Lăng Niên không biết mình đi bao lâu, khi lấy lại tinh thần trước mặt hắn đã xuất hiện một tòa trang viên tường trắng phủ đầy dây leo.
Trang viên trước mặt chưa bị đổ nát, như thể nó vốn phải có vẻ ngoài trang nghiêm tinh xảo thế này.
Lăng Niên ngẩn ngơ nhìn, cất bước đi vào.
"A Niên về rồi đấy à?"
Trong sân có một ông lão tóc bạc trắng hiền lành đang ngồi thưởng trà trước bàn đá, phảng phất cảm giác quen thuộc sau nhiều năm xa cách khiến Lăng Niên đỏ bừng đôi mắt, không thốt nên lời.
Ngay sau đó, người trong trang viên càng ngày càng nhiều, tất cả người thân quen thuộc quây quanh bên bàn đá nói chuyện cười đùa. Em trai mới vừa đầy tháng của Lăng Niên vung vẫy tay nhỏ há miệng cười tít cả mắt.
"Lại đây ngồi," cha Lăng Niên mặc vest chỉnh tề, ngũ quan mơ hồ, nhưng Lăng Niên biết lúc này ông đang cười nhẹ, "Con ngoan, ra ngoài chơi lâu như vậy cũng không biết nhắn cho cha anh cái tin."
"..." Lăng Niên đang im lặng bị cha hắn vỗ lưng, mẹ ôm em trai đứng bên cạnh dịu dàng đặt tay lên đầu hắn, xẵng giọng: "Với cái tính nết này của con đi ra ngoài sao chúng ta yên tâm được đây? Nói cha mẹ nghe thử, A Niên của chúng ta có kết bạn với ai không nào?"
"Có kết bạn," Lăng Niên cúi đầu nhìn mặt đất. Người xung quanh đều mặc quần áo mùa hè, nhưng cây cỏ trên đất đã hiện vẻ úa vàng. Đây là sai sót của ảo ảnh, Lăng Niên biết chứ, nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi của mẹ trong ảo ảnh, "Nhiều bạn tốt lắm, bọn họ rất tốt, chúng con như người một nhà vậy..."
Giọng nói vững vàng, thế nhưng nước mắt lại rơi tí tách lên ngọn cỏ héo tàn.
"Mọi người không cần lo lắng," Lăng Niên nói, "Một mình con cũng có thể sống rất tốt."
Mẹ vỗ nhẹ đầu hắn, "Thật không hổ là anh trai của bé hai nhà chúng ta, A Niên của chúng ta cũng đã trưởng thành, là nam tử hán rồi."
"Nhìn thử coi là con trai của ai chứ," cha hắn cười phá lên, nắm vai Lăng Niên lắc tới lắc lui, "Con ngoan giỏi lắm nha!"
"Lăng Niên ——!"
Tiếng gọi xa xôi tựa cơn gió, chợt thổi tan cảnh tượng. Lăng Niên cắn răng mở mắt thoát khỏi giấc mộng, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tế Du và Hi Nam.
Tế Du lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn, giọng nói dịu dàng hệt như đang dỗ dành trẻ nhỏ, "Không sao không có chuyện gì, không khóc."
Hi Nam sững sờ đứng cạnh, quay người chạy qua một bên lấy chiếc lá cây to đựng một bụm nước tròng trành đưa đến, nói dè dặt: "Đừng khóc nữa Lăng Niên, cậu thấy ác mộng à?"
"Mộng đẹp," sau khi xoa dịu cảm xúc, giọng Lăng Niên khàn khàn, "Một giấc mộng đẹp."
"Chúng tôi cũng vậy," Tế Du thở dài một hơi, "Thấy một giấc... Mộng rất đẹp rất đẹp."
Ba thiếu niên im lặng một hồi, thoát khỏi ảo ảnh, lên tinh thần đối mặt với nan đề trước mắt.
Trên mặt bọn họ còn đeo mặt nạ, song hoàn cảnh xung quanh lại không giống với cảnh vật ở sao Xá.
Không có sương mù, không khí sạch sẽ trong lành, trên cây cỏ còn có thể trông thấy những giọt sương, gần đó truyền đến tiếng nước chảy róc rách, không khí được mặt nạ phòng độc lọc qua rất tươi mát.
Khó mà tin nổi, nơi này là nơi nào?
"Bọn Tấu Tinh đâu?" Lăng Niên tháo mặt nạ xuống, "Các cậu cũng giống tôi à?"
Tế Du gật gật đầu, "Mơ mơ màng màng chạy vào trong sương, lúc lấy lại ý thức cũng là lúc tỉnh lại, tôi hoàn toàn không biết mình thiếp đi lúc nào nữa. Hơn nữa ba người Vấn Thành... Trước khi trông thấy cậu với Hi Nam tôi cứ đi lòng vòng quanh đây mãi, chỗ này giống như một mê cung cứ quanh quẩn chẳng thoát ra được, cũng không nhìn thấy dấu vết của ba người họ với quân doanh đâu."
Lăng Niên cố gắng mở quang não nhưng lại thất bại, máy truyền tin được chế tạo từ đá Thừa Tinh mang theo bên người cũng không có phản ứng gì. Hắn đành bất lực cam chịu, "Từ trường quanh chúng ta kỳ lạ lắm."
Không nghi ngờ gì nữa, nơi này vẫn trên sao Xá, song dù là ảo cảnh hay việc không thể thoát ra ngoài, cứ như Tam giác Bermuda ở Trái Đất vậy. Khoảng cách giữa bọn họ với ba người Lý Tấu Tinh chắc chắn rất gần, nhưng lại không thể nhìn thấy nhau, dưới ảnh hưởng từ trường hình thành hai "không gian".
"Trước hết cứ đeo mặt nạ lên đi," Hi Nam lặng lẽ đeo mặt nạ lại trên mặt với vẻ ghét bỏ, "Chớ thấy không khí thoạt trông sạch sẽ mà lầm, nếu như nơi này vẫn còn trên sao Xá không chừng vẫn có độc đấy. Dù nói hít vào lâu dài mới sinh ra ảnh hưởng xấu, nhưng lượng thay đổi sẽ làm chất thay đổi, vẫn nên chú ý thì hơn."
Lăng Niên yên lặng đeo mặt nạ lại lần nữa, nụ cười dưới lớp mặt nạ chẳng ai nhìn thấy, "Cảm ơn."
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại ba người bọn hắn bắt đầu nghiên cứu cách đi ra ngoài.
Hi Nam Lăng Niên Tế Du lòng vòng một hồi, quả thực chẳng khác nào một mê cung, đi tới đi lui cuối cùng cũng quay về nơi quen thuộc này.
Đầu óc chợt lóe, Hi Nam bỗng nhớ tới chuyện ma Lý Tấu Tinh kể khi trước, run lẩy bẩy nói: "Không phải chúng ta gặp phải... Quỷ đả tường rồi chứ."
Tế Du với Lăng Niên lạnh cả sống lưng, "Chớ nói lung tung, chuyện ma Tấu Tinh kể chỉ là hư cấu."
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, cảnh đẹp trong lành tự nhiên này bỗng trở nên khủng bố trong mắt bọn họ.
Trên thế giới này chắc chắn không có ma quỷ!
Sao có thể có ma quỷ chứ?
Tuyệt đối không có tuyệt đối không có!
... Sợ quá đi mất QAQ
...
Bọn Lý Tấu Tinh đang cố gắng tìm kiếm tung tích các đồng đội trong sương mù.
Càng vào sâu trong sương mù, luồng sức hút trong đầu kia lại càng lớn.
Swarin đi phía sau đột nhiên nhắm mắt lại ngã xuống đất thiếp đi, nặng nề ngã sấp xuống mặt đất ẩm ướt.
Cố Vấn Thành chỉ nhìn mỗi Lý Tấu Tinh hoàn toàn không phản ứng kịp: "..."
Chuyện như này lại xảy ra ngay dưới mắt, quả thực là nỗi sỉ nhục. Cố Vấn Thành và Lý Tấu Tinh cùng ngồi xỗm xuống kiểm tra trạng thái của Swarin, nhưng còn chưa kịp nói gì Lý Tấu Tinh đã cảm thấy đầu óc choáng ván. Tình trạng bất thường của anh được Cố Vấn Thành lập tức phát hiện, mặt chợt biến sắc, "Tấu Tinh!"
"Chạy mau..." Gắng gượng nói ra hai chữ này, cuối cùng Lý Tấu Tinh cũng không thể kháng cự mà rơi vào bóng tối.
Cố Vấn Thành tiếp được anh, sắc mặt khó coi, lửa giận làm hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết, tinh thần lực dao động cực mạnh khiến sương mù xung quanh bắt đầu tiêu tan.
"Đại nhân."
Một người đàn ông trung niên gầy gò bước ra từ phía sau cái cây, tiến hành báo cáo với chất giọng đều đều: "Ngài dặn dò —— "
Rầm một tiếng, đại thụ bên cạnh hắn bị rút bật gốc đổ ập xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, cành cây bay tán loạn cắt ngang mặt ông ta, nhưng ông ta lại chẳng dám động đậy.
"Cút."
Cố Vấn Thành cố nén sát ý, "Ai cho ông đụng vào cậu ấy?!"
Nord - người đàn ông trung niên kinh hãi, lập tức quỳ một chân xuống đất nhận sai, "Xin ngài tha thứ cho tôi."
Lý Tấu Tinh chìm vào giấc ngủ yên bình, không có chút vẻ đau khổ nào hiện trên vẻ mặt ấy.
Cố Vấn Thành đưa vuốt ve mặt mày anh, cuối cùng nhìn về phía cấp dưới của mình với ánh mắt nặng nề.
Lòng Nord dâng lên dự cảm chẳng lành, "Đại nhân, tôi chỉ cho cậu ấy mơ một giấc mộng đẹp!"
Nan và tinh thạch năng lượng có tác dụng như nhau, chỉ là một cái có thể nâng cao sức mạnh cơ thể, một cái giúp tinh thần lực tăng mạnh.
Đội Mộng Chi cảm nhận được sức hút, chẳng qua là sau khi bọn họ hấp thu tinh thạch năng lượng thì bị nguyên tố Nan chưa lọc hết tạp chất trong tự nhiên thu hút. Còn việc khiến bọn họ đi vào mộng đẹp rồi phân tán nhau, cũng chỉ vì Nord muốn báo cáo công việc với đại nhân Wasser vất vả mãi mới thấy mặt.
Ánh mắt tối tăm của Cố Vấn Thành dừng trên người ông ta, bản năng Nord mách bảo nếu ông ta còn không chịu cút đi thì lão đại sẽ thật sự cho mình một đòn, vội vã mặt mày xám xịt xéo trở về trong màn sương mù dày đặc.
Swarin đáng thương nằm trên mặt đất, so với Lý Tấu Tinh đang vùi trong lồng ngực Cố Vấn Thành hoàn toàn là hai đãi ngộ khác nhau.
Mộng đẹp?
Ít nhất cái này có thể giảm bớt phần nào lửa giận của Cố Vấn Thành.
Song kéo theo đó là ham muốn xem trộm.
Mặt trời nhỏ của hắn sẽ có mộng đẹp gì đây?
...
Lý Tấu Tinh chỉ cảm thấy nhoáng một cái là đã ngồi trong phòng làm việc quen thuộc.
Bay biện xung quanh quen thuộc, tràn đầy phong cách thiết kế của Trái Đất, không có tạo hình kỳ lạ và công nghệ cao nhanh gọn, đơn giản đến độ làm anh hoảng hốt.
Trên bàn sách bày một cuốn sách, chỉ vừa liếc mắt nhìn Lý Tấu Tinh liền biết đây là nội dung 《Thủ Thượng Chinh Đồ》.
Anh lật vài trang ở phía sau, phần chưa đọc hoàn toàn là giấy trắng, ảo ảnh cũng không thể bổ sung nội dung cho phần phía sau.
Lý Tấu Tinh đứng dậy, đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.
Cả căn biệt thự vốn lẽ phải lặng yên không một tiếng động, nhưng phòng bếp chưa bao giờ có người sử dụng lại truyền ra tiếng động cùng mùi cơm.
Lý Tấu Tinh dựa vào cửa phòng bếp, nhìn người ở trong đi tới đi lui bận rộn.
"Tấu Tinh," người nấu cơm bèn dừng hết mọi việc trên tay sau khi nhìn thấy anh, vui vẻ chạy vội lại hôn chụt lên môi anh một cái, "Ngủ có ngon không? Tối qua tôi đòi hỏi hơi quá đáng."
Lời nói này... Lý Tấu Tinh nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn hắn dâng lên, "Cậu nên lo cho cái mông của cậu trước đi."
Hình ảnh đầu tiên khi Cố Vấn Thành đưa một sợi tinh thần lực thăm dò tiến vào trong đầu Lý Tấu Tinh là cái này.
Niềm vui mừng khôn xiết quét sạch lý trí của hắn, Cố Vấn Thành lộ ra nụ cười ngây ngô. Lý Tấu Tinh mơ thấy hắn trong giấc mộng đẹp, bọn họ còn thân mật như thế kia, cái này còn cần phải nói nữa ư?
Đối phương thích hắn!
Cảm giác cực kỳ ngọt ngào choán đầy cả trái tim hắn, Cố Vấn Thành cứ như một tên đần, cả người ngập tràn hạnh phúc bốc lên bong bóng màu hồng. Nếu như cấp dưới của hắn còn ở đây rồi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, phỏng chừng sẽ không dám tin mà tự sát chết mất.
Lý Tấu Tinh mơ thấy hắn.
Lý Tấu Tinh thích hắn.
Thích quá thích quá thích quá.
Đây là loại rượu mạnh khiến người mê đắm nhất trên thế giới, chỉ vừa ngửi một cái thôi mà Cố Vấn Thành đã thấy thư thái vui vẻ.
Sao có thể hạnh phúc như thế được chứ.
Chẳng thể đè nén ý cười nơi khóe miệng lại được, lồng ngực tràn ngập cảm xúc kì diệu, căng đầy nóng bỏng. Ánh mắt lưu luyến của Cố Vấn Thành quét qua người Lý Tấu Tinh hết lần này đến lần khác, ôm anh càng chặt hơn.
Của hắn, là của hắn.
Dù Lý Tấu Tinh có bảo với hắn rằng đó chỉ là giấc mộng thì cũng không được, mơ cũng mơ thấy hắn rồi, Cố Vấn Thành còn có thể thả anh đi chắc?
Mãi đến tận nửa tiếng sau chút lý trí mới hơi hơi khôi phục lại trong niềm vui sướng mãnh liệt, giấc mộng của Lý Tấu Tinh cũng sắp sửa kết thúc.
Cố Vấn Thành nhớ lại cảnh trong mộng từng lần từng lần một, mặt đỏ bừng, đầu óc thông minh hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xa lạ trong giấc mộng, toàn bộ tâm trí đều đặt hết ở chỗ "hắn đòi hỏi Lý Tấu Tinh".
Hắn muốn Lý Tấu Tinh, đàn ông còn có thể ham muốn đàn ông ư?
Đàn ông có thể thuộc về đàn ông ư?
Câu nói "Cậu nên lo cho cái mông của cậu trước đi" kia của Lý Tấu Tinh không ngừng hiện lên trong đầu hắn
Cho nên...
Năng lực học tập của Cố Vấn Thành kinh người, cho nên hắn có thể dùng cái mông đòi hỏi Lý Tấu Tinh ư?
Cái mông đòi hỏi thế nào?
Quy trình cụ thể là gì?
Trong mộng hắn "muốn" Lý Tấu Tinh rất nhiều lần, giọng điệu dường như rất lo Lý Tấu Tinh không chịu nổi dục vọng của hắn, dùng cái mông đòi hỏi Lý Tấu Tinh có thể tạo gánh nặng gì cho Tấu Tinh không?
Với ý tứ của hai câu đơn giản kia là có thể nhìn ra trong mộng Cố Vấn Thành cho rằng Lý Tấu Tinh là người chịu đựng.
Những vấn đề này giống như một làn sương mù, Cố Vấn Thành chẳng có chút manh mối nào, nhưng tiềm thức nói cho hắn biết hướng suy đoán của hắn là chính xác.
Chỉ có vài thứ còn chưa nghiên cứu ra.
Hắn chỉ chưa nghiên cứu ra mà thôi.
Qua hồi lâu, Swarin tỉnh lại trước, hắn vỗ vỗ đầu từ từ ngồi dậy, "Tôi..."
Sau đó liền thấy tư thế của Cố Vấn Thành và Lý Tấu Tinh, hắn nhìn chằm chằm Lý Tấu Tinh đang an tâm ngủ vô cùng ngon lành trong lòng Cố Vấn Thành, im lặng.
Đãi ngộ khác biệt, tự mình đau lòng cho mình.