vươn đầu lưỡi ra liếm, Lâm Ỷ Miên đã phát làn đạn: [Không được biểu diễn nữa]
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt, có lẽ là tưởng cô bất mãn, lúc cười có chút ngượng ngùng: "11 thật là đáng trách..."
Lâm Ỷ Miên gửi tin nhắn riêng khác: [Tôi muốn xem một mình]
- ---
(*) Trung thư tự hữu nhan như ngọc: “Trong sách tự có vinh hoa phú quí. Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc”