Ánh mặt trời xuyên qua mí mắt, thức tỉnh ý muốn ngủ say.
Lý Tấu Tinh gắng sức mở mắt ra, sự vật mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn. Có người gọi anh, làn nước ấm để bên bờ môi giúp anh xoa dịu cổ họng khát khô.
Cảm giác kỳ diệu đến quá đột ngột, Lý Tấu Tinh dùng hết tất cả sức lực bắt lấy tay người kia, mạnh đến mức khiến các ngón tay anh bắt đầu phát run.
Loại cảm giác này nói cho anh biết, anh đã trở về rồi.
Người trước mặt là Cố Vấn Thành.
Anh nói không ra lời, đến khi cổ họng được nước tưới dịu mới khàn giọng, nói, "Cậu đút tôi đi."
Mắt còn chưa nhìn thấy người đâu mà lời nũng nịu đã thốt ra tự nhiên.
Cổ tay Cố Vấn Thành bị anh nắm chặt đến ửng đỏ.
Giọng hắn bất ổn: "Được, tôi đút cho em."
Uống đủ nước rồi nhưng bờ môi vẫn khô khốc, Cố Vấn Thành hôn lên, vừa hôn vừa không nhịn được mà rơi nước mắt.
Trái tim bị đủ loại cảm xúc chất chồng đè nén đến nổ tung, ngay tại khoảnh khắc được chạm vào Lý Tấu Tinh một cách chân thật kia Cố Vấn Thành đã đỏ bừng khóe mắt.
Thời niên thiếu chưa từng khóc, khi trưởng thành cũng chưa từng khóc, lúc trở về cuộc đời này lại không nín được.
Mắt Lý Tấu Tinh khô không khốc, anh ngậm lấy bờ môi Cố Vấn Thành, Cố Vấn Thành cũng ngậm lấy môi anh. Loại cảm giác khẩn thiết tựa đối phương sẽ biến mất trong chớp mắt ấy như có một thanh dao cùn cứa vào trái tim từng chút một, đau đến nhói lòng.
Có thể chạm vào người yêu.
Sao lại mẹ nó lại hạnh phúc như vậy chứ.
Một ly nước vơi dần giữa môi lưỡi hai người, Cố Vấn Thành nâng mặt Lý Tấu Tinh, sau một tiếng đồng hồ trên mặt hai người đã toàn là nước.
Nước dính trên lông mi Lý Tấu Tinh đều do Cố Vấn Thành ban phát, ướt nhẹp, cũng không biết là nước mắt của ai.
Da kề da, dinh dính, cảm giác an toàn đã quay trở lại, trái tim lửng lơ giữa không trung cũng từ từ hạ xuống.
Giọng Cố Vấn Thành khàn khàn: "Tôi đi lấy khăn cho em."
Nhưng Lý Tấu Tinh hãy còn siết lấy hắn, kiên quyết muốn cùng nhau xuống giường, "Không cần khăn đâu, cùng nhau tắm đi,"
Không cần hỏi gì, cũng chẳng cần nói chi.
Chỉ cần ở bên người, có thể nhìn thấy nhau, hết thảy những chuyện khác đã không còn quan trọng nữa.
Hai người vào phòng tắm, xả nước nóng.
Làn nước ấm áp gột trôi ác mộng, tối tăm và bất an.
Cố Vấn Thành bị Lý Tấu Tinh đè lên tường hôn, hôn một hồi Lý Tấu Tinh lại buông ra.
Anh ôm chặt eo hắn, khom người ngả đầu lên bờ vai, im lặng không nói lời nào.
Nước nóng khoan khoái dễ chịu. Cố Vấn Thành dịu dàng kiên định nâng đầu anh lên, ôm lấy báu vật đã khiến mình thay đổi, dùng nụ hôn còn nóng bỏng hơn cả làn nước ấm hòa tan đi lớp băng của anh.
Dùng yêu thương triền miên làm cho bé cưng Tinh Tinh của hắn lại lần nữa bừng lên ánh sáng chói mắt.
Tư vị tận mắt trông thấy một Cố Vấn Thành ở thế giới khác làm tình ngay trước mặt mình, Cố Vấn Thành chỉ đứng bên cạnh xem mà đã có khắc sâu ký ức.
Suốt một đêm, hắn trơ mắt nhìn ánh mắt Lý Tấu Tinh dần dần ảm đạm, dần dần trở nên lạnh như băng.
Có một đoạn thời gian rất dài Cố Vấn Thành có suy nghĩ rằng nếu như mình không tồn tại trên thế giới này thì tốt biết bao nhiêu.
Lý Tấu Tinh sẽ không yêu hắn, cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy đau buồn.
Nước nóng khiến cả người dần dần ấm lên, Lý Tấu Tinh chợt mở mắt ra, ngăn hắn lại, "... Đừng như vậy."
"Sạch mà," Cố Vấn Thành không cho phép từ chối, sau đó nói lúng búng, "Tôi rất nhớ em."
Trong hiện thực không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng khoảng tám, chín ngày Lý Tấu Tinh không làm loại chuyện này rồi, sắc mặt ửng đỏ, anh cúi đầu nhìn Cố Vấn Thành. Cố Vấn Thành cười cong cong đôi mắt, trong đôi mắt kia là ánh sao lấp lánh.
Trên người bọn họ vẫn còn mặc quần áo nhưng đã bị xối ướt, vì còn trẻ nên chẳng thể chờ được khi gặp lại nhau sau thời gian chia cắt.
Là nóng, là ấm áp.
Ánh mắt chăm chú của Lý Tấu Tinh khiến gò má Cố Vấn Thành ửng hồng.
Là người yêu đã lâu không gặp.
Người yêu đã quay trở lại.
...
Hai người không có làm quá mức, lúc bấy giờ cũng chỉ muốn chứng minh người yêu mình vẫn còn ở bên cạnh.
Sau khi tắm xong Cố Vấn Thành đè Lý Tấu Tinh lên giường, còn hắn thì tới phòng bếp lấy cơm.
Nhưng khi Cố Vấn Thành mang theo đồ ăn nóng hổi quay lại thì thấy Lý Tấu Tinh đang cố chấp đứng cạnh cửa ngóng về phía hắn.
Tựa như chỉ cần anh không nhìn thì Cố Vấn Thành sẽ lập tức biến mất vậy.
Mũi người đàn ông đau xót, suýt chút nữa xấu mặt ở bên ngoài.
Miễn cưỡng cười bước tới, "Sao không ngủ?"
Vì để trấn an người thương nên trên người hắn toàn là mùi hương của Lý Tấu Tinh, giống như Lý Tấu Tinh đã đánh dấu hắn, không ai cướp được.
Lý Tấu Tinh dán sát vào hắn, dính rất chặt, giọng buồn buồn: "Nhìn cậu."
Cố Vấn Thành cười tủm tỉm bảo rằng vậy tôi sẽ cho em nhìn mãi nhé.
Nắm lấy tay nhau, hai người cùng quay về phòng.
Cơm là do Cố Vấn Thành nấu, là mùi vị quen thuộc, thơm ngon hấp dẫn khẩu vị. Lý Tấu Tinh ăn một miếng sẽ nhìn hắn một cái, Cố Vấn Thành bèn đặt chén cơm trên tay mình xuống, để bạn trai ăn một ngụm rồi đút cho hắn một đũa.
Ăn xong hai người cùng nhau cầm chén đũa đi rửa thì gặp được Tế Du ở phòng bếp, Tế Du ngập tràn vui mừng, "Tấu Tinh, cuối cùng cậu với Lăng Niên cũng tỉnh lại rồi."
Lý Tấu Tinh nhìn hắn một cái rồi lại lập tức quay đầu nhìn Cố Vấn Thành, "Ừm."
Cố Vấn Thành, "Hôm nay để Lăng Niên ăn cơm rồi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai rồi hẵng nói."
Hai người lại cùng nhau quay về phòng, nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chăn thủ thỉ chuyện trò.
Mặt đối mặt, cuối cùng Lý Tấu Tinh đắm chìm trong hạt lựu của Cố Vấn Thành, tựa như bé con được trở về nằm trong lòng mẹ, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở của anh nóng bỏng, miệng còn ngậm vật nhỏ làm Cố Vấn Thành không dám động đậy mà chỉ tham lam nhìn anh.
Từ lông mày lướt xuống bờ môi, rồi lại nhìn vòng râu xanh vừa mới mọc trên cằm.
Đẹp trai đến độ khiến tim Cố Vấn Thành đập nhanh thình thịch.
Những lúc hắn vô tình khiến hạt lựu bị rơi ra sẽ khiến Lý Tấu Tinh đang nhắm chặt mắt vô thức đuổi theo, sau đó chép miệng một cái rồi lại day cắn nhấm nháp đôi lần, khiến hắn như bị điện giật.
Ôm nhau nhìn gương mặt say giấc của đối phương, trong lớp chăn ấm, mang theo mùi hương khi vừa mới tắm, Cố Vấn Thành nhìn anh, nhìn nhìn rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Thật ra hắn đã không ngủ hai ngày hai đêm rồi.
...
Khi tỉnh dậy lại có cảm giác một đời thoáng qua.
Lý Tấu Tinh chớp chớp mắt, vừa nhìn chằm chằm vợ mình vừa nghĩ về những chuyện trong mộng.
Anh lại gặp được tác giả.
Tên đàn ông thô bỉ kia còn tủi thân vừa nói vừa khóc, "Tôi dễ dàng lắm sao? Không phải các người muốn đọc truyện anh em sao, nên tôi đã viết thiệt cảm động cho mấy người đó, ai ngờ khúc cuối lại sụp đổ như vậy chứ!"
Lý Tấu Tinh nhìn anh ta mà không nói lời nào.
Tác giả co rúm lại dưới ánh mắt anh, "Thiết lập của cái tên Cố Vấn Thành ở thế giới của cậu rõ ràng đã bị lệch đường rồi!"
Bởi thiết lập của nhân vật chính xảy ra vấn đề, càng đến cuối càng sụp đổ, không thể bỏ dở nên chỉ có thể cắn răng miễn cưỡng viết tiếp.
Càng ngày càng lệch, câu chữ miêu tả thân mật cũng chỉ dừng lại ở mặt ngoài.
"Nếu như không có tôi," Lý Tấu Tinh nói chậm rãi, "Cậu ấy sẽ biến thành cái dạng gì?"
Cố Vấn Thành vẫn còn đang ngủ, vì Lý Tấu Tinh ở ngay bên cạnh nên hắn ngủ cực kỳ an tâm, ngực lên xuống đều đều, người đẹp khi ngủ cũng đẹp. Lý Tấu Tinh chợt thở dài, nhích lại gần hôn hắn một cái.
Suy nghĩ trở lại trong mộng.
"Tên đó càng ngày càng khác những gì tôi viết," tác giả vò đầu bứt tai, "Đã thế hắn lại còn gay!"
Anh ta cực kỳ khiếp sợ lặp đi lặp lại với Lý Tấu Tinh, "Nam chính của tôi thế mà lại gay! Hắn thế mà lại gay!"
Tác giả rất tin tưởng Cố Vấn Thành.
Vì tin tưởng nên dù biết Lý Tấu Tinh là một tên gay nhưng vẫn tự tin tràn đầy trao cho anh một bàn tay vàng gia tăng hảo cảm với phản diện.
Thực ra anh ta viết rất logic. Đầu tiên, Cố Vấn Thành không phải gay. Tiếp theo, mặc dù hắn có một thân phận là phản diện nhưng hắn vẫn là nam chính mà!
Chuẩn bị hết thảy mọi thứ nhưng thật ra lòng tác giả vẫn hơi sờ sợ, còn tăng thêm một thiết lập toàn văn BG.
Chu đáo ven toàn.
Thế nhưng dưới sự chuẩn bị đầy đủ kia Cố Vấn Thành vẫn cong, cong triệt để, cong một cách nghiêm túc.
Lý Tấu Tinh vẫn cố chấp hỏi anh ta lần nữa, "Nếu như không có tôi thì cậu ấy sẽ thế nào?"
Tác giả hạ tay xuống, người đàn ông có vẻ ngoài bình thường kia nhìn anh, trông có chút bi thương, "Dù tôi có viết hoàn mỹ đến đâu thì cũng không thể thành hiện thực trong thế giới chân thật."
"Hắn chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại."
...
Cố Vấn Thành nằm mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên hắn nhìn thấy người đàn ông tự xưng là tác giả kia.
Người kia rất sợ hắn, lúc nói chuyện với hắn thì giọng run run. Anh ta vốn đang chất vấn Cố Vấn Thành tại sao nói cong liền cong, nhưng Cố Vấn Thành vừa nhìn một cái đã sợ rúm ró cả người.
Cố Vấn Thành đã hai ngày hai đêm chưa nói lời nào dùng đôi mắt hằn đầy tia máu nhìn anh ta, "Em ấy đâu?"
"Cậu ta đi... Cậu ta đi giải cứu thế giới rồi..." Tác giả nức nở.
Cố Vấn Thành không hỏi cứu thế giới gì, cũng không hỏi anh ta là ai, Lý Tấu Tinh là ai, hắn chỉ nó ba chữ đơn giản: "Mang tôi theo."
Lý Tấu Tinh ở nơi nào mục tiêu của Cố Vấn Thành liền ở nơi đó.
Tỉnh mộng.
Lý Tấu Tinh đang làm chuyện xấu, mắt đối mắt với anh một hồi, chuyện xấu lập tức trở nên quang minh chính đại.
Cố Vấn Thành cười khì, "Em có thể thoát khỏi thôi miên của tôi à?"
"Cậu có thể thử xem." Lý Tấu Tinh.
"Vậy tôi muốn thôi miên," Cố Vấn Thành kéo gần khoảng cách giữa hai người, mặt đối mặt, nói khẽ, "CHƠI CHẾT TÔI ĐI, EM YÊU."
Quay cuồng, mồ hôi, nhiệt độ không ngừng tăng cao.
Chỉ có nóng bỏng như thế mới có cảm giác chân thực rằng đối phương vẫn còn ở đây.
Tác giả thật sự rất sợ Cố Vấn Thành.
Nhưng giống như anh ta nói, "Một thế giới không thể có hai Cố Vấn Thành."
Điều cần thay đổi chính là Cố Vấn Thành nên sao có thể để Cố Vấn Thành này qua đó nữa chứ. Vì cùng đường nên tác giả mới còn nước còn tát để cho Lý Tấu Tinh tới thay đổi tình cảnh bế tắc này.
Dù sao cũng không thể tệ hơn nữa.
Chỉ có thể làm Cố Vấn Thành trong suốt khiến hắn lo lắng.
Sao hắn có thể cam lòng để anh một thân một mình ở một thế giới vừa giống lại vừa khác như kia chứ.
Vì vậy hắn yêu cầu tác giả phải để cho Lăng Niên đi theo.
Trong các đồng đội Lăng Niên là người bình tĩnh và lý trí nhất.
...
Lòng có rất nhiều bí mật mà cả hai đều hiểu, nhưng không cần phải nói ra.
Cho dù đó là gì đi nữa, chỉ cần có thể ở cạnh người yêu thì chẳng cần phải so đo mấy chuyện vụn vặt kia.
Mãi đến tối muộn hai người mới ra khỏi phòng.
Phòng của đội Mộng Chi được bố trí hài hòa ấm áp, xanh hóa, đệm tựa, đồ vật yêu thích của mỗi người đều đầy đủ.
Lăng Niên và các đồng đội đang nhìn màn hình cười to, trên bàn là tách trà bốc lên hơi nóng lượn lờ.
Các đồng đội nghe thấy giọng hai người bèn quay đầu nở nụ cười rạng rỡ.
Lăng Niên bước tới, Lý Tấu Tinh mở rộng vòng tay, hai người ôm nhau thật chặt.
Cố Vấn Thành cười đứng nhìn, lại vờ như lơ đãng nhắc nhở, "Công chúa đưa tới rất nhiều thuốc quý đó."
Lăng Niên liếc xéo, buông Lý Tấu Tinh ra như hắn muốn.
Chào mừng đồng đội tỉnh lại, chỉ cần bọn họ vẫn khỏe mạnh là các đồng đội đã cực kỳ thỏa mãn.
Bữa tối phong phú náo nhiệt, phòng khách phòng bếp rộn ràng bận bịu.
Lý Tấu Tinh cúi đầu nghiêm túc rửa rau, một lát sau có người nhích lại gần anh, tay cầm tay cùng nhau rửa sạch nguyên liệu.
Mỗi khi rửa sạch một cái Cố Vấn Thành sẽ thì thầm vào tai Lý Tấu Tinh một câu, "Tôi yêu em lắm."
Nói đi nói lại, theo mỗi lần nói mặt trời nhỏ của hắn sẽ càng thêm rạng rỡ.
"Yêu em yêu em nhiều lắm," Cố Vấn Thành càng thêm hăng hái, vắt óc suy nghĩ lời tỏ tình lãng mạn, "Yêu em đến tận khi lìa đời."
Lý Tấu Tinh vui vẻ, chống bồn rửa cười không ngừng.
Cố Vấn Thành tựa tên nhóc dỗ dành mãi người yêu mới chịu bật cười, dù không biết có gì buồn cười nhưng vẫn cười ngu theo anh.
Hắn không định nói cho Lý Tấu Tinh biết chuyện hắn cũng tiến vào thế giới kia.
Đau đớn mà người yêu phải trải qua luôn luôn thống khổ hơn tự mình trải qua gấp trăm lần.
Lý Tấu Tinh nói với hắn rằng anh ở thế giới kia rất tốt, hắn bèn cười hỏi có thật không, thật hâm mộ em quá đi.
Đối phương không muốn hắn lo lắng hắn bèn vờ như chẳng biết gì cả.
Hắn không nỡ để Lý Tấu Tinh cảm thụ nỗi đau ấy thêm lần nữa.
Nấu xong bữa ăn đầu ai cũng nhễ nhại mồ hôi.
Nhiệt độ trong phòng có hơi nóng, thế nhưng cảm giác nóng bỏng sục sôi này lại rất thoải mái.
Lý Tấu Tinh vung tay, hào khí ngất trời, "Uống!"
Tiếng ly chạm nhau vang lên thanh thúy, chẳng ai nể ai, một bàn đồ ăn ngon bị cướp ăn sạch.
Cố Vấn Thành nhấp một ngụm rượu, lại liếc nhìn Lý Tấu Tinh.
Mặt trời nhỏ của hắn đã chói lọi trở lại.
Cố Vấn Thành cười.
Vừa lòng thỏa ý.
...
Lúc ở thế giới song song.
Cố Vấn Thành đã từng hỏi Cố Vấn Thành kia.
Hắn hỏi: "Mày thích Tinh Tinh không?"
Ngôi sao tô điểm trên bầu trời ngoài cửa sổ, vấn đề này Lý Tấu Tinh cũng đã từng hỏi Cố Vấn Thành ở thế giới kia.
Đối phương nằm trên giường, lặng im không lên tiếng.
Lưng kéo căng, tựa như đang trên bờ vực thẳm.
Vì vậy khi trở về thế giới của mình, lúc Cố Vấn Thành gặp được tác giả hắn có nói một câu.
Bất kể Cố Vấn Thành nào, đứng trên góc độ của mình mà nói.
Cảm giác mất đi Lý Tấu Tinh, mất đi ánh sáng đó, là nỗi thống khổ kéo dài đằng đẵng hít thở cũng khó khăn.
...
Tình cảnh Lý Tấu Tinh gặp tác giả lại hoàn toàn khác biệt.
Người bạn coi như có quen biết này khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, "Nam chính của tôi!"
Hoặc là sụp đổ, hoặc là gay.
Thật sự không có lựa chọn thứ ba.
Đến khi tác giả phải rời đi vĩnh viễn.
Lý Tấu Tinh gọi anh ta lại.
"Thà gay còn hơn sụp đổ," anh liếm liếm môi, có chút khẩn trương, "Anh nói có đúng không?"
Tác giả bỗng nhiên cười, "Trước đó Cố Vấn Thành cũng nói với tôi một câu, cậu có biết là gì không?"
"Là gì vậy?"
"Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc," tác giả nói, "Nếu như cuốn sách thật sự trở thành một thế giới sống, nếu như nhân vật chính thật sự có ý chí thì hẳn nên nghe theo trái tim mình, nên có cơ hội đạt được hạnh phúc."
Lý Tấu Tinh nghe không hiểu lắm, anh kiên nhẫn hỏi, "Cho nên?"
"Cho nên," tác giả thở dài, giọng nói dần dần bay xa, "Hy vọng sau khi Cố Vấn Thành ở thế giới song song sống lại gặp Lý Tấu Tinh xuyên sách ở thế giới song song kia có thể giữ vững lâu một chút, đừng gay nhanh như vậy."
Mặc dù mỗi ngày đều có độc giả nhắn với anh ta rằng nam chính và đoàn anh em thật đồi bại, nhưng anh ta vẫn luôn rất tự tin về Cố Vấn Thành.
Kết quả, anh ta thở dài thườn thượt.
Cuối cùng tác giả nói với Lý Tấu Tinh, "Gặp lại sau, bạn của tôi."
Chúc cậu hạnh phúc, hy vọng con đường cậu lựa chọn vĩnh viễn tươi sáng và vui vẻ.
...
Một đêm sau này, Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành cùng nhau mở mắt.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn nhau cười một tiếng.
"Chào buổi sáng."
"Người tôi yêu."