Cả hội trường vì câu nói đột ngột của Tống Nhiên mà im lặng toàn bộ. Cố Thanh Yên cũng giật nảy nhìn sang phía Tống Nhiên, cô có biết là bản thân cô đang nói gì không vậy? Đây chính là công khai bác bỏ quyết định của ban giám khảo đấy! Một trong năm vị giám khảo - đồng thời cũng là hiệu phó của trường cầm micro lên hỏi ngược lại cô:
- Tại sao em lại nghĩ như vậy? Phải biết đây đã là quyết định sau khi đã thống nhất của tất cả mọi người.
Tống Nhiên đối mặt với sự chất vấn của hiệu phó nhưng không hề chùn bước, cô kiên định nói:
- Chắc hôm nay tất cả mọi người cũng thấy trang phục của em có phần nhếch nhác, không được chỉn chu như các thí sinh khác.
Tống Nhiên hít sâu một hơi lấy tinh thần nói tiếp:
- Nhưng thực chất trang phục ban đầu của em không như vậy, là do có người cố tình vẽ lên. Đó là lý do mà tại sao em lại ra sân khấu muộn, em đã phải tự chỉnh sửa lại bộ trang phục sao cho nó dễ nhìn hơn.
Hiệu phó nhíu mày với lượng thông tin Tống Nhiên vừa cung cấp, một phần cũng khá ngạc nhiên vì cô bé này có thể xoay sở sửa lại trang phục trong thời gian ngắn ngủi như vậy. Bà hỏi cô:
- Ý em là bạn học Cố không xứng đáng nhận giải vì em ấy chính là người làm ra chuyện này?
- Dạ vâng, em có thể chắc chắn ạ!
Mọi người nghe đoạn hội thoại của hai người mà muốn điên lên rồi. Cố Thanh Yên chơi bẩn vì sợ mình sẽ thua sao, hay lý do là gì? Bây giờ họ chẳng quan tâm ai đạt giải gì nữa, chỉ muốn được nghe tiếp drama nóng hổi này thôi!
- Con nhỏ khốn kiếp này!
Đinh Tiểu Vy nghe vậy thì sửng cồ lên, toan nhảy vọt xuống định đánh cho Cố Thanh Yên một trận được Lục Minh Từ giữ chặt người, năn nỉ nói:
- Cậu làm ơn bình tĩnh đi, Tống Nhiên tự giải quyết được mà. Có gì đến lượt cậu xử lý sau!
Cuối cùng thì hai người cũng hiểu được hành động khó hiểu của Mạc Dương và Tống Nhiên vừa nãy có nghĩa là gì, vậy thì chắc chắn còn có bằng chứng đi kèm.
- Em có bằng chứng không? Nếu như em chỉ nói suông thì ý kiến của em sẽ không được chấp nhận, thậm chí sẽ bị liệt vào tội phỉ báng người khác đấy.
- Tất nhiên là em có rồi ạ. Em đã nhờ bạn đi xem lại camera, có lẽ do em may mắn nên toàn cảnh đều được quay lại. Mời mọi người cùng xem ạ!
Mạc Dương nhờ bộ phận giám sát phát lại đoạn băng ghi hình lên màn hình lớn phía sau ban giám khảo. Ngay khi nhìn thấy bản thân mình đang lén lén lút lút xuất hiện trong camera thì mặt Cố Thanh Yên tái mét, thở thôi cũng không dám, run rẩy nhìn mình vẽ từng đường một lên quần áo của Tống Nhiên. Cả hội trường thấy bằng chứng được chiếu lên rõ mồn một như vậy thì loạn cào cào hết cả lên, ai mà nói đấy không phải là Cố Thanh Yên thì chắc chắn người đấy bị mù rồi! Cái trường này mang tiếng lâu đời mà camera quay rõ đến cả lỗ chân lông, quay thấu luôn cả tâm tư ác độc của Cố Thanh Yên.
Video chiếu xong, ai cũng nhằm về phía Cố Thanh Yên phỉ nhổ, sao mới lớn mà tâm địa đã độc ác như thế cơ chứ! Hiệu phó nhíu mày, nhìn thẳng về phía Cố Thanh Yên chất vấn:
- Cố Thanh Yên! Chứng cứ rõ ràng như vậy em có gì để giải thích không?
Cố Thanh Yên sống chết không thể nhận tội, ra vẻ oan ức nói:
- Thưa cô, chắc chắn video đó đã được chỉnh sửa! Làm sao mà em lại có thể làm ra chuyện kinh khủng như vậy được ạ?!!
Hiệu phó giãn cơ mặt ra một chút, cũng không phải là không có khả năng đó. Cố Thanh Yên như sắp chết lại vớ được cọc, định kêu oan tiếp thì Tống Nhiên chợt lên tiếng:
- Em nghĩ là nếu băng ghi hình được chỉnh sửa thì không lý nào các nhân viên giám sát lại không biết. Hơn nữa bằng chứng rõ ràng nhất chính là trang phục của em, em cũng không thể vớ bừa bạn học Cố để đổ tội được ạ.
Không một ai biết ân oán giữa cô và Cố Thanh Yên, trong mắt họ hai người chỉ là đối thủ trong lần biểu diễn này, chẳng có lý gì lại phải hại nhau như vậy ngoại trừ việc muốn hạ bệ đối thủ để chiến thắng. Cố Thanh Yên đang định gào lên cãi lại thì Tống Nhiên nói tiếp:
- Không ai vô tội mà lại trông hốt hoảng như bạn học Cố, chắc ai cũng thấy biểu cảm kinh hoàng của bạn khi video được phát. Lời nói có thể làm giả nhưng ánh mắt thì không thể!
Mọi người đương nhiên cũng thấy vẻ mặt thảng thốt của cô ta, đó mới chính là chứng cứ rõ ràng nhất!
- Ban tổ chức sẽ giải quyết trường hợp của em Cố sau, trước hết là sẽ tước giải. Trường không chấp nhận những người gian dối trong thi đấu, vậy nên coi như giải ba bị hủy bỏ!
Hiệu phó đưa ra quyết định sau khi nghe Tống Nhiên phân tích cộng thêm phản ứng của Cố Thanh Yên. Bà nói tiếp:
- Chuyện này đến đây là kết thúc, việc giải quyết là việc của nhà trường. Hội diễn văn nghệ đến đây là hết, chúc các em về nhà an toàn!
Học sinh ỷ đông người, cả gan ào ào lên tiếng phản đối, đòi một kết quả công bằng từ phía nhà trường. Sau đấy vì quá loạn vậy nên bảo vệ phải đến giải tán đám đông, bị đuổi quá nên mọi người đành cắn răng đi về, cho người ta hóng một chút cũng ki bo! Tống Nhiên liếc Cố Thanh Yên, sau đó lại cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình, quay lại thì thấy đó là bạn học đạt giải nhất.
- Cậu dũng cảm lắm! Cố lên nhé, tớ cũng ra về đây.
- Cảm ơn cậu, chúc mừng cậu đạt giải nhất nhé. Tiết mục rất hay!
Tạm biệt cô bạn tốt bụng xong, Tống Nhiên nhìn về phía chỗ Mạc Dương vừa đứng nhưng lại không thấy cậu đâu. Có lẽ cậu đã ra ngoài đứng chờ cô cùng hai người kia. Tống Nhiên bị lôi lên phòng uống nước nói chuyện cùng Cố Thanh Yên, nhưng cô không bị giữ lại lâu. Khoảng 15 phút sau, Tống Nhiên bước ra ngoài, thấy ba người họ đang chờ cô sẵn. Tống Nhiên chạy lại gần nhưng không dám ôm Mạc Dương mà chỉ đứng cạnh.
- Sao rồi?
- Tao vừa phải ngồi viết tường trình. Phần còn lại nhà trường sẽ tự giải quyết với Cố Thanh Yên.
Đinh Tiểu Vy vẫn chưa nguôi cơn giận, mắng chửi Cố Thanh Yên liên tục. Chửi một lúc thấy cũng đỡ đỡ, nhìn sang thấy Tống Nhiên cứ thấp thỏm đứng cạnh Mạc Dương biết ngay cô đang nghĩ gì, cười nhếch nói:
- Thích nắm hay ôm gì thì làm đi, đừng có làm tao chướng mắt!!
Tống Nhiên: “…”
Tống Nhiên ngước lên nhìn Mạc Dương, thấy cậu đang nín cười, đưa tay lên xoa đầu cô:
- Bọn họ thấy anh nhắn tin với em, nên anh nói cho hai đứa đấy biết rồi.
Tống Nhiên: “…”
Má, hại cô cứ sợ định đợi đến lúc mỗi người một ngả mới dám thể hiện. Tống Nhiên thấy ánh mắt khinh bỉ của cả Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ thì cười ha hả, tự nhiên ôm tay của Mạc Dương rồi nói:
- Xin lỗi nha ~
- Xin lỗi cái con khỉ khô! Lục Minh Từ, đi!
Hai người họ tức giận đi đằng trước để lại Tống Nhiên cười đến nghiêng ngả đằng sau, phải đến khi Mạc Dương ngăn thì cô mới ngừng. Tống Nhiên ngẩng lên nhìn Mạc Dương rồi lại nhìn hai người đằng trước, cô cảm thấy thanh xuân của cô quá đỗi hạnh phúc, chỉ ước thời gian có thể dừng lại tại khoảnh khắc này mãi.