“Ái phi đêm nay cần trẫm đền bù sao?” Vân Hiên đột nhiên nói một câu như vậy khiến suy nghĩ của Nhược Ly hỗn loạn.
Nhược Ly kinh hãi, ngay cả người đều nhất thời run lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn về Vân Hiên, bộ dáng của hắn không giống như đang nói giỡn, thế nhưng cũng đang cúi đầu chờ đợi câu trả lời của nàng: “ Hoàng, Hoàng thượng...”
Vân Hiên đột nhiên mỉm cười, đứng lên đem hai tay chắp sau lưng, ngón tay vẫn như trước trêu đùa Bạch ngọc chỉ trong lòng bàn tay. Đi thêm hai bước trong phòng, liền nói: “ Ý trẫm là, trẫm sẽ canh giữ trước giường của ngươi.”
Nhược Ly thở phào nhẹ nhõm, trái tim co rút lại, sau khi trấn tĩnh một chút, lại cười nói: “Không cần, long thể Hoàng thượng so với thần thiếp quý trọng hơn nhiều.”
“Thật không?” Vân Hiên lại thốt ra một câu, sau đó suy tư nhìn Nhược Ly một thoáng: “ Ái phi nghỉ ngơi đi, trẫm buổi tối sẽ quay lại.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Vân Hiên vừa đi, Nhược Ly đã mềm nhũn trên giường, há to miệng hít thở không khí, trong lòng hoảng loạn khiến đầu óc choáng váng, may mà Thanh Ngọc kịp thời chạy tới đỡ nàng.
“ Tiểu thư không sao chứ?” Thanh Ngọc đỡ Nhược Ly nằm xuống, cầm cây quạt phe phẩy nhẹ nhàng.
“ Cũng may, chỉ là vừa rồi ta tiêu hao quá nhiều chân khí.” Nhược Ly thở gấp nói, đôi tay tái nhợt cần lấy tay Thanh Ngọc: “Thanh Ngọc, cám ơn ngươi đã tín nhiệm ta nhiều như vậy.”
Thanh Ngọc nước mắt lưng tròng, nắm ngược lấy tay Nhược Ly: “ Tiểu thư, Thanh Ngọc thân phận thấp kém, nhưng lại được tiểu thư xem trọng. Dù có phải chết, Thanh Ngọc cũng luôn ở bên tiểu thư.”
Nhược Ly thở dài một tiếng, đưa tay lên lau nước trên khóe mắt Thanh Ngọc: “ Nha đầu ngốc, nói cái gì vậy.” Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, vì thế lại mở miệng: “ Không có chuyện gì giấu ta chứ?”
Thanh Ngọc lập tức nín khóc, mỉm cười nói: “ Bị tiếng đàn của tiểu thư tổn thương không hề nhẹ, chỉ là vừa rồi khi hoàng thượng đi ra ngoài, hắn lại giống như một người không có chuyện gì, Thanh Ngọc hướng Hoàng thượng hành lễ.”
“ Vậy ư?” Trong lòng Nhược Ly lại run lên. Quả nhiên là nhân vật lợi hại. Hắn là đi theo Tùng Sơn thiếu lâm tới đây, vốn biết rằng thân thủ hắn không tệ, nhưng nếu như đúng như lời Thanh Ngọc nói ‘giống như một người không có chuyện gì’, tựa hồ có chút hơi quá.
“ Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thanh Ngọc cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Nhược Ly, nhìn nàng hỏi.
“ Không cần đề phòng, Hoàng thượng nói tối nay lại tới.” Nhược Ly an ủi Thanh Ngọc, nhưng vừa mới dứt lời, chính mình cũng nghi hoặc đứng lên. Nghĩ lại, sắc mặt thoạt nhiên trắng bệch. Chẳng lẽ, Vân Hiên biết nàng tối nay gặp nguy hiểm? Nếu không với lỗi mạo phạm này của nàng, Hoàng đế hiện tại sẽ không ở bên cạnh nàng một đêm.
Suy nghĩ này, làm Nhược Ly nhớ đến những việc xảy ra trong Phật đường sáng hôm đó. Bước chân thâm trầm của Vân Hiên dưởng như để cảnh báo Vô Ẩn, mà lúc Vô Ẩn rời đi tiếng bước chân của hắn cũng nháy mắt biến mất không thấy. Hít sâu một hơi, Nhược Ly hi vọng bản thân vừa rồi chỉ là gặp ác mộng. Nàng nhắm mắt dưỡng thần một chút, lúc sau đứng dậy cùng với Thái hậu và Hoàng đế dùng vãn trai.(Cơm chay buổi tối)
Sau khi dùng xong vãn trai, Vân Hiên quay về hướng Thái hậu báo cáo chuyện tình của Nhược Ly. Thái hậu mỉm cười đồng ý, nhưng đồng thời cũng răn dạy Vân Hiên. Đây là chùa miếu, không được làm những việc bôi nhọ thần phật. Nhược Ly nghe xong sắc mặt liền ửng đỏ, nhưng trên mặt Vân Hiên lại lộ ra ý cười bông đùa.
Buổi tối, Nhược Ly nằm trên giường xem kinh Phật, Vân Hiên cũng ngồì bên cạnh vuốt ve Phượng Lăng cầm, xem ra hắn ta không biết chơi đàn, nhưng lại thành thạo nhịp điệu.
“ Hoàng thượng đang đánh nhạc khí gì vậy?”Nhược Ly buông cuốn kinh Phật trong tay xuống.
Không cần nghĩ ngợi, Vân Hiên từ phía sau lấy ra một cây sáo ngọc bích, thập phần bóng loáng tinh mỹ, thân sáo điêu khắc hình rồng, cuối thân sáo còn khắc vài chữ, nhưng Nhược Ly cũng không nhìn rõ.
Vân Hiên đưa cây sáo để lên miệng, một tiếng du dương chậm rãi vang lên, Nhược Ly vừa nghe liền nói: “Bát tiên quá hải.” Vân Hiên cười mà không nói, ngược lại âm luật thay đổi rõ rệt, âm thanh kéo dài, cảm giác một loại tình cảm đau thương nồng đậm.
Nhược Ly cười nói: “ Hằng nga bôn nguyệt.”
Vân Hiên như trước, không nói lời nào, ngược lại đưa âm luật trở nên trầm thấp tà mị, tựa như ngàn vạn yêu ma xinh đẹp đang múa lượn, lại giống như thiên quân vạn mã trên chiến trận giết địch. Sau một hồi, lại biến thành âm thanh đêm khuya tĩnh lặng, tiếng tuyết lang gầm rú nơi thâm sơn cùng cốc,..
Nhược Ly sắc mặt đột nhiên thay đổi, dung nhan trắng bệnh nhìn Vân Hiên. Thủ khúc này nàng từng nghe, suốt cuộc đời này nàng cũng sẽ không bao giờ quên được nó. Thủ khúc mang theo tội ác cùng sợ hãi, là nỗi nhục nhã và uất hận của nàng.
Tin tưởng bất kể là ai, sau khi trải qua một đêm như vậy cũng không bao giờ quên được nam nhân tà mị khoác hắc bào. Dưới ánh trăng, thân ảnh của hắn lại thêm thâm trầm, không thể nhìn thấy mặt, cũng không nghe được âm thanh nào. Nhưng đêm hôm đó, nàng bị hắn đánh bại, lại bị hắn lột sạch quần áo chiêm ngưỡng.
Nàng không biết nam nhân kia rốt cuộc là ai, nhưng nàng biết hắn chính là Địch Ngọc công tử nổi tiếng trên giang hồ, bởi vì thân ảnh màu đen cùng cây sáo ngọc phát sáng dưới trăng.
Đêm hôm đó, tuy nàng không bị cưỡng bức, nhưng lại bị hắn khiêu khích xấu hổ đến phẫn hận, thậm chí tức giận tới chết, thế nhưng hắn lại điểm thụy huyệt của nàng. Lúc nàng tỉnh lại, đã ở trong Mộ Dung phủ, hơn nữa bản thân còn đang nằm trên giường.
Vân Hiên không để ý đến sự sợ hãi của Nhược Ly, cố ý đi đến trước cửa sổ, nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm: “Ái phi biết thủ khúc này gọi là gì không?”
“ Thần thiếp không biết”, cũng không muốn biết. Nhược Ly nhìn bóng dáng Vân Hiên, đột nhiên cảm giác như quen thuộc. Cuối cùng hình dáng trong đầu cư nhiên lại hợp lại với nhau: “ Ngươi, ngươi, rốt cuộc là ai?”
Vân Hiên xoay người lại, dung mạo tuấn mỹ không mang ý cười, đi về phía Nhược Ly, dùng đầu ngón tay giữ lấy cằm nàng: “ Ta là ai không quan trọng, quan trọng ái phi nên nhớ, Trẫm là phu quân của ngươi.”