"Tại sao An Ngôn Tĩnh cũng không tới?"
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người Diệp Tử và Hàn Dục Phi, Hàn Dục Phi vẫn cúi thấp đầu và không thấy rõ nét mặt, nụ cười trên mặt của Diệp Tử trông có vẻ cứng nhắc hơn. Dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng có nhiều chuyện vẫn không có cách nào dễ dàng quên đi được.
Lớp trưởng thấy thế vội vàng cầm chiếc ly lên gõ vào mặt bàn một cái, thấy có chút khó xử nhưng không thể không mở miệng giải vây: "Thủy Mặc, Ngôn Tĩnh có chuyện không thể đến phải không?"
Thấy chủ đề câu chuyện quay sang mình, Trần Thủy Mặc nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Tử một cái sau đó chậm rãi gật đầu, mơ hồ nói: "Ừ, Ngôn Tĩnh có chuyện."
Trong lòng mọi người biết rõ Trần Thủy Mặc chỉ đang tìm cho mọi người một bậc thang đi xuống mà thôi, chọn cách tránh đi chủ đề này là một lựa chọn thông minh.
Sắc mặt Diệp Tử có chút khó coi, Trần Thủy Mặc ngồi có chút cách xa cô và chỉ có thể nâng ly nước trái cây lên mời cô.
Nói cho cùng, đây đều là tình yêu gây họa mà!
Nghĩ đến điều này, cô không nhịn được mà thở dài, vẫn là như cô và thủ trưởng nhà cô là tốt nhất! À, đúng rồi, không biết Phó Vũ Hiên đang làm gì? Đã ăn cơm chưa? Từ trước đến nay Trần Thủy Mặc là người nghĩ gì thì làm cái đó nên cô vội vàng lấy điện thoại di động ra nhắn tin hỏi thăm anh.
Tình cảm giữa những người bạn học cũ thì cũng không cần phải nói , mọi người đều là nhiều năm không gặp nhau, nói là ăn cơm chẳng thà nói đây là một cuộc trò chuyện, một bữa cơm kéo dài đến gần chín giờ mới giải tán.
Thật ra mà nói, chín giờ không phải là quá muộn đây chỉ là khởi đầu của cuộc sống về đêm mà thôi, nhưng kể từ khi trần Thủy Mặc đi theo quân, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng bắt đầu thay đổi, không quá mười giờ tối nhất định phải lên giường đi ngủ. Cho nên, ngay lúc mọi người còn đang sôi nổi thảo luận xem đi nơi nào chơi tiếp, thì Trần Thủy Mặc rất không đúng lúc mà ngáp một cái.
"Làm sao vậy, Thủy Mặc? Tối qua ngủ không ngon à?" Diệp tử kéo tay Hàn Dục Phi, không biết đã đứng sau lưng Trần Thủy Mặc từ lúc nào.
Trần Thủy Mặc mỉm cười với cô, lắc đầu một cái: "Mình có thói quen đi ngủ sớm."
"Vậy sao? Mình thấy cậu đã thay đổi rất nhiều trong lần gặp mặt này."
"Mọi người đều sẽ thay đổi."
Lúng túng.
Đột nhiênTrần Thủy Mặc nhận ra rằng không biết từ lúc nào cô và Diệp Tử đã bắt đầu qua cái thời kỳ không che dấu nhau điều gì như trong quá khứ.
"Diệp Tử, Thủy Mặc, mọi người nói đi phòng karaoke (KTV), hai cậu có ý kiến gì không?" Lớp trưởng hắng giọng hô một câu.
Trần Thủy Mặc vốn là muốn từ chối nhưng thấy mọi người hào hứng như vậy nên cũng xấu hổ không nói ra. Cùng lắm thì cô ngồi một lát rồi đi trước là được.
"Ừ, không thành vấn đề!"
Tuy giọng nói Trần Thủy Mặc thuộc loại tương đối êm dịu, nhưng khi nói đến ca hát cô thật sự không am hiểu. À, không đúng, không thể nói cô không am hiểu mà phải nói gần như không am hiểu .
Đến những chỗ như KTV mấy thứ có thể chơi cũng chỉ là như vậy, những ai thích đánh bài, uống rượu thì cầm xúc xắc và rượu tụ tập thành một nhóm, ai thích hát và nhảy thì đứng quanh máy hát cầm micro để hát hò, còn những ai thích trò chuyện thì tìm một góc tương đối yên tĩnh để trò chuyện.
Nhìn bốn phía xung quanh một lần, cuối cùng Trần Thủy Mặc chán nản nhận ra cô đồng ý đến đây là một quyết định sai lầm!
Cô buồn tẻ ngồi nghe mọi người hát mấy bài hát thịnh hành mà cô cũng biết, Trần Thủy Mặc thật sự nhịn không được lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, vừa nhìn thì phát hiện mình bỏ lỡ cuộc gọi của Phó Vũ Hiên. Chắc là trong phòng bao quá ồn, nên cô không nghe thấy tiếng chuông.
Đưa tay ra hiệu với lớp trưởng đang chơi điên cuồng một cái, Trần Thủy Mặc mới cầm túi của mình chạy ra ngoài gọi điện thoại.
"Thủ trưởng. . ." Khi điện thoại được kết nối, Trần Thủy Mặc lập tức đổi thành giọng điệu đáng thương.
"Còn chưa kết thúc sao?" Hình như Phó Vũ Hiên đã trở lại khách sạn, xung quanh rất yên tĩnh.
"Chưa ạ! Theo em thấy, đám người này còn chơi rất lâu!"
Phó vũ hiên cúi đầu cười, âm thanh chậm rãi truyền tới làm rung động lòng người, khiến Trần Thủy Mặc vừa nghe thấy lập tức ngây người.
"Thủy Nhi?"
"Hả? Anh vừa nói gì?"
"Em muốn anh đến đón em không?" Phó Vũ Hiên không nhanh không chậm nhắc lại một lần nữa.
"Hả. . . Có thể chứ?" Dường như Trần Thủy Mặc sợ Phó Vũ Hiên sẽ đổi ý, vội vàng báo địa chỉ hiện tại của mình cho anh.
"Ừm, hai mươi phút nữa anh đến."
Cúp điện thoại, Trần Thủy Mặc lập tức đổi thành vẻ mặt vui mừng tràn đầy sức sống trở về phòng bao. Nhưng ngồi chưa được mười phút cô đã nhịn không được mà muốn rời đi trước.
"Lớp trưởng, mình đi trước." Trần Thủy Mặc ngồi xuống cạnh lớp trưởng và đưa tiền góp chung.
"Sao đi sớm vậy?"
Trần Thủy Mặc không muốn giải thích quá nhiều, cũng mặc kệ một bạn nam tới gần nói cô không được phép rời đi sớm. Trần Thủy Mặc có chút không chắc chắn là đối phương nghiêm túc hay là đang nói đùa, chỉ có thể cười khan hai tiếng rồi từ chối lấy lý do mình mệt.
Ngược lại đối phương cũng không nói gì thêm, nhưng lại kiên trì muốn tiễn Trần Thủy Mặc về. Thấy tất cả ánh mắt xung quanh tỏ vẻ hiểu rõ, đột nhiên Trần Thủy Mặc nhận ra mặc kệ cô nói cái gì cũng đều vô dụng. Trong lòng cô lo lắng liệu Phó Vũ Hiên đã đến chưa, cũng không quan tâm đối phương có phải cố ý muốn đi xuống với cô hay không, cô nói tiếng: "Tạm biệt " và mang túi xách rời đi.
Vừa ra khỏi thang máy, thì Phó Vũ Hiên gọi điện thoại đến, Trần Thủy Mặc để mặc cho chuông reo một lúc không quan tâm đến nó, nhưng bước chân ngày càng nhanh hơn.
"Trần Thủy Mặc!"
Trần Thủy Mặc dừng một chút quay lại nhìn người đi theo cô xuống dưới nhưng lại cách xa một đoạn khoảng vài bước chân, cô cố gắng tìm ra tên của đối phương trong trí nhớ của mình, chau mày lại không không chắc chắn nói: "Lương Bân. . ."
Lương Bân mỉm cười như thể hài lòng khi Trần Thủy Mặc khi còn nhớ tên anh ta. Trần Thủy Mặc lại có chút may mắn vì lúc vừa ăn cơm vô tình nghe ‘lọt tai’ được một chút tin tức, Lương Bân chính là người học tốt nhất lớp và đang làm việc trong bộ ngoại giao.
"Trần Thủy Mặc, mình muốn. . ."
"Thủ trưởng!"
Lương Bân vừa mở miệng chưa kịp nói hết những lời trong lòng thì Trần Thủy Mặc đã chạy về phía một người đàn ông mặc quân trang cách đó không xa. Đè xuống sự bất an trong lòng Lương bân cũng vội vàng đi theo với khuôn mặt âm trầm.
Trần Thủy Mặc không ngờ Phó Vũ Hiên vẫn mặc quân trang, cô vốn định lao thẳng tới nhào lên người anh nhưng thấy vậy đành phải tiếc nuối từ bỏ.
"Anh đã đợi lâu chưa?" Trần Thủy Mặc chạy đến nên trên mặt đầy mồ hôi.
Phó Vũ Hiên mỉm cười lắc đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người đàn ông đi theo phía sau Trần Thủy Mặc.
"À, giới thiệu một chút. . ." Trần Thủy Mặc cảm thấy tình hình hiện tại có hơi xấu hổ, cô chưa từng nghĩ Lương Bân có thể theo kịp cô: "Đây là chồng mình Phó Vũ Hiên, thủ trưởng đây là Lương Bân, bạn thời đại học của em."
Lương Bân đột nhiên sững sờ, khi nhìn sang Phó Vũ Hiên thì ánh mắt anh ta dần trở nên chẳng mấy thân thiện.
So với Lương Bân cả người phát ra thái độ thù địch rất rõ ràng thì Phó Vũ Hiên lại bình thản ung dung mặc cho đối phương quan sát mình. Vừa rồi lúc Trần Thủy Mặc giới thiệu cũng đã nói rất rõ ràng, anh không cần thiết phải đi so đo với một ‘bạn học thời đại học’ của cô.
"Lương Bân, bạn không sao chứ?" Trần Thủy Mặc cảm thấy Lương Bân có vẻ bất thường, nên không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không sao. . . Không có việc gì!" Lương Bân mỉm cười, nhưng nụ cười trông thật khó coi: "Trần Thủy Mặc, tại sao hôm nay bạn không gọi vị này cùng đến đây?" Hết cách rồi, anh ta thật sự rất bài xích dùng từ ‘chồng bạn’ để gọi người đối diện này.
"À, thủ trưởng có việc bận nên mới không đi đến đây." Trần Thủy Mặc chỉ vào KTV phía sau lưng: "Hơn nữa, mình và bạn học họp lớp, anh ấy không biết ai trong số bọn họ cho nên có đi cũng không có ý nghĩa gì."
Cô nói rất hợp tình hợp lý, Lương Bân chỉ có thể cười gượng gật đầu một cái. Nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt của Phó Vũ Hiên, thì Trần Thủy Mặc phát hiện ánh mắt của Phó Vũ Hiên nhìn về phía cô hơi thay đổi, giống như là anh. . . Không hài lòng?
Trần Thủy Mặc thầm run sợ trong lòng, vội vàng nói: "Tạm biệt" với Lương Bân, bắt một chiếc taxi kéo Phó Vũ Hiên rời đi.
Thật ra, Trần Thủy Mặc không cảm giác sai, thực sự Phó Vũ Hiên có chút không hài lòng. Hoặc là nói ngay từ khi nhìn thấy cái tên Lương Bân đi theo Trần Thủy Mặc thì anh đã cảm thấy tâm tình của mình có chút không được bình thường. Anh có thể hiểu được ánh mắt đó của Lương Bân, cái ánh mắt của người đàn ông tràn đầy tình yêu và bắt buộc phải có được, Lương Bân lại dám đánh chủ ý lên vợ anh, cho nên dù sao thì anh cũng cảm thấy người đàn ông này không vừa mắt. Nhưng khi nghe được Trần Thủy Mặc nói bạn họp lớp của cô đều là những người anh không biết thì anh phát hiện mình có chút ghen tỵ. Không phải ghen tỵ với đoạn thời gian không có sự tồn tại của anh.
Làm sao bây giờ, dường như ngày càng lún sâu rồi. . .
Im lặng suốt chặng đường. Thỉnh thoảng Trần Thủy Mặc lén nhìn măt bên nghiêm túc của Phó Vũ Hiên, tiếc rằng trình độ che dấu quá kém nhiều lần bị Phó Vũ Hiên "lơ đãng" bắt được.
Trở lại khách sạn, Trần Thủy Mặc cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, tiện thể với lấy điện thoại di động của mình mang vào trong. Tại thời điểm này, cô chỉ có thể trông cậy vào Chiêm Nhất Nhất đưa ra một lời khuyên thật tốt cho cô. Áp lực từ thủ trưởng thật lớn đúng là không phải người bình thường nào cũng chịu được!
Sau khi đọc hết đoạn tin nhắn dài dằng dặc Trần Thủy Mặc gửi tới, Chiêm Nhất Nhất chỉ nhắn lại hai từ『 ghen tuông』.
Trần Thủy Mặc nhìn chữ『 ghen tuông 』một lúc lâu không nói lên lời, lại "không ngại học hỏi" gửi một tin nhắn khác.
『 tại sao? 』
『 Cậu chưa từng nghe qua một câu như vậy sao? "Không có việc gì đi họp lớp, chia rẽ một đôi lại một đôi." Đây là thái độ ngăn địch chính xác của thủ trưởng nhà cậu đó! 』
Trần Thủy Mặc cẩn thận tiêu hóa những lời của Chiêm Nhất Nhất. Cô không có ngu ngốc, nhưng tại sao cô không cảm thấy Lương Bân đối xử với cô khác người bình thường ở chỗ nào? Ban đầu cô nghĩ rằng cô đã tiết lộ tình trạng hôn nhân của mình và Lương Bân cũng tận mắt nhìn thấy người chồng đẹp trai của cô rồi thì cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng không ngờ còn có câu nói vô đạo đức cái gì "chia rẽ một đôi lại một đôi", cũng khó trách thủ trưởng lại tức giận!
Đúng vậy, đối với Phó Vũ Hiên thì đây là dấu hiệu nguy cơ đầu tiên anh gặp kể từ khi bọn họ kết hôn, trước kia anh vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề —— với điều kiện của Trần Thủy Mặc thì làm sao lại thiếu người yêu thích đây?
Quân hôn tất nhiên sẽ được bảo vệ, nhưng anh hoàn toàn không thể tha thứ cho bất kỳ vấn đề có khả năng tiềm ẩn nào! Bất kể hắn là Lương Bân hay Nhiệt Bân, toàn bộ cút sang một bên!
Có thể nói Trần Thủy Mặc đã quá quen thuộc với hành vi trực tiếp xông vào phòng tắm này của Phó Vũ rồi, khi cô nhận ra thì thân thể của cô đã bị đối phương ôm chặt trong tay rồi có muốn trốn cũng đã không kịp nữa. Nhưng mà cô cũng không muốn trốn.
Không thể không nói, đối với vợ chồng thì ân ái là cách tốt nhất để giải quyết một số vấn đề nhỏ! Ví dụ như ghen tuông!
Tác giả có lời muốn nói: Wow, một chút nguy cơ để cho thủ trưởng cảnh giác cũng không tồi tích! Ghen cái gì, thương nhất rồi !