"Phu quân?" Nhược Ly nhướng mày, nhưng động tác nhỏ này khiến cho Vân Hiên có chút bất mãn. Tay giữ lấy cằm nàng tăng thêm khí lực, hơi thở nóng hổi phả lên mặt nàng.
Nhược Ly quay đầu, ý đồ thoát khỏi bàn tay kia, nhưng không thành công.
"Ái phi của Trẫm, đừng có suy nghĩ chọc giận Trẫm." Âm thanh rét lạnh của Vân Hiên vang lên, tựa hồ như đại tuyết giá rét, bàn tay giữ cằm nàng cũng mang theo hàn khí.
"Thần thiếp không dám, thân thể thần thiếp đột nhiên trở ngại, thỉnh Hoàng thượng hãy bảo trọng long thể." Nhược Ly không khách khí hạ ý đuổi khách, nhưng tức giận trên mặt Vân Hiên lại biến mất không tung tích. Hắn định lại thần khí, nhàn nhã ngồi trên ghế, vuốt ve Phượng Lăng cầm.
Trong lòng Nhược Ly thêm phần buồn bực, nàng chán ghét nhìn khuôn mặt đang bình tĩnh kia. Trên khuôn mặt hắn đầy vẻ tự tin: 'Thiên hạ to lớn, mình ta làm chủ' khiến nàng không khỏi tức giận.
Nam nhân này, đến tột cùng là loại nam nhân như thế nào? Khi thì đạm nhiên, khi thì lãnh mặc, khi thì lại thoải mái cười lớn.
Xem ra từ trước tới giờ nàng vẫn luôn đánh giá sai về hắn. Mới đầu nàng nghĩ, nam nhân mệnh tốt một chút sẽ được sinh trong gia đình đế vương. Tại Chiêu Hoa điện, lần đầu nhìn thấy hắn, nàng vẫn nghĩ hắn bị gia tộc Hoàng hậu chèn ép biến hắn thành một hoàng đế bù nhìn. Chính là lần thịnh yến ở cung thái hậu, nàng lại phủ nhận suy nghĩ đó.
Thời điểm phát hiện hắn thích Dương tài nhân, nàng cũng nghi hoặc. Có lẽ hắn giống như Lí Long Cơ, ngày đêm sủng hạnh Dương tài nhân, nhưng sớm hôm sau Hoàng hậu lại nói bọn họ cả đêm chỉ ngồi đánh cờ.
Hắn đến tột cùng là loại người thế nào? Nhược Ly nhiều lần đánh giá sai lệch, trong lòng không khỏi rét lạnh. Thời tiết tháng bảy nắng nóng, nhưng thân thể nàng lại run lên vì lạnh, Nhược Ly dùng chăn bông che kín người.
"Ái phi, đàn một khúc cho trẫm nghe, được chứ?" Vân Hiên đột nhiên quay đầu nhìn toàn thân Nhược Ly một lượt, trong mắt hiện lên ý cười trêu tức: "Ái phi không nóng sao?"
Nhược Ly xem thường, bản thân kích động muốn tiến lên đánh hắn. Nàng hít sâu một hơi, trong lòng bình tĩnh nói: "Hoàng thượng muốn nghe thần thiếp đàn, vốn là phúc khí của thần thiếp, chỉ là Hoàng thượng hiện tại muốn nghe tấu khúc, thần thiếp cảm thấy khó xử." Nói xong, nàng nhìn Vân Hiên với ánh mắt khiêu khích.
"Vậy ư?" Vân Hiên đón nhận ánh mắt khiêu khích của nàng, như trước mỉm cười hỏi: "Ái phi cảm thấy khó xử thế nào?"
"Hoàng thượng, nguyên nhân không phải thần thiếp đang bị thương thế sao?" Nhược Ly giả bộ ôm ngực, trên mặt biểu tình tràn đầy đau đớn.
Vân Hiên như trước mang theo vẻ ôn nhu mỉm cười, hắn đứng lên đi đến bên người Nhược Ly, ngồi trên mép giường, nhìn nàng bằng ánh mắt thâm ý, thu lại nụ cười: "Ái phi muốn Trấm giúp ngươi xoa bóp sao?"
Hả? Mồ hôi trên trán Nhược Ly nhanh chóng tuôn ra. Xoa bóp? Nàng lập tức nở nụ cười tươi sáng, chính nàng biết nụ cười kia có bao nhiêu phần gượng gạo: "Không, không cần, thần thiếp đã bình phục, đã bình phục rồi."
Ai mà tin được hoàng đế lại hảo tâm vì nàng xoa bóp, nếu hắn vì nàng mà xoa bóp thật vậy thì chẳng phải dù nàng trong sạch cũng không ai tin lời nàng sao?
"Ái phi bình phục nhanh như vậy sao?" Vân Hiên vẻ mặt lộ nét kinh ngạc, nhưng tay hắn vẫn đưa tới bên ngực Nhược Ly: "Vẫn là để trẫm giúp ngươi xoa bóp, như vậy tốt hơn."
"Không, không, không. Thần thiếp rất tốt."
Nhược Ly lập tức cầm lấy tay Vân Hiên, hất qua một bên. Tim đập rối loạn, trên trán cũng toát đầy mồ hôi.
Vân Hiên nhìn thấy mồ hôi trên trán Nhược Ly, trong lòng có chút không đành, cũng không tiếp tục trêu đùa. Rút từ trong tay áo một một chiếc khăn lụa vàng, lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ giọng thở dài một tiếng: "Tại sao lại cố chấp như vậy?"
Nhược Ly ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Sắc mặt Vân Hiên vẫn như lúc trước, chỉ là câu nói kia rất hư vô mờ mịt, giống như không phải thốt ra từ miệng hắn. Có lẽ, nàng nghe lầm. Lúc này, Vân Hiên ngồi xuống bên cạnh Phượng Lăng cầm, tay lướt trên dây cầm.
Giọng điệu đứt quãng xen lẫn ai oán vang vọng trong thiền phòng, Nhược Ly chợt thấy trong mắt Vân Hiên thoáng một tia đau thương. Bầu không khí u uất khó hiểu khiến Nhược Ly không được tự nhiên, cúi đầu, trong lòng trằn trọc một hồi liền xốc chăn bông xuống giường. Nàng đến gần Vân Hiên: "Hoàng thượng muốn nghe khúc gì?"
Vân Hiên hai tay giật mình, lập tức đan vào nhau: "Lúc ngươi ở Bạch Ngọc trà lâu đánh cho Cung vương gia, bây giờ đàn lại khúc đó đi."
Hai chân Nhược Ly run rẩy, cơ hồ đứng không vững. Ba chữ Cung vương gia này tràn ngập trong đầu nàng, làm cho lòng nàng không khỏi đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lập tức tái nhợt.
Vân Hiên đem mọi biểu tình của nàng lưu vào trong mắt, không nói lời nào. Vẻ mặt hắn như cũ, mí mắt nhíu lại, đứng lên đi đến đầu giường nhìn ánh trăng trên trời, không hề để ý tới nàng.
Nhược Ly ngồi xuống vị trí vừa nãy của Vân Hiên, ngón tay chạm vào dây cầm, không phải thủ khúc mà hắn yêu cầu, vì nó chỉ dành cho ca ca nàng.
Tiếng đàn yếu ớt vang lên, mang theo mấy phần u buồn trầm mặc, giai điệu nhịp nhàng từng nốt, cảm giác như muốn đưa sinh mệnh thêu dệt thành một đóa hoa xinh đẹp, một đóa hoa xinh đẹp hư ảo, hoa nở ra điêu linh, dần dần tan biến.
Lệ hữu điểm hàm hữu điềm điềm
Nhĩ đích hung thang vẫn trước ngã đích trắc kiểm
Hồi đầu khán đạp quá đích tuyết
Mạn mạn dung hóa thành thảo nguyên
Nhi ngã tựu tượng nhĩ một hữu nhất miểu tằng hậu hối
Ái nả yêu miên nả yêu niêm
Quản mệnh vận thiết định yếu thùy li biệt
Hải ngạn tuyến việt nhượng nhân lưu liên
Tổng thị mĩ đắc việt uyển diên
Ngã môn thái quật cường
Liên thiên đô bất nhẫn tái phản đối
Thâm tình nhất nhãn chí ái vạn niên
Kỉ độ luân hồi luyến luyến bất diệt
Bả tuế nguyệt phô thành hồng thảm
Kiến chứng ngã môn đích cực hạn
Tâm đông nhất cú trân tàng vạn niên
Thệ ngôn tựu cai bỉ vĩnh viễn cánh viễn
Yếu bất thị thương hải tang điền
Chân ái chẩm ma hội phù hiện
Bãi độ quá tà phong lãnh vũ
Xuân noãn tại nhãn tiền
Dịch:
Lệ rơi có giọt đắng giọt ngọt
Lòng ta ốm lấy khuôn mặt của người
Ngoảnh đầu nhìn vùng tuyết trắng đi qua
Dần dần tan biến thành thảo nguyên xanh
Lòng ta cũng như người, chưa phút giây nào hối tiếc
Tình yêu dịu dàng, cũng ngọt ngào như vậy
Quản chi số mệnh buộc phải chia ly
Càng thêm đẹp đẽ đến nao lòng
Bến bờ chia cắt càng làm người thêm lưu luyến
Chúng ta thật kiên cường
Đến đất trời cũng không chịu được nên tiếp tục phản đối
Thâm tình nhất kiến ái vạn năm
Mấy kiếp luân hồi quyến luyến bất diệt
Đem tháng năm biến thành thảm đỏ
Minh chứng cho giới hạn đôi ta
Một câu đau lòng trân trọng đến vạn năm
Lời thề hẹn bền chặt hơn cả sự vĩnh cữu
Nếu không có bãi bể nương dâu
Chân ái kiếp nào hiển diện
Qua hết rồi mưa sa gió bão
Trước mắt giờ là ấm áp mùa xuân.
Rõ ràng chỉ là hờ hững u buồn, vậy mà trong lòng Nhược Ly lại biến thành trăm ngàn lỗ thủng đau đớn, chuyện trước kia đã trở thành những hồi ức đau thương xâm chiếm tâm trí nàng.
Nhược tinh, có thể cho ta một lí do để quên không?
Nàng đã khắc cái tên kia vào trong xương cốt, nó đã khoét sâu trái tim nàng bằng muôn vàn đau đớn, người ấy có từng biết không? Người ấy có từng hiểu không?
Vân Hiên nhìn khuôn mặt Nhược Ly đầy vẻ bi thương, chau mày đứng dậy: "Tình cảm ái phi dành cho hắn cũng đã trải qua vạn năm, mấy kiếp luân hồi vẫn còn quyến luyến bất diệt sao?" Hắn chưa từng yêu, cho nên hắn không hiểu được cảm giác moi tâm đào phế này, thế nhưng dù cho bản thân không xuất hiện sự ưu thương nhưng hắn vẫn cảm nhận được nỗi thống khổ của nàng.
Nhược Ly khôi phục bình tĩnh, vội vàng lau vệt nước mắt: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp đàn lung tung, không hề có ý tứ khác."
"Thật sao?" Vân Hiên đi tới trước mặt nàng, ngồi thấp xuống nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Dạy Trẫm thế nào là yêu, Trẫm thả ngươi đi."