Một cái gì đặc biệt... có thể là cái gì?
Hứa Nguyệt Lượng thường cảm ơn fans bằng nhiều chiêu trò, hát, nhảy, kể chuyện cười, thậm chí là học... tiếng lợn kêu.
Đều rất đáng yêu.
Nhưng vì vấn đề này rất quan trọng trong lòng Hứa Nguyệt Lượng, quấy rầy nàng suốt một tuần nay, lại chủ động đưa ra muốn đặc biệt một chút, nếu Lâm Ỷ Miên muốn đưa ra yêu cầu như thường, ngược lại là cô phụ tâm ý của Hứa Nguyệt Lượng.
Nhất thời không có ý tưởng, cho nên Lâm Ỷ Miên trả lời: [Tôi nghĩ lại]
Cũng không có vẻ gấp, giống như cô làm vậy chỉ để trao đổi cái gì đó với Hứa Nguyệt Lượng.
Tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng nhảy ra, lộ ra cổ hơi thở vui vẻ:
- [Được]
- [Cậu cứ nghĩ đi]
- [Không giới hạn thời gian, khi nào cũng có thể]
Lâm Ỷ Miên nhếch lên khóe môi cười cười, Hứa Nguyệt Lượng lại gửi một tin nhắn khác: [Vậy chuyện này đã nói xong, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, mấy ngày nay thật sự quấy rầy rồi]
Khóe môi nhếch lên của Lâm Ỷ Miên rũ xuống.
Cô có thể yêu cầu Hứa Nguyệt Lượng vẫn luôn quấy rầy cô không?
Đêm đó, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng đăng nhập vào tài khoản, vào phòng live.
Vừa vào, Hứa Nguyệt Lượng đã đứng dậy hành lễ chào đón cực kỳ khoa trương, nhiều động tác giống như ở trên sân khấu.
"Hoan - nghênh - z - 9 - 2 - 5 - 6 - 5 - 6 - 1 - 1 -"
Lâm Ỷ Miên: "Phụt."
Nàng thực sự nhớ tên tài khoản không hề có ý nghĩa của cô.
Hứa Nguyệt Lượng: "11 đã lâu không thấy, Nguyệt Lượng và các bằng hữu trong phòng live đều rất nhớ cậu a..."
Làn đạn lập tức quét một hàng:
[Tự chủ live nhớ, không liên quan đến chúng tôi]
[Lão gia tôi không muốn nhớ những lão gia khác, nhưng nếu đại lão nào đập du thuyền lớn cho tôi, tôi cũng có thể nhớ một chút]
[Tôi không chỉ nhớ, mà còn có thể làm gay]
[11 lâu như vậy không vào, là đi phòng live khác sao?]
[Không có] Lâm Ỷ Miên gõ hai chữ, gửi đi.
[Cảm ơn mọi người] Lâm Ỷ Miên ném một quả hỏa tiễn.
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, tựa hồ muốn cười nhưng lại chịu đựng.
Tích tích, quản trị viên của nhóm hàng hải đã gửi một tin nhắn riêng.
- [Đại ca, mấy ngày nay bận sao?"
- [Nguyệt Lượng đã tìm anh hoàn lại tiền thành công sao?]
- [Nếu Nguyệt Lượng hoàn tiền cho anh, tôi sẽ ném thêm mấy món quà bù cho cô ấy]
Quản trị viên này thực sự quan tâm đến Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên trả lời:
- [Không cần bù]
- [Chuyện kia xong rồi]
- [Có chuyện mới muốn hỏi cậu]
- [Trước kia hạng nhất hạng nhì có nhiều quà, thường sẽ đưa ra yêu cầu gì?]
Quản trị viên hỏi: [Không phải trong phòng live có nhắc tới rồi sao?]
Lâm Ỷ Miên: [Lén liên hệ sao?]
Quản trị viên: [Kỳ thực, hầu hết mọi người đều tặng rất nhiều, họ đều muốn có số liên hệ riêng. Ví dụ, gặp nhau ăn một bữa cơm hay một cái gì đó...]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Yêu cầu thật rất hấp dẫn.
Khi Lâm Ỷ Miên nhìn thấy lời này, tim cô đập nhanh hơn, giống như cô chưa từng gặp Hứa Nguyệt Lượng trong đời.
Nhìn lại màn hình trong phòng live, Hứa Nguyệt Lượng đang giải thích với mọi người: "Không phải tôi không cảm ơn 11, mà là 11 không thích cách cảm ơn của tôi, cậu ấy giống như đều để tôi nghỉ ngơi..."
"Mấy người còn không tin, lời tôi nói là thật."
“11 rất ít yêu cầu tôi,” Hứa Nguyệt Lượng hai tay ôm mặt, cười tươi như hoa, “Có thể cậu ấy trầm mê nhan trị của tôi, chỉ cần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của tôi liền thỏa mãn đi~~~~”
Lâm Ỷ Miên: "..."
Thiên nhân giao chiến.
Đương nhiên là cô có rất nhiều rất nhiều yêu cầu, rất nhiều rất nhiều tâm tư.
Đương nhiên cô muốn gương mặt này ở ngay trước mặt mình, không cần màn mình ngăn cách, không cần đông đảo người xem vờn quanh.
Chỉ cần hai người bọn họ, dù là ăn uống hay nói chuyện cũng được, cô đều có thể lẳng lặng nhìn nàng, mà trong mắt Hứa Nguyệt Lượng chỉ có một mình cô.
Nếu là quá mức một chút, lại quá mức một chút... Cô còn muốn xoa xoa khuôn mặt kia, nắm chặt đôi tay kia.
Cô đã từng trải qua tiếp xúc da thịt với Hứa Nguyệt Lượng, với danh nghĩa bác sĩ, cô đã quang minh chính đại chạm vào da thịt nàng, mặc dù không thể ở lại dù chỉ một giây, nhưng những xúc cảm đó vẫn còn dính chặt ở trong cơ thể cô, khiến cô vừa nghĩ tới liền ngo ngoe rục rịch.
Kỳ thực, cô không khác gì những đại lão trong danh sách đã đưa ra những yêu cầu quá mức đối với Hứa Nguyệt Lượng.
Nhưng vì cô đã tạo ra một hình ảnh "11" vô dục vô cầu tiêu tiền rất nhiều cho Hứa Nguyệt Lượng, liền không muốn phá hủy nó.
Cô không muốn làm Hứa Nguyệt Lượng thất vọng.
[Ừm] Lâm Ỷ Miên gõ một chữ, đáp lại trên làn đạn.
Trong làn đạn nói giỡn cười nhạo Hứa Nguyệt Lượng quá mức tự luyến, có vẻ vô tội, không thích hợp.
Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, có lẽ là động tác ôm mặt quá lâu nên hai má hằn lên hai vết hồng.
"Tôi đã nói..." Giọng nàng mềm mại, bởi vì ngượng ngùng, ánh mắt còn rũ xuống né tránh camera, "11 đối với tôi là chân ái a~~~"
Lâm Ỷ Miên lười nhác ngã vào chiếc ghế sofa mềm mại, không biết nên thỏa mãn hay buồn phiền.
Này quá hư ảo, tốt đẹp như một giấc mơ.
Sau khi buổi live kết thúc, Lâm Ỷ Miên liền đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Khi quay lại, xa xa nhìn thấy chiếc điện thoại dự phòng của cô đang nhấp nháy dưới ánh đèn.
Có tin nhắn, cô dừng chân một chút.
Quả thực là trước đó có tin nhắn, có thể là sau khi cô làm phẫu thuật xong, có thể sau khi cô ăn cơm, hoặc có thể sau khi cô tắm, ra khỏi phòng tắm.
Nhưng đó là bởi vì Hứa Nguyệt Lượng muốn thúc giục cô lấy tiền, đáng thương lại đáng yêu.
Vậy hiện tại là cái gì?
Lâm Ỷ Miên bước tới, cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên, là tin nhắn từ Hứa Nguyệt Lượng, nàng hỏi cô: [1111, cậu đã quyết định chưa?]
Ồ, lại tới thục giục yêu cầu kia.
Lâm Ỷ Miên có chút buồn bực, hỏi nàng:
- [Cô nợ người khác liền không thoải mái sao?]
- [Ngay cả khi cô tự cho là nợ người kia a]
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Hehe]
- [Meo meo phóng ra tình yêu.gif】
- [11 thật thông minh! Đoán đúng rồi!]
- [Ngón cái.gif]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên: [Không được thúc giục, nghĩ kỹ liền nói cho cô]
Không được thúc giục, thúc giục chính là ác quỷ vẫy tay gọi tôi.
Hại tôi nghĩ tới nghĩ lui, lăn qua lăn lại, đêm không thể ngủ.
May mà hôm sau là cuối tuần, Lâm Ỷ Miên khó có được lười nhác, ngủ đến hơn mười giờ mới dậy.
Cô hoài nghi đây có lẽ cũng là thời gian thức dậy của Hứa Nguyệt Lượng, bởi vì lúc mười một giờ, tài khoản WeChat của Tiểu Nguyệt Lương đã cập nhật vòng bằng hữu một bức ảnh nàng đang ăn sáng.
Ăn thì ăn đi, phải cắn một miếng bánh mì, để camera ở trước mặt, cười đến mắt mũi cong cong.
Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm ảnh chụp của Hứa Nguyệt Lượng, che che ngực.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, tìm được một điểm cân bằng giữa tà ác chân thực cùng tốt đẹp hư ảo.
Cô lướt nhanh màn hình, lướt qua bài đăng gần ba tháng của Tiểu Nguyệt Lượng.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại khác, nhìn vào trang cá nhân của Trăng Sáng.
Cuối cùng cũng chọn được một đối tượng, gửi tin nhắn cho Hứa Nguyệt Lương nói:
- [Bánh "Bẩn Thỉu" của PinkD, ăn cái này đi]
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng trả lời một chữ: [A—]
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, gõ: [Sao vậy? Khó xử sao?]
Hứa Nguyệt Lượng: [Đơn giản như vậy a]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô đây là đang bị trào phúng sao?
Hứa Nguyệt Lượng:
- [11 cho rằng tôi quan tâm đến hình tượng, cho nên không dám ăn loại này a?]
- [Vậy cậu thật đúng là quá coi thường tôi rồi hahahahaha...]
- Cậu còn chưa thấy bộ dáng trước kia tôi làm đồ ăn đâu, một mình tôi có thể xử lý một bàn đồ ăn đó]
Lâm Ỷ Miên: [Không được dùng tay]
Hứa Nguyệt Lượng: […]
Lâm Ỷ Miên: [Được rồi, đi chuẩn bị đi, tối nay sẽ xem]
Hứa Nguyệt Lượng: [!!!!]
Thời gian không còn nhiều, Hứa Nguyệt Lượng không gửi cho cô tin nhắn nào nữa.
Lúc Lâm Ỷ Miên đặt điện thoại xuống, cô bật dậy khỏi ghế sô pha, chạy vào phòng quần áo.
Cửa hàng đồ tráng miệng PinkD này có hai đặc điểm, một là trong toàn thành phố S chỉ có một cửa hàng, hai là họ không cung cấp dịch vụ giao hàng, chỉ có thể tự mua.
Hứa Nguyệt Lượng thường bắt đầu live lúc hai giờ chiều, không có thời gian bao nhiêu, nhiều nhất là chỉ nghỉ ngơi tối đa mười phút.
Dưới hạn chế của điều kiện này, nếu Hứa Nguyệt Lượng muốn dùng món tráng miệng của PinkD cho buổi live tối nay, nàng chỉ có thể đi mua ngay.
Hoặc nhờ bạn bè mua giúp.
Hoặc, gọi dịch vụ chạy tay chân mua.
Lâm Ỷ Miên nắm chắc cái này, hoặc đánh cuộc nàng tự đi mua.
Nếu đánh cuộc đúng, cô sẽ có thể nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng.
PinkD nằm ở khu vực Lâm Ỷ Miên sống, cô cũng biết khu Hứa Nguyệt Lượng sống muốn tới đây cũng phải mất một khoảng thời gian.
Khi Hứa Nguyệt Lượng đến bệnh viện, nàng luôn đến bằng taxi, hẳn là nàng không có xe. Mà Lâm Ỷ Miên lái xe tới, bất kể thế nào cô cũng sẽ đến sớm hơn Hứa Nguyệt Lượng.
Một đường đi tới, Lâm Ỷ Miên thuận lợi tới trung tâm thương mại nơi có PinkD.
Cửa hàng nằm trên tầng hai, chỉ có một lối vào duy nhất. Đối diện có một quán cà phê, trang trí như một khu rừng hốc cây, từ ngoài nhìn vào, ánh đèn mờ ảo.
Quả thực là hoàn mỹ.
Lâm Ỷ Miên bước vào quán cà phê, tùy tiện hỏi một món, ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy lối vào của cửa hàng tráng miệng đối diện, sau đó yêu cầu người phục vụ cầm đi giá nến trên bàn.
Trong nhà tối, bên ngoài sáng để ẩn nấp.
Bên cạnh bàn có hai tiểu cô nương, cầm một đống đồ lạ chụp ảnh tự sướng, cho nên những khách hàng như Lâm Ỷ Miên cũng không lấy làm lạ.
Không có ai đến quấy rầy cô, Lâm Ỷ Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng mà ngồi.
Cô giỏi lẳng lẳng mà ngồi như vậy, trong đầu có rất nhiều thứ, hoặc không có gì cả.
Không nghĩ gì, chỉ chờ một người.
Chờ Hứa Nguyệt Lượng vội vàng đi vào cửa hàng, mua món tráng miệng mà cô chỉ định, sau đó chạy ra ngoài.
Nàng sẽ mặc loại quần áo nào? Nàng có sốt ruột hay không? Nàng đi một mình, hay bên người sẽ có những người khác? Nàng sẽ chỉ mua cái bánh "bẩn thỉu" đó, hay dứt khoát mua cả cửa hàng?
Dù sao thì nàng thích ăn nhiều như vậy.
Giống như đối với nàng ăn uống là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Thời gian trôi qua, cà phê nguội, kem tan chảy.
Suy nghĩ của Lâm Ỷ Miên thỉnh thoảng bị gián đoạn, nghĩ rằng, oa, ngươi đã trở thành một kẻ rình mò điên cuồng.
Hao tổn tâm cơ, mất nhiều thời gian.
May mà không có tâm tư gì xấu, có thể nhìn thấy người cũng sẽ không làm họ khẩn trương nan kham.
Không chỉ bảo toàn danh dự cho đại lão 11, mà còn thỏa mãn dục vọng ích kỷ của chính mình.
Đồng hồ trên cổ tay đã chỉ đến 12:30, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa là hết thời gian chờ đợi.
Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chạy chậm từ lối đi sáng ngời của trung tâm mua sắm, làn váy của nàng nhẹ nhàng đong đưa, hoa ảnh lay động.
Nàng đội mũ lưỡi trai, khi ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt, dày hơn lớp trang điểm thường ngày.
Có phấn mắt sáng bóng, mái tóc dài dưới chiếc mũ lưỡi trai cũng được tết thành nhiều bím nhỏ nhiều màu sắc, có vẻ như trong buổi live hôm nay, Hứa Nguyệt Lượng định đi theo phong cách của những cô gái nóng bỏng lại ngọt ngào.
Lâm Ỷ Miên ngồi thẳng dậy, nhìn nàng chằm chằm.
Nhìn trộm có lợi thế của nhìn trộm, ánh mắt khi nhìn trộm có thể không kiêng nể gì.
Không kiêng nể nhìn từng địa phương nhỏ bé trên cơ thể nàng, không kiêng nể cất giữ những ảnh hưởng này tiến sâu vào trong tâm trí, chờ sau này sẽ nhảy ra vô số hồi ức về nàng.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Ỷ Miên dồn hết sức lực, kéo ra vô tận.
Thân ảnh Hứa Nguyệt Lượng chợt lóe, đẩy cửa bước vào cửa hàng, Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi mới nhận ra vừa rồi mình quên thở.
Không thể nhìn rõ khung cảnh trong cửa hàng.
Lâm Ỷ Miên cúi đầu, tùy tiện khuấy kem đã chảy trong cốc.
Động tác của Hứa Nguyệt Lượng rất nhanh, trong vòng mười phút, nàng đã đẩy cửa bước ra.
Quả nhiên, trên tay cầm một chiếc túi lớn rất có trọng lượng, nhìn liền biết không chỉ mua một loại.
Lâm Ỷ Miên nở nụ cười.
Hứa Nguyệt Lượng xoay người, nhấc chân đi về phía trước.
Lâm Ỷ Miên nhìn theo, nhưng bước chân của Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên dừng lại, ngừng tại chỗ.
Nàng nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm một cửa hàng nào đó.
Khi ánh mắt rơi vào quán cà phê, Lâm Ỷ Miên theo bản năng cúi đầu xuống.
Hứa Nguyệt Lượng nhấc chân, đi về phía quán cà phê.
Mục tiêu của nàng quá rõ ràng, bước đi rất kiên định, quả thực không cho Lâm Ỷ Miên cơ hội suy đoán.
Người ta chính là sau khi mua đồ ngọt lại đến mua cà phê.
Có ăn có uống, hoàn mỹ.
Lâm Ỷ Miên hoảng loạn, không những không đeo khẩu trang, không đeo kính mà đã vội vàng ra ngoài, còn không có trang điểm.
Quần áo tùy tiện mặc hai kiện, cổ áo sơ mi có chút nhăn nhúm, quần jean bó sát chính là loại kém ý vị nhất.
Tóc tùy tiện buộc lên, có chút loạn, quan trọng nhất chính là tâm loạn.
Bước chân vui vẻ của Hứa Nguyệt Lượng quả thực giống như giẫm lên tim cô, thình thịch, thình thịch.
Hứa Nguyệt Lượng lại mở cửa cửa hàng, Lâm Ỷ Miên cũng hiểu rõ yêu cầu của chính mình, chính là có thể quay ngựa gặp lại, nhưng tuyệt đối không phải lúc này cùng tình huống này.
Các tiểu cô nương ở bàn bên cạnh vẫn đang nô đùa, Lâm Ỷ Miên đi tới, cầm lấy chiếc mũ trùm đầu ngộ nghĩnh trên bàn lên, lạnh giọng nói: "Xin lỗi, tôi muốn chơi một chút."
Hai tiểu cô nương sững sờ, mà Hứa Nguyệt Lượng bước vào cửa hàng thiếu ánh sáng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đầu cá màu xanh thân cao chân dài, vòng eo mê người... cá đầu xanh.
Sao lại có thân hình tốt như vậy, cá đầu xanh???