Nhưng Cố Vấn Thành cảm thấy mình chẳng bỏ lỡ điều gì.
Hắn vẫn mạnh như thế, sở hữu thực lực mà người bình thường phải ngước nhìn.
Hắn muốn cái gì liền có cái đó, đội ngũ của hắn nổi danh khắp đế quốc, nhóm bạn gái của hắn hài hòa thân thiện.
Mỹ nhân quay quanh, tên lưu sử sách, mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, hắn còn thiếu cái gì cơ chứ?
Lúc này Lăng Niên mới biết hóa ra Lý Tấu Tinh là người lý trí như vậy.
Cố Vấn Thành phía trước say khướt loạng choạng sắp ngã xuống đất nhưng Lý Tấu Tinh lại có thể quay đầu đi, còn mỉm cười với Lăng Niên.
Lý trí đến mức hắn sắp ngã mà anh cũng có thể cười với bạn tốt.
Lăng Niên im lặng một lát, hắn không biết Lý Tấu Tinh có cảm giác gì nhưng hắn lại không nhịn được tiến lên phía trước.
Bên cạnh Cố Vấn Thành vây quanh rất nhiều người.
Có anh em, có phụ nữ. Nhưng những người này dù đưa tay ra vẫn không dám đỡ lấy cơ thể lung lay của Cố Vấn Thành khi bị hắn cự tuyệt.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Vấn Thành khó chịu ngã xuống đất, cho dù giọng nói có gấp gáp, sốt ruột đến chảy cả nước mắt thì bọn họ cũng không dám chạm vào hắn dù chỉ một chút.
Lăng Niên vượt qua Tế Du và Hi Nam, vượt qua Bách Đồng và Na An.
Hắn bước tới bên cạnh Cố Vấn Thành, không thèm nhìn đến cái khoát tay cự tuyệt của hắn, kéo hắn đặt lên trên lưng của mình.
"Cố Vấn Thành," hắn vừa cắn răng vừa nói hung hăng, "Ngoan ngoãn nằm im đi!"
Cố Vấn Thành tựa vào trên lưng hắn.
Dạ dày chộn rộn, môi mím chặt, không muốn bất kì ai thấy trò cười của mình.
Lăng Niên tự ý cõng hắn trở về. Cố Vấn Thành biết hắn giống như Lý Tấu Tinh, cũng nhận lầm hắn thành một người khác.
Ngoài tướng mạo giống y hệt hắn ra, người kia cũng tên là Cố Vấn Thành.
Hắn hỏi: "Tôi và hắn ta khác nhau chỗ nào."
Câu từ không rõ, mùi rượu nồng nặc, phải nói đi nói lại nhiều lần Lăng Niên mới nghe rõ hắn đang nói gì.
Lăng Niên không nói lời nào.
Cố Vấn Thành tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.
Hắn lướt qua từng người một, rồi lại đảo ngược trở về.
Lý Tấu Tinh đi cuối cùng, ánh đèn chiếu lên người anh lúc sáng lúc tối.
Anh một thân một mình, nhưng khi Cố Vấn Thành nhìn kĩ lại thì thấy bên cạnh anh còn có một người khác nữa.
Người kia mặt vương ý cười, đi bên cạnh Lý Tấu Tinh, thỉnh thoảng nhìn sang anh một cái, ánh mắt cất chứa muôn vàn vì sao.
Không vắng vẻ, không cô quạnh, giống như chỉ cần được ở bên cạnh anh thôi thì dù cho anh không thể nhìn thấy hắn ta, hắn ta cũng cảm thấy ngọt ngào vui vẻ.
Lăng Niên mở miệng, "Hai người khác nhau nhiều lắm."
Cố Vấn Thành mà hắn biết có anh em tín nhiệm lẫn nhau, có thầy cô đáng kính, có thượng tá Romond cùng nhau trêu chọc cười đùa. Bọn họ cùng nhau hố lại Weiss, bắt anh ta giả gái trước mặt các sĩ quan.
Có hoàng tử Nico tin tưởng bọn họ, còn có hoàng tử Yinsa lén dẫn bọn họ vào hoàng cung gặp công chúa. Hoàng đế bệ hạ sẽ cười ha hả nghịch ngợm đóng vai kẻ xấu không cho bọn họ gặp mặt, sau đó bị công chúa mặc lễ phục đuổi đánh chạy khắp hoàng cung.
Chòm râu trắng của hiệu trưởng Bouvid bị tinh thần lực của Hi Nam đốt cháy, để rồi chỉ cần Cố Vấn Thành dùng dăm ba câu là đã có thể dỗ được ông cụ vui cười hớn hở. Trong đội ngũ bọn họ tụi chó ế ở tầng chót, mỗi ngày đều bị chế giễu. Nhưng Swarin lại vui vẻ chìm đắm trong đó, thậm chí còn phối hợp với Cố Vấn Thành, mỗi ngày đều vui vẻ làm thuyền trưởng chèo CP.
Cố Vấn Thành có bé con người cá gọi hắn là đại ca, có lượng lớn người ủng hộ hắn và Lý Tấu Tinh ở bên nhau.
Hắn có Lý Tấu Tinh.
Hy vọng bầu bạn, vĩnh viễn sáng tươi.
Bởi vì bắt được mặt trời, cho nên trong mắt Cố Vấn Thành của bọn họ cũng cất chứa cả một mặt trời.
...
Cố Vấn Thành say bí tỉ ngã ra giường, Lý Tấu Tinh đứng trước cửa sổ hóng gió.
"Cậu làm cuộc sống của tôi rối tung," Cố Vấn Thành lẩm bẩm, "Nếu như cậu không xuất hiện..."
Sống mà không tín nhiệm ai, có phải sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều không?
Hắn lại uống thêm một ngụm rượu.
Nhưng không cách nào nói ra câu trả lời khẳng định.
Lý Tấu Tinh nói: "Uống ít rượu thôi."
Mỗi lời nói mỗi động tác của anh đều rất kiềm chế, anh càng kiềm chế ánh sáng trong mắt Cố Vấn Thành trong suốt bên cạnh anh lại càng rõ.
Sáng đến độ Cố Vấn Thành cảm thấy nhức mắt, cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Cố Vấn Thành, "Tại sao?"
"Tại sao người yêu tôi..." Hắn nhìn trần nhà, giọng nói khẽ đến độ bị gió thổi bay, "Không có ánh sáng như thế."
Chưa từng có, cũng chưa từng thấy.
Đột nhiên nhìn thấy liền không dứt nổi mắt.
"Cố Vấn Thành, tình yêu đến từ hai phía," Lý Tấu Tinh đóng cửa sổ lại. Anh nhìn về phía Cố Vấn Thành, trong đôi mắt kia vẫn là vô số cảm xúc hắn xem không hiểu, anh nói chậm rãi, "Tín nhiệm cũng đến từ hai phía."
Nhưng Cố Vấn Thành vĩnh viễn không hiểu cái này. Hắn buông chai rượu, lảo đảo đứng dậy, cũng bước tới trước cửa sổ.
Tiết trời tối nay khô hanh, gió thổi cuồn cuộn làm quần áo hắn bay phấp phới, cũng làm tóc hắn rối tung.
"Lý Tấu Tinh trước kia ở đâu?"
Hắn biết tại sao hắn phải hỏi Lý Tấu Tinh cái vấn đề này.
Bởi hắn muốn giết Lý Tấu Tinh trước kia, để cho người này mãi mãi ở lại nơi đây.
Nhưng hắn biết không thể nào.
Bởi hôm nay anh đã nói những lời làm người trong suốt kia vui vẻ lâng lâng, bởi ánh mắt anh nhìn hắn càng này càng lý trí.
Ánh sáng trong mắt giảm đi, nhưng ánh sáng ấy không có biến mất mà chỉ không hướng về hắn nữa.
Lúc Lăng Niên cõng Cố Vấn Thành, Cố Vấn Thành đã nghe hắn nói.
Khi đó hắn như tỉnh rượu, cũng giống như cả thế giới chỉ có một mình hắn.
Hóa ra một Cố Vấn Thành khác có dáng vẻ thế kia.
Lý Tấu Tinh và hắn đứng lặng trước cửa sổ, thả trôi suy nghĩ. Đột nhiên Cố Vấn Thành đóng cửa sổ lại, sau đó quay lại giường nằm xuống.
Hắn chôn mặt trên giường, giống như ghét phải thấy Lý Tấu Tinh, nói: "Tôi hy vọng cậu rời khỏi thế giới của tôi càng sớm càng tốt."
"Mang theo Lăng Niên," buồn bực khó chịu, "Nên cút đi đâu thì đi."
Cố Vấn Thành vô hình nhìn Tinh Tinh của hắn tắt đèn, sau đó lẳng lặng nằm trên giường.
Hắn đi theo, Lý Tấu Tinh đã nhắm hai mắt lại nhưng Cố Vấn Thành biết anh chưa ngủ.
Trên một chiếc giường khác, Cố Vấn Thành của thế giới này đang nằm úp sấp, lưng kéo căng tựa như sắp gãy.
Cố Vấn Thành không quan tâm đến hắn, đôi mắt luôn dõi theo Lý Tấu Tinh, trắng đêm không ngủ ở cạnh bên anh.
Từ hung ác biến thành tuyệt vọng, từ trong tuyệt vọng lại bừng lên hy vọng, tuy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi nhưng Cố Vấn Thành đã trải qua bao thăng trầm đời người.
Hận đến cực điểm, hận không thể giết cái người tự xưng là tác giả kia, cũng hận không thể giết chết một Cố Vấn Thành khác. Nhưng hắn chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, trừng đỏ con mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.
Ghi tạc cảnh tượng này trong lòng để rồi nghĩ cách an ủi Tấu Tinh.
Trơ mắt nhìn người yêu trở nên càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng trầm mặc ít lời, loại đau khổ này người không trải qua thì không thể nào hiểu được.
Có rất nhiều lần Cố Vấn Thành cho ràng hắn sẽ đau đến độ chết đi, nhưng hắn vẫn sống.
Giống như Lý Tấu Tinh vậy, cùng nhau kiên trì.
Hắn khẽ vuốt ve gò má Lý Tấu Tinh, đoạn cúi đầu cọ cọ vào mặt anh.
Từng cử chỉ đều biểu lộ tình yêu và dịu dàng không sao tả xiết.
Tự như chỉ cần dán vào nhau như vậy là có thể có được hạnh phúc khi nắm cả thế giới trong tay.
Sau đó hắn cảm nhận được một ánh mắt, quay đầu lại mắt đối mắt với Cố Vấn Thành đang nằm trên giường kia.
"Mang cậu ta đi đi," Cố Vấn Thành của thế giói này nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh băng, "Mang bọn họ đi ngay tối nay đi."
Cố Vấn Thành đứng dậy, ánh mắt hắn cũng lạnh băng như vậy. Hai ánh mắt giống hệt chạm vào nhau, lúc này bọn họ mới thấy điểm giống nhau của hai người.
Thời điểm phát hiện Lý Tấu Tinh và Lăng Niên ngủ mãi không tỉnh, khi Cố Vấn Thành mỏi mệt không thấu, hắn gặp được một người tự xưng là tác giả trong mộng.
Người kia rụt rè e sợ, thoạt trông cử chỉ lời nói đều rất sợ hắn, lắp ba lắp bắp mãi mới hỏi được một câu.
"Nếu như anh không gặp được Lý Tấu Tinh, anh có còn muốn gặp lại cậu ta không?"
Cố Vấn Thành gật đầu không chút do dự.
Tác giả hỏi hắn vì sao.
"Bỏi vì," Cố Vấn Thành cười, "Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc."
Không thấy qua tốt đẹp thì sẽ không đuổi theo tốt đẹp.
Cuộc sống không có Lý Tấu Tinh đối với Cố Vấn Thành mà nói vô vị biết bao.
Sau đó hắn thấy được dáng vẻ của một mình khác khi không gặp được Lý Tấu Tinh.
Quả nhiên nhàm chám vô vị.
"Cố Vấn Thành," Cố Vấn Thành tự gọi tên của mình, cười khiêu khích, "Mày có biết cuộc sống của tao ra sao không?"
...
Cố Vấn Thành mở to đôi mắt đến khi trời sáng.
Khi trời vừa hửng sáng hắn bèn xuống giường bước ra ngoài.
Lúc mua nguyên liệu nấu ăn về cả phòng vẫn chìm trong yên lặng.
Mùi khói lửa hòa lẫn mùi thơm của thức ăn chui vào mỗi phòng, gọi tỉnh người vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Bịch một tiếng, Lý Tấu Tinh thở hổn hển chạy ào ra mở cửa, ánh mắt mang theo kinh ngạc vui mừng thoáng chốc u ám.
Cố Vấn Thành liếc nhìn anh, mấy người Hi Nam cũng bước ra khỏi phòng, nói với vẻ kinh ngạc: "Vấn Thành, cậu thế mà lại nấu cơm ư!"
"Ừ," Cố Vấn Thành lấy mấy chai rượu từ tủ lạnh ra, "Chúc mừng một chút."
Hắn không nói muốn chúc mừng cái gì, các đồng đội cũng không hỏi vì sao phải chúc mừng.
Phương thức chung sống của bọn họ đã chết lặng, không dễ thay đổi.
Một bữa cơm ăn trong im lặng, lúc Lý Tấu Tinh đứng dậy Cố Vấn Thành bèn gọi anh lại.
Hắn nhìn bàn ăn hỗn độn, kế đó nâng ly rượu lên, không uống mà lại bỏ trở lại bàn, đoạn quay đầu đi, nói: "Biến đi."
Lý Tấu Tinh đang đứng và Lăng Niên đang ngồi đột nhiên mất đi trọng lực mềm oặt ngã xuống, Cố Vấn Thành giật thót đỡ lấy Lý Tấu Tinh, Lăng Niên bên kia đã nằm lên bàn.
Tế Du và Hi Nam kêu lên, "Sao lại thế này!"
Cái tay bắt lấy Lý Tấu Tinh của Cố Vấn Thành bắt đầu run rẩy.
Càng ngày càng siết chặt, cuối cùng siết tỉnh người nằm trong lòng.
Lý Tấu Tinh tỉnh lại, trừng mắt nhìn, sau khi thấy là hắn thì sửng sốt hồi lâu, "Vấn Thành, tôi sao vậy? Có cảm giác như ngủ một giấc thật dài."
Tay Cố Vấn Thành không còn sức nữa, hắn vỗ lưng ghế sô pha, bước từng bước một đi về phía phòng ngủ.
Tối hôm qua.
Cố Vấn Thành trong suốt kia hỏi hắn: "Gặp được Tấu Tinh của tao nhưng lại không có được em ấy, mày có hối hận không?"
Câu hỏi đầy ác ý, không ngừng công kích hắn bằng những lời nói khiến hắn tổn thương.
Ngón tay Cố Vấn Thành siết chặt đến độ run bần bật, hắn cười khẽ, "Sao mày biết tao không thể có được cậu ta?"
Cố Vấn Thành cũng có ánh sáng trong mắt kia chỉ cười một tiếng.
Thế là Cố Vấn Thành giấu đầu lòi đuôi giải thích, "Sao tao lại hối hận cơ chứ, cậu ta chẳng có chút ảnh hưởng nào với tao."
Đúng vậy, Lý Tấu Tinh chẳng có chút ảnh hưởng nào với hắn.
"Mỹ nhân vây quanh, nổi danh đế quốc," hắn chợt bật cười, "Muốn yêu thì yêu còn không thì thôi, tao chẳng có bất kỳ cảm xúc nào với chuyện này."
"Người cần được cảm thương mới chính là mày chứ nhỉ? Cả đời chỉ có một mình cậu ta là người yêu."
Hai chân Cố Vấn Thành cũng bắt đầu mất sức, không có sô pha chống đỡ khiến hắn lảo đảo rồi ngã xuống.
Mắt đỏ ngầu, nhưng tự ái và kiêu ngạo khiến hắn dù có phải bò cũng phải lết về phòng của mình.
"Cả đời mày chỉ có thể yêu mình cậu ta, chỉ có thể nhìn được ánh sáng trong mắt cậu ta. Mà tao, không có người nào dùng ánh mắt đó nhìn tao, tao tự do tự tại, thích đổi người nào thì đổi người đó."
Các đồng đội nhốn nháo chạy đến cạnh hắn, Cố Vấn Thành nâng cánh tay đang run rẩy lên, các đồng đội thật sự dừng lại như ý muốn của hắn.
Như hắn mong muốn.
"Lại nói tới các đồng đội, mày và đồng đội của mày tín nhiệm lẫn nhau, nếu như có người phản bội mày thì mày chỉ có con đường chết."
Cố Vấn Thành kia cười nhẹ nhàng ung dung, chắc chắn, "Bọn họ sẽ không."
Nhưng tối qua Cố Vấn Thành chẳng nghe hắn ta nói, chỉ khăng khăng theo ý mình, "Nếu mày không thích ai trong số đó thì cũng không thể tùy tiện vứt bỏ bọn họ."
Đâu giống như hắn.
Muốn vứt ai thì vứt.
Không ai có thể phản bội hắn, vì chẳng ai biết bí mật của hắn là gì.
Hắn không giao tín nhiệm cho bọn họ, cho nên dù có xảy ra chuyện phản bội thì hắn cũng sẽ không nản lòng.
Tốt biết bao, tự do biết bao, tuyệt vời biết bao.
Cố Vấn Thành ngã xuống sàn.
Hắn toan đứng lên.
Nhưng hai tay run rẩy, hai chân mất sức, hắn thử một lần lại một lần nhưng vẫn chẳng thể đứng lên được.
Các đồng đội đứng bên cạnh, phân vân giằng xé đau buồn.
Hết lần này đến lần khác ngã xuống, hóa ra phòng ngủ lại cách xa phòng khách như vậy.
Tế Du đột nhiên tiến lên một bước, tay run run kéo lấy cánh tay hắn quàng qua cổ của mình.
Hi Nam kéo Cố Vấn Thành lên, cố định hắn ở sau lưng Tế Du.
Hai người cưỡng ép cõng hắn trở về phòng.
"Sẽ hối hận khi nhìn thấy ánh sáng chứ?"
Cố Vấn Thành vùi đầu vào trên lưng Tế Du.
"Không hối hận."
Chí ít đau đớn là điều kiện để hắn được lĩnh hội những tình cảm khác.
Tín nhiệm và tình yêu.
Bỏ ra, thật sự có thể... Đổi lấy ánh sáng sao?