Khi ba người đến cung Ly phi, Ly phi đang hấp hối nằm trên giường, đã đau đến hôn mê bất tỉnh. Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu ngồi một bên, Tiêu Quân canh giữ ở trước giường, vẻ mặt lo lắng. Dù sao cũng là mẫu phi của mình, nào có đạo lý không lo lắng.
Nhóm thái y chờ một bên, cúi đầu không nói. Tỳ nữ tiểu thị trong cung quỳ trên mặt đất, hu hu híc híc nhỏ giọng khóc, như là cảm thấy Ly phi đã không qua khỏi. Tình thế này tuy rằng so ra thì kém lúc Dung tần sinh non, nhưng giống nhau là tình trạng vô cùng nghiêm trọng.
- Hoàng Thượng, Lân Vương gia tới rồi. - Thị vệ canh cửa tiến đến thông truyền.
- Thỉnh bọn họ tiến vào.
Hoàng Thượng nói, chữ "Thỉnh" này hiển nhiên là dành cho Trương Bân Bân.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hành lễ, Trương Bân Bân như trước đứng một bên, không lộ ra biểu cảm gì, Hoàng Thượng cũng không để ý, chỉ nói.
- Đến xem Ly phi, thái y cũng hết cách, trẫm đành phải gọi các con tới.
Cho dù hắn không có tình cảm gì mấy đối với Ly phi, cũng phải hết sức cứu chữa, dù sao hậu cung cùng tiền triều đều không thể phân, nếu để nhóm cựu thần biết Hoàng Thượng căn bản không cần, khó tránh khỏi lạnh tâm.
- Vâng. - Vương Nhất Bác nói, đi đến bên giường.
Tiêu Quân đang ngồi bên giường, kéo còn cắm ở bụng Ly phi, Tiêu Quân đang dùng khăn trắng đè chặt miệng vết thương, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả cầm máu, máu đã thấm đỏ khăn trắng, thoạt nhìn vô cùng nguy cấp.
Mùi máu tươi khiến Vương Nhất Bác có chút khó chịu, Trương Bân Bân cũng đi đến, nói với hắn.
- Ra bên ngoài chờ.
Vương Nhất Bác cũng không miễn cưỡng, gật đầu lui ra ngoài.
Trương Bân Bân xem mạch cho Ly phi, lại nhìn chỗ bị thương một chút, nói.
- Miệng vết thương rất sâu, tốt nhất là khâu lại. Nàng mất máu quá nhiều, không nên trì hoãn nữa, nếu không khó giữ tính mạng.
Nói đến khâu lại, chúng thái y đều sửng sốt. Loại phương pháp này không phải chưa ai dùng, chỉ là rất ít dùng. Có đôi khi thời điểm cắt chỉ không đúng, không phải miệng vết thương không kết vảy, mà chỉ sút ra. Huống gì lần này không chỉ có ngoại thương, bên trong cũng cần khâu lại, lại càng thêm khó.
Thấy Trương Bân Bân có biện pháp, Tiêu Quân lập tức nói.
- Thỉnh tiền bối cứu mẫu phi ta.
Trương Bân Bân quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, nói.
- Nơi này không cần nhiều người như vậy, để lại hai người lớn gan một chút là được.
Hoàng Thượng gật đầu, để lại một vị thái y cùng một người hầu, tự mình đưa mọi người đến chính điện chờ tin tức.
Trương Bân Bân bảo Vương Nhất Bác viết đơn thuốc tê, sai tiểu thị sắc thành một chén. Hắn cắt bỏ y phục của Ly phi, chấm cao thuốc tê dùng ngoài da bôi lên vết thương, sau đó lại dùng ngân châm ghim mấy đại huyệt, làm chậm lượng máu chảy ra. Đợi thuốc tê được sắc xong, Trương Bân Bân sai người hầu đút cho Ly phi, chờ sau khi dược hiệu phát huy công dụng, lại lau sạch cao thuốc tê, dùng rượu mạnh tiêu độc. Lúc này mới lấy kéo, được thái y hỗ trợ, mở miệng vết thương ra một chút, đủ để thấy rõ bên trong, dùng chỉ đặc chế bắt đầu khâu lại từ bên trong.
Trong chính điện, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, Tiêu Quân, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi ở hai bên, ở giữa là người trong cung Ly phi đang quỳ.
- Các ngươi nói cho trẫm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? - Hoàng Thượng lạnh giọng nói.
Mấy hạ nhân run rẩy, một chữ cũng đáp không được.
- Hoàng Thượng bớt giận.
Hoàng hậu ở bên cạnh ôn nhu nói, sau đó lại nhìn về phía mấy người quỳ trên mặt đất, hỏi.
- Các ngươi là ai đi theo Ly phi đến chỗ Dung tần?
- Là nô tỳ.
- Là tiểu nhân.
Thị tì cùng tiểu thị của hồi môn bên người Ly phi quỳ tiến lên một bước, nói.
- Ly phi vì sao đột ngột muốn đến chỗ Dung tần? Nói với Dung tần cái gì? Các ngươi nói cụ thể. - Hoàng hậu hỏi, tuy rằng giọng điệu bình thản, nhưng đủ khí thế của chủ vị chính cung.
Hai người lại hèn nhát quỳ gối tại chỗ, không nói được gì.
- Các ngươi nói mau.
Bị thái độ khúm núm của hai người làm cho cực kỳ mất kiên nhẫn, Tiêu Quân lớn tiếng nói.
- Nếu không nói cụ thể, bản cung sẽ sai người nghiêm hình khảo vấn, xem các ngươi nói hay không!
- Làm càn! Trẫm còn ở đây, không đến lượt ngươi ra vẻ ta đây. - Hoàng Thượng cả giận nói.
Ngữ khí của Tiêu Quân giống như trong cung này đã do hắn làm chủ, điều này khiến Hoàng Thượng rất không vui. Tiêu Quân thấy Hoàng Thượng tức giận, mới quỳ xuống thanh minh.
- Nhi thần lỗ mãng, thỉnh Phụ hoàng thứ tội.
Hắn vốn nghĩ lão Ngũ bị phế, quyền thế của Hoàng Quý phi cũng mất toàn bộ, Hoàng Thượng đối với con trưởng như hắn có thể sẽ coi trọng hơn, nhưng không ngờ, thái độ của Hoàng Thượng vẫn như trước...
- Tiêu Quân cũng là lo lắng cho Ly phi, Hoàng Thượng đừng giận nó. - Hoàng hậu hảo tâm khuyên bảo.
Hoàng Thượng nhìn Tiêu Quân đang cúi đầu, nói câu "Đứng lên đi", liền không liếc mắt nhìn thêm lần nào.
- Tạ ơn Phụ hoàng. - Tiêu Quân đứng dậy trở lại chỗ ngồi.
Hoàng Thượng nhìn hai người hầu hạ Ly phi, nói.
- Dung tần tuy rằng tính tình có kiêu căng, nhưng không dám vô cớ đả thương người. Nàng hôm nay đâm Ly phi bị thương, cũng nhất định có nguyên do của nàng. Các ngươi không nói, trẫm cũng có thể đến hỏi Dung tần. Hai người các ngươi cũng không cần ở lại nữa.
- Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng a. Thật sự không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ đã khuyên Ly phi nương nương, nhưng nô tỳ hèn mọn, Ly phi nương nương sao lại nghe nô tỳ được?
- Rốt cuộc là chuyện gì? - Hoàng Thượng hỏi.
Tỳ nữ nhìn sang tiểu thị bên cạnh. Tiểu thị mở miệng nói.
- Hồi bẩm Hoàng Thượng. Hôm nay Ly phi nương nương đột ngột nói muốn đến vấn an Dung tần một chút, tiểu nhân cùng Liên Nhi đều khuyên nương nương, nhưng nương nương cố ý muốn đến, tiểu nhân cùng Liên Nhi đành phải đi theo. Tới chỗ Dung tần, nương nương nói chúng ta chờ ở bên ngoài, tiểu nhân ra cửa nghe được nương nương nói chuyện Dung gia cùng Ngũ Hoàng tử cho Dung tần, hơn nữa còn cười nhạo Dung tần, nói lúc trước Hoàng Thượng là vì coi trọng quyền thế của Dung gia mới sủng ái Dung tần, hiện tại Dung gia đã ngã, Ngũ Hoàng tử cũng bị tước hoàng tịch, Hoàng Thượng tất nhiên không muốn gặp nàng. Hiện tại Dung tần cũng đã không phải Hoàng Quý phi của ngày trước, trước kia là Ly phi nương nương dựa vào Dung tần, hiện tại Dung tần ngay cả xách giày cho nương nương cũng không xứng, cứ chờ chết già ở trong cung đi...
Tiểu thị dừng một chút, mới nói tiếp.
- Dung tần có lẽ là bị chọc giận, cho nên mới đâm nương nương bị thương. Lúc nương nương kêu cứu, tiểu nhân cùng Liên Nhi chạy vào, thấy Dung tần còn muốn rút kéo đâm Ly phi nương nương thêm, bị tiểu nhân dùng sức đẩy ra, mới không thực hiện được...
Hoàng Thượng nghe xong, lúc này chén trà cầm trong tay rơi ra ngoài, "xoảng" một tiếng vỡ nát.
Lúc ấy khi Hoàng thượng hạ chỉ, lo lắng Hoàng Quý phi sinh non, thân thể chưa khỏi hẳn, không đành lòng kích động, cho nên người hầu Dung tần không nói, chỉ cho biết ý chỉ của Hoàng Thượng với nàng cùng Dung gia rồi thôi. Chuyện của Tiêu Trạch không thể để nàng biết. Cho nên Dung tần vẫn nghĩ Ngũ Hoàng tử chỉ là bị cấm túc.
Vốn dĩ mọi chuyện đều giấu rất kỹ, không ngờ lại bị Ly phi nói ra.
- Nô tì đã căn dặn các vị phi tần đến thỉnh an đừng để Dung tần biết chuyện Ngũ Hoàng tử, cũng không được cho hạ nhân trong cung của mình nói lung tung. Không ngờ... Hoàng hậu thở dài, vội vàng hành lễ.
- Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.
- Phụ hoàng, mẫu phi nhất thời hồ đồ, thỉnh Phụ hoàng tha thứ.
Nghe xong lời tiểu thị nói, Tiêu Quân cũng biết tình thế bất lợi với Ly phi, lập tức cầu xin.
Hoàng Thượng nhìn Tiêu Chiến vẫn im lặng nãy giờ, hỏi.
- Con thấy thế nào?
Đây là việc hậu cung, còn là chuyện nữ nhi, y vốn không nên nhiều lời, nhưng Hoàng Thượng đã hỏi, Tiêu Chiến liền đứng dậy nói.
- Theo nhi thần thấy, Ly phi hẳn là cảm thấy Dung tần đã bị Phụ hoàng lạnh nhạt, cho dù đã biết sai, cũng đang bị cấm túc, không gặp được Phụ hoàng, cũng không có người để tâm sự. Cho nên mới lớn mật như thế, cãi ý chỉ của Phụ hoàng. Chỉ là không ngờ, Dung tần sẽ đâm nàng bị thương.
Hoàng Thượng gật đầu, lắng nghe quan điểm của Tiêu Chiến. Ánh mắt của Hoàng hậu dao động giữa Tiêu Chiến cùng Tiêu Quân, giảng hòa nói.
- Hoàng Thượng, hiện tại tính mạng của Ly phi quan trọng hơn, còn lại đều chờ Ly phi khoẻ lại rồi tính.
Hoàng Thượng siết tay, nén lại câu "Nàng ấy đáng", một lần nữa ngồi lại trên ghế.
- Được rồi, đều đứng lên đi. Ra bên ngoài chờ, có tin tức lập tức báo lại. - Hoàng hậu nói.
Nàng biết Hoàng Thượng phiền lòng, cho nên trước mắt người càng ít càng tốt, ngay cả Tiêu Quân cũng bị đuổi rồi ra ngoài, đến cửa tẩm cung Ly phi chờ.
- Ngày khác trẫm phải hảo hảo quét sạch hậu cung một chút.
Hoàng Thượng cầm chén trà người hầu mới đưa lên, uống một ngụm, cảm thấy bớt giận một chút.
- Chuyện của Ly phi chỉ là trường hợp đặc biệt, phi tần khác trong cung đều giữ bổn phận, nô tì sau này cũng nhất định sẽ nghiêm huấn đạo thêm, không cho loại chuyện này xảy ra nữa. - Hoàng hậu nói.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, nhẹ tay xoa bụng, như là đang trấn an tiểu tử bên trong kia. Tiêu Chiến thấy hắn hình như không khoẻ, nhanh chóng hỏi.
- Làm sao vậy? Không thoải mái sao?
Vương Nhất Bác cười nói.
- Không sao, nó động. Ta làm nó yên lặng một ít.
- Thai có cử động rồi sao? - Hoàng hậu vui sướng hỏi han.
- Vâng. - Vương Nhất Bác đáp.
Hoàng hậu tuy rằng muốn đi lên kiểm tra, nhưng ngại Vương Nhất Bác chung quy vẫn là nam tử, cũng không dễ mở lời. Hoàng Thượng cũng nhìn bụng Vương Nhất Bác, hình như cũng muốn cảm nhận tôn nhi hoạt bát của mình, nhưng Vương Nhất Bác là thê khanh của Tiêu Chiến, hắn thật sự không tiện đụng chạm.
Tiêu Chiến xoa xoa bụng Vương Nhất Bác, hai bé con này cũng không biết là đứa nào động. Nhưng làm phụ thân, Tiêu Chiến vẫn thật vui. Thấy đôi mắt Hoàng hậu trông mong nhìn, liền cười nói.
- Hoàng nương muốn đến xoa xoa thử hay không?
- Có thể chứ? - Hoàng hậu nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười gật đầu. Hài tử mặc dù đang động, nhưng cũng không có làm đau hắn, cho nên hắn vui vẻ để hài tử hoạt động tay chân một chút.
Hoàng hậu đi tới, để không phạm quy củ, phủ khăn lên bụng Vương Nhất Bác trước, sau đó đưa tay đặt lên khăn. Có lẽ cảm giác được có một đôi xa lạ tay đang vuốt ve chúng, hài tử đột ngột im lặng một lát, rồi mới như thăm dò đá một chút ở nơi Hoàng hậu đặt tay.
Hoàng hậu kinh hỉ cười nói.
- Hoàng Thượng, hài tử thật sự động, rất khoẻ, nhất định là hài tử cường tráng.
Hoàng Thượng nghe thật xong cũng rất vui, nói.
- Nhất Bác vẫn rất gầy, cần bồi bổ thêm. Lát nữa sai nội vụ phủ chọn chút thuốc bổ tốt nhất đưa đến phủ, phải để Nhất Bác dùng hết.
- Phải đa tạ Phụ hoàng.
Vương Nhất Bác đứng dậy tạ ơn, mặc kệ có dùng hay không, chỉ cần hiện tại khiến Hoàng Thượng thuận khí là được.
Một lúc lâu sau, người hầu chạy vào, bẩm báo.
- Hoàng Thượng, miệng vết thương của Ly phi nương nương đã khâu lại, tính mạng không đáng ngại nữa.
- Trương Bân Bân đâu?
Hoàng Thượng không quan tâm Ly phi như thế nào, chỉ hỏi Trương Bân Bân.
- Y thánh đại nhân đang rửa tay, lập tức đến. - Người hầu nói.
Không bao lâu, Trương Bân Bân đi đến, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng, không thấy biểu cảm gì, cũng không thấy mỏi mệt.
- Người đâu, dâng trà. - Hoàng Thượng phân phó.
Trương Bân Bân ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, nói.
- Ly phi tính mạng không đáng lo nữa, chỉ là vị trí miệng vết thương quá thấp, về sau sợ là không thể có hài tử. Cho dù có, cũng không được quá bốn tháng sẽ sinh non.
Thương tổn nơi hoài thai, cho dù mang thai, khi bụng lớn, miệng vết thương cũng không chịu được phía trong khuếch trương mà biến mỏng.
- Không sao cả. Ngươi vất vả rồi. - Hoàng Thượng gật đầu.
Trương Bân Bân cúi đầu uống trà, không nói thêm nữa.
Sau đó Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến hậu cung của Hoàng hậu nghỉ ngơi, dùng bữa tối rồi mới trở về. Mà Trương Bân Bân được mời đến chỗ Hoàng Thượng, về phần Hoàng Thượng cùng với Trương Bân Bân nói cái gì, không ai biết...
Nhìn bóng dáng Hoàng Thượng cùng Trương Bân Bân rời đi, Tiêu Chiến bất chợt cảm thấy, cha có thể được phong làm nhất phẩm Cáo Mệnh Khanh quân, có lẽ có liên quan đến Trương Bân Bân. Tiêu Chiến mặc dù có công, cha được phong Cáo Mệnh cũng hợp tình hợp lý. Nhưng theo lý phong đến tam phẩm đã được rồi, lập tức lên tới nhất phẩm thật là niềm vui bất ngờ, vốn y nghĩ trong đó có phần thưởng của y cùng Vương Nhất Bác, hiện tại nói không chừng khả năng bởi vì Trương Bân Bân tiền bối lớn hơn, hơn nữa phong vị cũng là sau khi Trương Bân Bân cầm nhân sâm trở về...
- Làm sao vậy?
Vương Nhất Bác huých huých Tiêu Chiến có chút sững sờ.
- Không có gì.
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác đi đến Nhã Khôn cung, ánh mặt trời kéo dài bóng của hai người, cực kỳ mềm mại vô cùng thân thiết...