Tình yêu liệu phải chăng chính là điểm khởi đầu cho tất cả? Trên đời này, chẳng ai là có thể thoát khỏi lưới tình. Phàm là những con người có trái tim, có khát khao hạnh phúc đều mơ ước biến mình trở thành những nhân vật chính. Ai cũng vậy, ai cũng biết cười, biết khóc, biết chân thực cảm nhận nỗi đau và thấu hiểu những niềm hạnh phúc.
Trần Thủy Mặc và Phó Vũ Hiên chính là một cặp đôi trời sinh. Nhân duyên tiền định, họ gặp nhau, yêu nhau, dồn nén hết tất cả những khao khát để thực hiện nó bằng trái tim chân thành. Không nhất thiết phải là tình yêu rực lửa, càng không nhất thiết phải dùng sự hy sinh để đổi lấy tiếng yêu thương, bởi vì họ yêu nhau, không tạp chất.
Tình yêu giống như một vườn hoa lá, khiến con người ta chìm đắm, ngất ngây. Tình yêu giống như là kết tinh của những linh hồn lưu lạc, thủy chung không xa rời. Họ yêu nhau, đến bên cạnh nhau bằng tất cả những gì thuần túy nhất. Họ gửi trao nhau những tiếng gọi của tình yêu thương. Giây phút đắm chìm trong trái tim của người, họ hiểu, họ thuộc về nhau, của riêng hai người, không chia, không cắt, chỉ đơn giản là một cái nắm tay, trao nhau một ánh mắt cũng đủ để khiến cho trái tim bồi hồi.
Bình luận truyện