Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 37: Kịch Hay



Tất cả các tiết mục đều đã diễn xong, ban tổ chức cho mọi người giải lao 20 phút để bàn bạc lại xem ai sẽ là người có sân khấu hay nhất hôm nay. Tống Nhiên và Mạc Dương lần lượt trước sau bảo đi vào nhà vệ sinh, thực chất là lén ra sân sau chỗ không có người để nói chuyện thoải mái hơn.

- Vừa nãy em biểu diễn trông như thế nào?

Mạc Dương ôm cô, xoa mái tóc mềm cười nói:

- Nhìn biểu hiện của mọi người em còn chưa rõ sao?

- Anh nghĩ gì mới quan trọng!

- Đẹp, lần đầu tiên anh được xem một màn trình diễn hay như vậy!

Tống Nhiên cười rạng rỡ, dù cô biết Mạc Dương chỉ đang nói phóng đại để làm cô vui, nhưng nghĩ đến việc lời nói phóng đại ấy chỉ dành cho một mình cô thì Tống Nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ. Ôm nhau được một chút, Mạc Dương liền hỏi vấn đề mình thắc mắc nhất:

- Sao trang phục của em lại thành ra như vậy?. Bạn đang đọc 𝘵ru𝒚ện 𝘵ại { 𝖳r𝗨m 𝖳ru𝒚en.vn }

Tống Nhiên nghe cậu hỏi mặt liền sầm xuống, cau nhẹ mày nói:



- Em không biết, em ngồi trong cánh gà lâu quá nên ngủ gật một lúc, lúc tỉnh dậy đã thành thế này rồi. Chắc chắn là cố ý chơi xấu!

- Em tự sửa lại áo rồi đúng không?

- Sao anh biết?

Tống Nhiên ngạc nhiên vì Mạc Dương nhận ra điều đó. Đúng là khi ấy bạn cộng tác viên đã đưa cho cô một lọ sơn xịt, cô đã nhanh chóng lấp những khoảng trống đó thành những hình vẽ doodle nhỏ. Cũng may là ban tổ chức có sử dụng sơn xịt để trang trí, nếu không Tống Nhiên sẽ không kịp lên sân khấu.

- Nhìn là biết nét vẽ của em rồi, cho dù nó khá vội vàng.

Tống Nhiên bật cười.

- À phải rồi, anh cũng xem live của em mà, biết là đúng rồi.

- Có cần anh tìm hiểu xem ai làm không?

- Không cần đâu, cũng không nghiêm trọng đến mức đấy. Với lại em cũng tự đoán ra rồi.

Chẳng có ai coi trọng cuộc thi này đến mức phải chơi xấu cả đối thủ khác để giành lợi thế, chỉ có thể là do có ân oán cá nhân. Mà người có thù với Tống Nhiên cô thì chỉ có duy nhất một người mà thôi, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

Thời gian giải lao sắp kết thúc, Tống Nhiên kêu Mạc Dương vào trước còn mình sẽ theo sau. Trong lúc đợi Mạc Dương vào ngồi, Cố Thanh Yên từ đâu xuất hiện trước mặt cô. Hay quá, tự mình đến tìm chết luôn!

- Tống Nhiên, cô nghĩ cái màn trình diễn ngớ ngẩn vừa rồi của cô có thể đạt được giải sao? Đã vậy chuẩn bị trang phục còn thiếu tôn trọng ban giám khảo và mọi người!

Tống Nhiên khoanh tay đứng nhìn con hề này tự biên tự diễn, nhếch mép nói:



- Ngớ ngẩn sao? Tôi cá chắc là cô cũng muốn có một tiết mục ngớ ngẩn được mọi người vỗ tay nhiệt liệt như thế đấy.

Cố Thanh Yên bấm chặt móng vào lòng bàn tay, quả thực là mức độ hưởng ứng của khán giả cho tiết mục của cô ta so với Tống Nhiên chỉ là một cái đinh gỉ, thậm chí nó còn chẳng bằng mấy tiết mục biểu diễn nhạc dân gian. Nhưng điều đó không có nghĩa ban giám khảo ghét tiết mục của cô ta, vì là múa ballet trên nền nhạc giao hưởng nên họ khá thích.

- Thì sao chứ? Ít nhất tôi cũng không ăn mặc lố bịch?!

- Cố Thanh Yên.

Tống Nhiên bình thường toàn là đáp trả cô ta một cách nhẹ nhàng mà cứng rắn, đây là lần đầu tiên Tống Nhiên gườm thẳng mắt của Cố Thanh Yên mà gằn giọng gọi cả họ tên cô ta.

- Cẩn thận hành động của cô một chút, đừng có vượt giới hạn. Cô tưởng tôi đần đến mức không biết ai là người vẽ lên quần áo tôi chắc?! Tôi đã không muốn nói thì cô cũng tự biết điều đi?

Cố Thanh Yên cũng biết chắc chắn Tống Nhiên biết là cô ta làm, nhưng không một ai thấy điều cô ta làm thì Tống Nhiên dựa vào đâu mà dọa dẫm! Vậy nên Cố Thanh Yên vẫn mạnh miệng dọa lại:

- Ý cô là tôi làm?! Đừng có ngậm máu phun người, có tin tôi kiện cô vì tội phỉ báng không!

Tống Nhiên không muốn tốn nước bọt với cái loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này thêm nữa, cô cười nhạt một tiếng, thật lòng khuyên nhủ:

- Cố Thanh Yên, cánh gà cũng có camera giám sát cô không biết sao?

Tống Nhiên thấy thời gian Mạc Dương đi vào cũng đã lâu, mặc kệ Cố Thanh Yên đi thẳng. Lần này đừng có mong cô bỏ qua cho cô ta, với loại người không biết điều này thì chỉ có hành động là tốt nhất!

Lúc Tống Nhiên yên vị thì đang có một tiết mục của trường diễn ra, cô ghé vào tai Mạc Dương nói nhỏ:

- Anh giúp em kiểm tra xem ai là người hại em. Vừa nãy lúc trước khi ra biểu diễn, em thấy trong cánh gà có camera giám sát.

Mạc Dương không hỏi cô vì sao lại đột nhiên thay đổi quyết định, cậu cũng đoán được tại sao mãi mà cô không vào sau cậu. Mạc Dương chỉ gật đầu sau đó đứng dậy tiến đến chỗ camera tổng của ban tổ chức để đàm phán.

- Nhiên Nhiên, Mạc Dương đi ra đấy làm gì vậy?

Hiển nhiên là Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ cũng thấy hành động khó hiểu của cậu, Tống Nhiên chỉ nhìn họ rồi nói đầy ẩn ý:

- Chút nữa thì biết.

Mạc Dương đứng nói chuyện khoảng 15 phút gì đấy, sau đó quay về phía khán đài chỗ cô ngồi giơ kí hiệu ok. Tống Nhiên gật đầu, cũng đúng lúc này MC bắt đầu phần trao giải.

Khác với dự đoán của bạn thân Cố Thanh Yên, Tống Nhiên chỉ đạt được giải nhì, giải nhất thuộc về một bạn lớp 12-5 biểu diễn đánh đàn cổ truyền. Bất ngờ là giải ba vậy mà lại thuộc về Cố Thanh Yên, hai người cuối cùng lại lên sân khấu nhận giải cùng nhau. Cố Thanh Yên nhìn cô đầy khiêu khích, Tống Nhiên chẳng thèm dành cho cô ta một ánh mắt, cô đang đợi kịch hay ở đằng sau.

MC đưa micro bắt đầu từ giải nhất để họ phát biểu cảm nghĩ trước. Sau đó đáng ra sẽ là Tống Nhiên nhưng cô cố tình nhường Cố Thanh Yên nói trước. Cố Thanh Yên làm một tràng dài, nghe như kiểu cô ta vừa mới đoạt giải hoa hậu thế giới không bằng. Người ta thường nói như nào nhỉ, trèo càng cao thì ngã càng đau thì phải?

Lúc micro được đưa cho Tống Nhiên, cô không phát biểu cảm nghĩ mà chỉ nói:

- Em nghĩ giải ba không hề xứng đáng thưa ban giám khảo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv