Noãn Huyên Vy đứng ở ngay trước mặt Lâm Mộng, nhưng cô ta không muốn lãng phí thời gian để nghe hai người bọn họ nói qua nói lại. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt bất mãn ấy, Noãn Ninh liền nhận ra ngay thứ cô ta muốn là gì.
"Được rồi, không lòng vòng nữa. Cô muốn sống tốt từ giờ đến lúc chết, thì ngoan ngoãn rời khỏi công ty Hạ Tinh Tinh cho tôi."
"Hạ... Tinh Tinh? Tại sao?"
Noãn Ninh mím môi đập mạnh tay xuống thành ghế: "Một kẻ bị bắt cóc còn dám nhiều chuyện?!" mục đích chỉ đơn giản là muốn hù dọa cô.
"Tôi... tôi sẽ không rời khỏi Hạ Tinh Tinh, tuyệt đối không! Nói đó là ước mơ cả đời của tôi, cho dù có chết tôi cũng không bao giờ rời khỏi..."
Chát!
"A...!"
Tiếng bạt tai vang vọng khắp một căn nhà hoang, dấu tay đã in hằn đỏ trên gương mặt của Lâm Mộng. Lực tay của Noãn Huyên Vy vậy mà lại khiến cho khóe môi của Lâm Mộng rỉ ra một giọt máu.
Đến cả Noãn Ninh nhìn thấy cũng trưng ra bộ dạng bất ngờ, thế nhưng ngay sau đó hắn liền tiếp tục cảnh cáo.
"Chỉ cần cô nói không, trên chiếc má trắng nõn này nhất định sẽ nhiều thêm một vết hằn..."
Lâm Mộng run run khóe miệng, cô đau như muốn khóc òa lên, nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
"Tôi... tôi đã làm gì... tại sao các người... lại bắt tôi rời khỏi Hạ Tinh Tinh? Tôi không... không quen biết ai cũng chưa từng đắc tội với ai cả..."
"Không vì gì cả! Tao đã nói rồi, mày bắt buộc phải rời khỏi đó! Tao không đủ kiên nhẫn ngồi đây nghe mày huyên thuyên đâu!"
"Tôi nói không!"
Chát!
Má còn lại của Lâm Mộng cũng hằn sâu vết tay của Noãn Huyên Vy. Từng lời nói của cô đều khiến cho ả ta căm hận đến thấu xương tủy, tại sao sắp chết rồi mà Lâm Mộng vẫn không chịu từ bỏ? Cô rốt cuộc là có tình nghĩa với Hạ Tinh Tinh, hay còn muốn lên kế hoạch gì với Lăng Siêu nữa?
Lâm Mộng đã bị đánh tổng cộng năm cái tát, trên miệng không biết đã rỉ ra bao nhiêu là máu, sau một hồi chống đỡ không nổi liền ngất đi. Noãn Huyên Vy còn thấy chưa đủ, cô ta đưa tay muốn tiếp tục hành hạ liền bị anh trai mình chặn lại.
"Đủ rồi! Con nhóc đó bị mày đánh phát ngất rồi đấy!"
"Sao nào? Thương hại nó à?"
Noãn Ninh xỏ tay vào túi quần, cười khẩy.
"Việc gì tao phải quan tâm đến nó? Người tao thương hại là mày đấy. Chỉ vì một thằng đàn ông mà trở nên tàn bạo thế này. Anh mày trước giờ chưa điên tới mức đó."
Noãn Huyên Vy nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt bầm tím phía trước. Cô ta lúc này quay nửa đầu nhìn về phía của Noãn Ninh, nói với sự tức giận.
"Đừng xía vào chuyện của tôi. Anh làm thế nào thì làm, nhất định phải khiến cho Lâm Mộng cô ta biết sợ mà lui."
"Ha, mày đánh nó đến phát ngất rồi, còn sợ nó không sợ sao? Tao còn chưa biết nó rụng mấy cái răng nữa."
...****************...
Trời lúc này đã chập tối, chiếc xe quen thuộc của Lăng Siêu liền dừng bánh trước cổng nhà Lâm Mộng. Bạch Tư Vũ từ trong xe bước ra, quần áo chỉnh tề hơi quá mức, đưa mắt liếc nhìn vào trong nhà.
"Giờ này mới bảy giờ hơn, Lâm Mộng ngủ sớm vậy sao?"
Lăng Siêu cũng từ trên xe bước xuống. Để hai người đích thân tới đây đương nhiên là có lý do đặc biệt. Mới chiều hôm nay, khi Lăng Siêu đang sắp xếp lại một vài hợp đồng liền vô tình thấy được hồ sơ của Lâm Mộng.
Trước đó để chọn ra người lồng tiếng cho Thời Quang Nguyệt Hạ, anh đã nhắm đến Lâm Mộng và thử xem lại hồ sơ của cô. Hôm nay mở ra mới phát hiện sinh nhật của anh cũng trùng với sinh nhật của cô.
Vốn dĩ Lăng Siêu định một mình tới tặng quà nhưng anh lại cảm thấy không hợp lý, vì thế mới gọi theo cả Bạch Tư Vũ đi. Ai ngờ hắn ta lại chuẩn bị còn chu đáo hơn cả anh. Chỉ là đi chúc mừng sinh nhật còn đem theo một bó hoa to, không khác gì đi cầu hôn người ta cả.
"Này, có nhất thiết phải khoa trương vậy không?"
Bạch Tư Vũ quay sang nhìn, ánh mắt như ngó lơ lời nói của Lăng Siêu.
"Chỉn chu luôn là phong cách của tôi."
"Ha, lần đầu nghe thấy đấy."
Cả hai người nhìn nhau cười cười, sau đó liền đi tới trước cửa nhà. Bạch Tư Vũ đưa tay gõ cửa ba cái, gọi.
"Lâm Mộng, cô có ở nhà không?"
Thấy bên trong không ai trả lời, Bạch Tư Vũ liền gọi tiếp.
"Lâm Mộng, là bọn tôi, Tư Vũ với Lăng Siêu."
Không một tiếng hồi âm, cả hai người liền chợt cảm thấy bất thường.
"Giờ này... Lâm Mộng còn có thể đi đâu được nữa?"
"Đừng nghĩ lung tung, có thể chỉ là Lâm Mộng đi siêu thị mua đồ chưa về thôi. Để tôi gọi thử."
Lăng Siêu lấy máy gọi cho Lâm Mộng, mặc dù tự nói là sẽ không có gì nhưng trong người anh bỗng thấy thấy bồn chồn một cách lạ thường.
Lúc này, ở gần ngôi nhà hoang cách khu vui chơi của Lâm Mộng hơn mười cây số, một luồng ánh sáng mãnh liệt tỏa ra đem theo chàng trai đột ngột xuất hiện.
Sự xuất hiện kỳ quái này đích thị chỉ có Trình Siêu. Cậu ta mơ hồ mở mắt, khẩu miệng vẫn không ngừng mấp máy cái tên Lâm Mộng. Từ lúc gần mười một giờ trưa cho tới bây giờ, Trình Siêu luôn chân đi tìm Lâm Mộng.
Cậu ta không biết cô ở đâu nên cứ đi thẳng về phía trước. Chỉ là trong một tích tắc, đại não của Trình Siêu bất giác giựt lên một cơn đau giữ dội, và hình như cậu cảm nhận được vị trí của cô rất gần...
Sau một loạt những cơn đau như điện giật, cuối cùng Trình Siêu liền xuất hiện ở đây một cách thần kỳ. Cậu ta không quan tâm đến sự kỳ lạ này, mà cố gắng đi về phía trước.
Trong căn nhà hoang chỉ còn lại khoảng hai tên đứng gác trước cửa, nhưng bọn chúng lại đeo tai nghe cũng nhau xem gì đó, căn bản không để tâm tới Lâm Mộng đang bị trói bên trong.
Chiếc điện thoại trong túi quần Lâm Mộng đột nhiên rung lên, cũng may rằng buổi sáng vì để tắt báo thức nên cô đã để tất cả âm thanh xuống mức rung, vì vậy mới không làm kinh động đến hai tên xã hội đen kia.
Khi này, Lâm Mộng cũng chợt tỉnh dậy trong cơn mê man. Hai gò má của cô vẫn sưng tấy lên, cũng vì quá đau nên cô lập tức tỉnh táo trở lại.
Mò mẫn xuống điện thoại, cô chần chừ xem xét, nhớ lại nhưng thao tác hằng ngày khi nghe gọi Lâm Mộng đã thành công nhận được cuộc gọi của Lăng Siêu.
"Ưm... ưm..."
"Lâm Mộng, em đang ở đâu vậy? Tôi với Bạch Tư Vũ đang ở trước cửa nhà em."
"Ưm... ưm...!"
Cả hai người nhìn nhau, ngoại trừ âm thanh không phát ra lời thì không có bất cứ tiếng ồn nào khác. Có vẻ linh cảm của mình là đúng, Lăng Siêu liền hạ giọng.
"Lâm Mộng, em bình tĩnh. Nếu em đang gặp nguy hiểm, thì kêu lên một tiếng."
"Ưm..."
Quả thật, Lâm Mộng đang gặp nguy hiểm. Hai bọn họ lúc này lập tức ra tới xe, Lăng Siêu còn cẩn thận dặn dò.
"Em giữ nguyên điện thoại, đừng tắt, cũng đừng nói gì cả. Bình tĩnh một chút, bọn tôi sẽ định vị vị trí của em."
Lâm Mộng gật đầu, ngay khi ấy cô liền tắt hết âm thanh, sau đó tắt màn hình rồi nhét lại vào trong túi.
Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ lúc này vừa chuẩn bị lên xe liền vô tình bắt gặp Bối Lạc vừa đến. Tận mắt chứng kiến hai thần tượng ở trước mặt, cô vui sướng định chào hỏi liền bị ngắt lời.
"Cô là Bối Lạc, bạn của Lâm Mộng đúng chứ?" Bạch Tư Vũ vội hỏi.
"Dạ... vâng, sao hai anh..."
"Lâm Mộng hiện đang gặp nguy hiểm, cô ở nhà chờ điện thoại của tôi, sau đó gọi cảnh sát tới."
Bối Lạc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô cũng mau chóng lưu số của mình vào điện thoại của Bạch Tư Vũ. Cho tới khi hai người đi khuất, Bối Lạc mới giật mình nhớ ra.
"Toi rồi, nói vậy thì... Trình Siêu..."
Quay lại căn nhà hoang, Lâm Mộng chợt nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng từ xa liền vội giả ngất.
"Từ chiều tới giờ, tôi không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa! Dù có đánh chết cũng phải khiến cô ta nói một câu rời khỏi công ty."
"Mày nghĩ anh rảnh lắm à? Nếu nó không nói mày định giết nó luôn sao? Tao không quan tâm mày muốn làm gì, tốt nhất đừng liên lụy đến tao là được."
"Hừ, một thằng giang hồ lại nhát như thỏ đế!"
"Mày..."