Đêm khuya, địa lao có vẻ âm trầm đáng sợ, qua bao nhiêu đời, không biết có bao nhiêu vong hồn chết ở đây. Mà kiếp trước Tiêu Chiến cũng chết ở trong này...
Nhìn nơi quen thuộc lại xa lạ này, Tiêu Chiến thấy thật may mắn, may mắn mình còn có cơ hội trùng sinh, may mắn cuộc đời này mình không còn phụ bạc Vương Nhất Bác. Có lẽ đúng như Thanh Nhất đại sư nói, chỉ có lấy nam thê, mới có thể bảo đảm y một đời yên vui. Nhưng nếu một đời này nam thê không phải là Vương Nhất Bác, vậy y tình nguyện chết thêm một lần.
- Bổn vương sai người chuẩn bị rượu và thức ăn cho các ngươi, các ngươi xuống ăn đi, nơi này đã có bổn vương canh gác. - Tiêu Chiến ngồi trên ghế dài nói.
Lúc này Tiêu Hoàng đã đưa người vào, y ở bên ngoài đuổi hết cai ngục đi, cũng tiện cho Tam ca nhà mình động thủ.
- Đa tạ Vương gia.
Ngục trường cúi đầu khom lưng cười tạ ơn, liền đưa mấy cai ngục gác đêm rời đi. Nếu Hoàng Quý phi đã rơi đài, vậy trong cung về sau ai có quyền đã rõ ràng, tiểu quan bọn họ cũng không dám đắc tội chủ tử. Hơn nữa, đã vào nơi này là định tử tội, chưa thấy ai có thể sống sót đi ra ngoài, cho nên mặc kệ mấy vị chủ tử này muốn làm gì, bọn họ đều làm như không phát hiện, không biết cũng tốt.
Sau khi nhóm cai ngục rời đi, Trác Hồ mang trà lên cho Tiêu Chiến, sau đó đứng phía sau, không nói gì.
Cuối hành lang, có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết vọng đến, nhưng bởi vì nơi này thật sự trống trải, cho nên nghe cũng không rõ ràng.
Tiêu Hoàng ngồi trên ghế gỗ sạch sẽ trước đó đã chuẩn bị trong nhà lao, thủ hạ đang giữ Hạ Nhất Phàm trên mặt đất, bẻ gãy từng ngón tay của hắn. Cái loại ăn chơi trác táng như Hạ Nhất Phàm thì làm sao chịu được kiểu tra tấn này, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo tù, tóc hỗn loạn rơm rạ xõa trước mắt, tiếng kêu thảm thiết bị tiếng rên rỉ khàn khàn thay thế, hình như đã kêu không nổi nữa.
Nghe thấy con mình kêu thảm thiết, Cung Liêm Hầu ở phòng ngục bên cạnh ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một tiếng, chỉ ngồi thu lu bên cạnh đống cỏ khô, không có nửa phần khí thế Hầu gia.
Tiêu Hoàng giống như đang nhìn một con kiến mà nhìn Hạ Nhất Phàm, từ giọng điệu đến đáy mắt đều lạnh lẽo.
- Ngươi giết hại mạng người bổn vương không rảnh tính toán, chỉ tính phần ngươi đã làm với Mộ Thần. Bổn vương hiện tại cũng chỉ là ăn miếng trả miếng, ngươi nên thấy may mắn Phụ hoàng chỉ phán cho ngươi tự sát, cho nên bổn vương cũng không thể khiến ngươi chịu ngoại thương. Nếu không cho dù lăng trì ngươi, cũng chưa tiêu được mối hận trong lòng.
- Ha ha... Không ngờ đường đường là Dịch Vương gia, lại đi thích một tên cầm linh.
- Cầm linh cũng là người. Mà ngươi, ngay cả người cũng không xứng.
Mộ Thần xuất thân không cao, nhưng như thế thì sao, hắn vẫn thích, không quan tâm thân phận thế nào.
- A... Ngươi thích thì thế nào... Hoàng Thượng căn bản sẽ không đồng ý...
- Cái này không cần ngươi lo lắng, có thời gian, không bằng chừa chút khí lực, xuống địa ngục có thanh tỉnh thì tự biện giải cho mình vài câu. - Ánh mắt Tiêu Hoàng nhìn Hạ Nhất Phàm như đang nhìn người chết.
Hạ Nhất Phàm trừng mắt nhìn Tiêu Hoàng, nhưng khi ngón tay cuối cùng bị bẻ gãy, Hạ Nhất Phàm cũng không có sức lực nhìn Tiêu Hoàng nữa, tiếng kêu nghẹt trong cổ họng, khiến nét mặt tái nhợt cũng nghẹn ra một tia huyết sắc. Bàn tay sưng đỏ vô lực thoát khỏi giam giữ rớt trên mặt đất, xem như đã phế.
Sau đó, Tiêu Hoàng sai thị vệ lấy ra một viên dược hoàn, nhét vào miệng Hạ Nhất Phàm, ép hắn nuốt xuống.
- Cái gì vậy? - Hạ Nhất Phàm dùng một tia khí lực cuối cùng, hỏi.
- Thứ khiến ngươi chết, nhưng sẽ không chết quá nhanh. - Tiêu Hoàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống.
Không bao lâu, Hạ Nhất Phàm cảm thấy cổ họng phát ngọt, tiếp theo bắt đầu không ngừng nôn ra máu, đồng thời, trong bụng cũng truyền đến đau đớn kịch liệt, như là có người lấy đao phá bụng, sau đó cắt từng mảnh từng mảnh nội tạng...
Hạ Nhất Phàm đau đớn co rúm lại thành một cục, mười ngón tay bị gãy buông thỏng bên cạnh, ngay cả muốn ôm bụng cũng không thể, máu vẫn không ngừng nôn ra, như không có điểm dừng.
- Ngươi...
Hạ Nhất Phàm còn muốn nói, nhưng bị ngụm máu phun ra cắt ngang, hàm răng nhuộm màu máu nhìn cũng cực kỳ dọa người.
- Thuốc này sẽ không để ngươi mất mạng ngay lập tức, mà sẽ làm ngươi chậm rãi nôn hết máu trong thân thể ra, cuối cùng mất sạch máu mà chết. Coi như dùng máu của ngươi đến tế những người đã bị ngươi hại chết đi.
Đây là dược hắn xin riêng ở chỗ Trương Bân Bân, dược hiệu khiến hắn vô cùng vừa lòng.
Hạ Nhất Phàm đã nói không nên lời chỉ có thể co rúm ở đó chờ chết, hơn nữa còn sống không bằng chết.
- Coi chừng hắn. - Tiêu Hoàng nói với thị vệ.
Sau đó ngay cả nửa ánh mắt cũng lười bố thí cho Hạ Nhất Phàm, không quay đầu lại đi ra.
Một khắc sau, thị vệ báo lại, nói Hạ Nhất Phàm đã chết. Không phải bởi vì mất máu, mà là máu không kịp nôn ra, chảy ngược vào phổi, sặc tươi mà chết.
Lúc Tiêu Chiến hồi phủ, Vương Nhất Bác đã ngủ. Nghĩ đến mùi máu tươi nồng nặc trong địa lao, Tiêu Chiến liền sai người chuẩn bị nước ấm, tắm rửa qua, chắc chắn trên người không có mùi gì khác, mới khẽ trở về phòng.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, Tiêu Chiến đi đến bên giường, phát hiện Vương Nhất Bác nằm nghiêng trên giường, lông mày nhíu chặt, ngón tay siết chặt tấm chăn, miệng hừ nhẹ, thoạt nhìn không thoải mái lắm.
Tiêu Chiến nhanh chóng gọi hắn một tiếng, Vương Nhất Bác mở mắt ra, trong mắt còn có chút buồn ngủ nhẹ giọng nói.
- Ngươi đã về?
- Ừm, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? - Tiêu Chiến khẩn trương hỏi han.
- Chân trái bị chuột rút.
Khi Tiêu Chiến tiến vào, Vương Nhất Bác một chút cũng không phát hiện.
- Ta xoa giúp ngươi.
Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác nằm ngửa ra, thoáng dùng sức xoa chân bị chuột rút của Vương Nhất Bác.
- Đau không?
- Không sao, một chút sẽ hết thôi.
Làm y giả, hắn biết người mang thai bị chuột rút là hiện tượng bình thường, hơn nữa lần này cũng không nghiêm trọng, hắn còn chịu được.
- Ngày mai phải hỏi tiền bối, xem có biện pháp nào có thể phòng ngừa chuột rút.
Thấy trán Vương Nhất Bác đã toát ra một tầng mồ hôi, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Ta cũng là đại phu vậy, sao không hỏi ta.
Vương Nhất Bác cười nhìn y, cảm giác ấm áp từ bàn tay của Tiêu Chiến truyền đến bàn chân hắn, cảm giác rất thoải mái.
- Ngươi còn nhỏ, chờ lớn lên một chút nữa.
Phát hiện chân hắn không cứng ngắc nữa, Tiêu Chiến cũng thoáng yên tâm.
Vương Nhất Bác cau mũi nhìn về phía y, lại xoa xoa bụng mình, hắn đã sắp làm cha, sao mà còn nhỏ được?
Vuốt làn da nhẵn nhụi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tuy nói đang giúp hắn bóp chân, nhưng khó tránh khỏi có chút khác thường. Từ khi Vương Nhất Bác có thai, chuyện phòng the liền cấm. Theo lý mà nói, qua ba tháng đầu, chuyện phòng the nhẹ nhàng sẽ không còn trở ngại, nhưng nghĩ hoài hài tử không dễ, hơn nữa lại là song thai, Vương Nhất Bác hoài thai vốn đã vất vả, nếu còn mệt thêm, hoặc là có cái gì sơ suất, sẽ hối hận không kịp.
Cho nên Tiêu Chiến tình nguyện chịu đựng, chứ không muốn Vương Nhất Bác cùng hài tử có nửa điểm nguy hiểm hay không khoẻ.
Dù sao ngày hai người kết phu phu cũng không ít, thấy đồng tử Tiêu Chiến nhạt đi, Vương Nhất Bác đã biết chuyện gì. Làm thê khanh, thật sự không thể nào bắt phu quân của mình chịu đựng. Cho dù không viên phòng, cũng có biện pháp khác.
Khóe môi khẽ mấp máy, vành tai của Vương Nhất Bác cũng phiếm hồng nói.
- Ta lấy tay giúp ngươi...
Tiêu Chiến nhìn về phía hắn, cười cười, hôn một chút trên vành tai hắn, nói.
- Không cần, ta không nhẫn tâm để ngươi vất vả dù là nửa phần.
Vương Nhất Bác nhìn nơi rõ ràng đã có phản ứng của Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói.
- Không vất vả...
Tiêu Chiến buông cẳng chân đã hết chuột rút của Vương Nhất Bác, mỉm cười giúp hắn đắp chăn, một bàn tay che đôi mắt hắn, nói.
- Đừng nhìn, ở trước mặt ngươi, định lực của ta còn chưa đủ. Ngoan ngoãn ngủ, lập tức sẽ hết.
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến suy nghĩ cho mình, không tranh chấp thêm nữa. Nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhắm mắt lại. Không bao lâu, đã ngủ.
Cảm nhận hô hấp bình ổn của hắn, Tiêu Chiến lấy tay đặt trên đôi mắt Vương Nhất Bác xuống, hôn lên bờ môi hắn, sau đó thở dài, nhận mệnh đến dục phòng, chuẩn bị giải quyết xong rồi trở về.
Ngày hôm sau, sau khi Tiêu Chiến cho Trương Bân Bân biết chuyện Vương Nhất Bác bị chuột rút, hạ nhân ở Lân Vương phủ nghe theo Trương Bân Bân phân phó, mỗi ngày hầm canh xương cho Vương Nhất Bác uống, giảm bớt hiện tượng chuột rút. Uống được mấy ngày, Vương Nhất Bác không còn bị nữa, mới khiến Tiêu Chiến yên tâm.
Cung Liêm Hầu đúng hạn xử tử, thi thể cùng Hạ Nhất Phàm, dùng chiếu cuốn lại, ném vào bãi tha ma. Tiêu Diễn làm ngoại tôn từ đầu tới đuôi không hỏi đến một câu, thậm chí cũng chưa tranh thủ nhập thổ vi an cho bọn chúng. Không biết là vì máu lạnh, hay căn bản là chưa từng có tình cảm gì với một nhà Cung Liêm Hầu.
Hiện tại toàn bộ sự tình đã được giải quyết, khúc mắc duy nhất trong lòng họ chỉ còn lại vị cổ sư không thấy bóng dáng kia. Nghe tiểu tư của Tiêu Trạch nói, hai ngày trước khi Tiêu Trạch bị bắt vào Hình bộ, cổ sư nói muốn ra ngoài làm việc, ngày về chưa định. Không may, Tiêu Quân lại tố giác Tiêu Trạch vào lúc này. Nếu vị cổ sư kia nghe được tin tức gì, chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng.
Cứ thế thánh chỉ đã hạ xuống cũng không thể thu hồi, chỉ có thể gia tăng phòng bị, cố gắng bắt được người kia.
Ngày hôm đó, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngồi trong viện tử phơi nắng, Trác Hồ liền vội vàng chạy vào, nói.
- Vương gia, Vương phi. Hoàng Thượng gọi ngài cùng Vương phi đưa Trương Bân Bân tiền bối tiến cung một chuyến.
- Xảy ra chuyện gì?
Hoàng Thượng vẫn luôn để Vương Nhất Bác tĩnh dưỡng, đột ngột triệu kiến, hẳn là có việc gấp.
- Tiểu nhân nghe người hầu tới truyền chỉ nói, Ly phi chạy đến cung của Dung tần, không biết là làm gì. Dung tần đột ngột cầm lấy kéo, đâm Ly phi bị thương, Ly phi hiện tại bị đe dọa tính mạng, thái y bó tay không có cách nào cứu chữa, mới đến mời Vương phi cùng Y thánh tiền bối. - Tốc độ nói của Trác Hồ rất nhanh, nhưng nói rất rõ ràng.
Dung tần là Hoàng Quý phi trước đây, hiện giờ bị giáng vị, ngay cả phong hào cũng không có, hiển nhiên là thấp hơn Ly phi một bậc.
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, nói với Trác Hồ.
- Chuẩn bị xe ngựa, sai người đến mời tiền bối, đem hòm thuốc của Nhất Bác theo luôn.
Mặc kệ có thể cứu sống hay không, lần này vào cung là chắc chắn phải đi. Về phần Dung tần vì sao lại đâm Ly phi bị thương, vẫn chưa biết được.
Mọi thứ sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, xe ngựa rời khỏi Lân Vương phủ, chạy đến Hoàng cung...