Edit: Cô Quân
Đêm đó Trần Thủy Mặc trở về đơn vị sau khi tham gia xong nghi lễ đính hôn của Chiêm Nhất Nhất và Cao Bằng, không hiểu tại sao tuy chỉ có 1 mình nhưng khi ở trong ngôi nhà nhỏ chỉ có 2 phòng ngủ 1 phòng khách này thì đột nhiên cô lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Ngày Phó Vũ Hiên không ở nhà, Trần Thủy Mặc sống cực kỳ đơn giản. Ngoài việc tập thể dục buổi sáng chạy một vài vòng quanh các tòa nhà trong đơn vị, thời gian còn lại bình thường đều trôi qua ở trước máy vi tính. Gần đây cô nhận một công việc phiên dịch, có thể nói là cô rất bận rộn. Chỉ là, hình như tập thể dục buổi sáng không thấy hiệu quả nữa, ngồi ở bên máy tính ngắt miếng thịt nhỏ trên bụng của mình, Trần Thủy Mặc âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải chạy thêm mấy vòng nữa!
Trở về Nam Kinh một chuyến ngược lại cái khác không mang tới, nhưng cô lại nhớ rõ mang theo một chiếc máy chấm đọc cho đưa nhỏ Kim Triết Duệ làm quà gặp mặt. Lần này thái độ Kim Thái doanh trưởng đối với cô rõ ràng khách khí không ít, thật ra Trần Thủy Mặc cũng không so đo về việc này, chỉ nói với đứa nhỏ Kim Triết Duệ có thời gian thì có thể tới tìm cô chơi, nhân tiện cô còn có thể dạy cậu học phát âm. Về phần đối phương có tới hay không, vậy thì không phải là chuyện cô nên quan tâm.
Ngày họp lớp thời đại học đã được xác định cụ thể, ấn định vào giữa tháng bảy, khóa của Trần Thủy Mặc các cô không ít người về sau lại đều lựa chọn làm giáo viên, vừa lúc khi đó trường cũng đang trong kì nghỉ. Lúc Trần Thủy Mặc nhận được điện thoại của lớp trưởng rất là vui, cũng không quan tâm đối phương gọi cho cô có phải điện thoại đường dài hay không, nhất định lôi người ta hàn huyên thật lâu.
"Ôi, Thủy Mặc, cậu biết cách liên lạc với Ngôn Tĩnh không? Mình không sao liên lạc được với cô ấy. . ." Cuối cùng lớp trưởng hỏi như vậy.
Trần Thủy Mặc suy nghĩ một chút, trả lời lập lờ nước đôi: "A, cô ấy à, cô ấy chắc là sẽ không đi." Con trai của An Ngôn Tĩnh và Hoắc Tần vừa mới ra đời, nếu không phải cô lo lắng cho An Ngôn Tĩnh vẫn còn đang ở Bắc Kinh và cô còn không rõ gia sản của Phó Vũ Hiên là cái dạng gì, thì cô đã sớm bay qua thăm cháu trai nhỏ của mình rồi. Dĩ nhiên, chuyện này vẫn là Chu Diệu Minh dành thời gian gọi điện thoại nói cho cô biết, cặp vợ chồng vừa được thăng chức lên làm cha mẹ không nên mong đợi quá nhiều, bây giờ một người so với một người đều không đang tin cậy.
"Vậy sao? Ôi, vậy thì thật là đáng tiếc, Nhược Tiều cũng vậy cũng không tìm thấy người đâu, hỏi thăm ai cũng không biết, chuyện họp lớp lần này các người ‘ mỹ nữ phòng ngủ ’ đều không đầy đủ, thật là đáng tiếc cho những chàng trai của lớp chúng ta. . ."
Lớp trưởng sau đó còn nói cái gì Trần Thủy Mặc không chú ý nghe nữa, Giản Nhược Tiều cũng tốt, An Ngôn Tĩnh cũng được, đều không phải là hạng người làm cho người ta bớt lo! Một là tốt nghiệp đại học thì không hề có tin tức, một là nghiên cứu sinh học đến một nửa bốc hơi khỏi thế giới. Cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Giản Nhược Tiều và An Ngôn Tĩnh giống nhau, ít nhất hiện tại sống rất tốt.
***
Lúc Phó Vũ Hiên trở lại Trần Thủy Mặc không hề phát hiện.
Vòi hoa sen mở tối đa, nước ấm áp lướt qua da thịt, sương mù dâng lên Trần Thủy Mặc còn nhàn nhã hát ca, ban đầu cô nghĩ đó sẽ là một đêm nhạt nhẽo.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bị kéo ra từ bên ngoài, Trần Thủy Mặc căn bản không kịp phản ứng thì hoàn toàn được bao bọc trong một cái ôm vừa quen vừa lạ, lưng cô đập thẳng vào tường, Trần Thủy Mặc không nhịn được nhỏ giọng kêu đau: "Ưmh. . ."
Thực ra, cô không sợ, nhưng cảm thấy một cái ôm như vậy gần như khiến cô khó thở. Cô hoàn toàn bị mắc kẹt giữa bức tường và ngực của Phó Vũ Hiên, không còn sót lại kẽ hở nào.
"Thủ trưởng. . ." Giọng nói của Trần Thủy Mặc bị tiếng nước chảy áp đảo, cho dù cự ly rất gần, truyền tới trong lỗ tai Phó Vũ Hiên cũng trở thành gần như nỉ non, "Thủ trưởng, đau. . ."
Trần Thủy Mặc cũng không chắc chắn Phó Vũ Hiên nghe được lời cô nói, Phó Vũ Hiên như vậy làm cho cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng không đáng sợ. Cảm thấy cánh tay Phó Vũ Hiên thoáng giảm bớt chút sức lực, Trần Thủy Mặc vươn tay ôm lấy anh, hai tay vuốt ve sau lưng như muốn trấn an.
Bộ đồ ngụy trang của Phó Vũ Hiên đã dần ướt đẫm dòng nước, vốn là cứng rắn tiếp xúc da thịt Trần Thủy Mặc cảm giác đau dần được xoa dịu, Trần Thủy Mặc từ từ cảm thấy tiếng tim đập của Phó Vũ Hiên, dồn dập, lo lắng. . .
Đối phương mặc chỉnh tề mà mình khỏa thân, sự tương phản mạnh mẽ này khiến Trần Thủy Mặc đột nhiên cảm thấy xấu hổ, ngay cả khi họ đã đối mặt với nhau từ lâu, cô vẫn nhận thấy hai má mình từ từ nóng lên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trần Thủy Mặc chỉ cảm thấy rằng nước trên cơ thể mình đang dần khô, thay vào đó là da gà từ từ nổi lên, lạnh, nhưng cũng nóng.
"Thủ trưởng. . ." Trần Thủy Mặc vừa định nhúc nhích, lại phát hiện Phó Vũ Hiên siết chặt cánh tay của mình một lần nữa, đây gần như muốn dính vào thân thể đối phương sức lực bên trong khiến Trần Thủy Mặc đột nhiên nhận ra điều gì."Thủ trưởng, anh biết mà, em ở đây. . . em vẫn luôn bên cạnh anh. . ."
Phó Vũ Hiên chấn động toàn thân, từ từ thư giãn cơ thể, đầu nhẹ nhàng gác trên vai Trần Thủy Mặc, toàn bộ hơi thở ấm ấp phả vào gáy Trần Thủy Mặc
"Thủy Nhi. . ."
Nghe được giọng nói của Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, thủ trưởng. . ."
"Thủy Nhi. . ."
Trần Thủy Mặc nghe ra giọng nói Phó Vũ Hiên có chút nghẹn ngào, tâm tình mới vừa buông xuống lập tức lại treo lên, không khỏi vội vàng hỏi: "Thủ trưởng, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thực sự là đã xảy ra chuyện, nếu không Phó Vũ Hiên sẽ không ở trước mặt cô lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy.
Phó Vũ Hiên ngẩng đầu lên, từ từ hướng về ánh mắt ân cần của Trần Thủy Mặc, liên tục mấy ngày chỉ nghỉ ngơi hai đến ba giờ đồng hồ cặp mắt hiện đầy tia máu, thấy vậy trong lòng Trần Thủy Mặc đau nhói, mới vừa kết thúc diễn tập, đây có lẽ là lần đầu tiên ý nghĩa cô chân chính đi tới gần thân phận quân nhân của anh.
Đưa tay lau gò má của Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc cố gắng làm cho mình mạnh mẽ hơn, bởi vì cô thấy rằng bây giờ, cô trở thành chỗ cho người đàn ông trước mặt ... dựa vào
"Thủy Nhi. . ."
"Ừ, em ở đây!"
"Du Viễn cậu ấy đã chết, cậu ấy chết rồi. . ."
Du Viễn, chết?
Trần Thủy Mặc trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, người này trước đây không lâu còn cười hì hì chạy tới nói với cô bánh kẹo cưới cũng chia hết rồi Du Viễn. . . Chết? Hít mũi một cái, Trần Thủy Mặc cứng rắn ép nước mắt trở lại, cô không thể khóc.
"Hai phần nghìn tỷ lệ tử vong . . .Anh chưa bao giờ nghĩ anh em mình sẽ chết trong cuộc diễn tập . . ."
Trần Thủy Mặc không lên tiếng, trong lòng cô cũng rất khó chịu. Mà quan trọng hơn là, cô biết rằng bất kể cô nói điều gì bây giờ cũng không đủ để an ủi Phó Vũ Hiên, tốt hơn hết là anh nên trút bầu tâm sự một lúc, trút hết sạch mọi chuyện.
"Thủy Nhi. . . Anh rất khó chịu. . . Anh thật sự, rất khó chịu. . ."
Nước từ vòi hoa sen đổ xuống đỉnh đầu, trên tay cảm giác ấm nóng khiến Trần Thủy Mặc trong lúc nhất thời không thể biết người đàn ông này có khóc trước mặt mình hay không
Chỉ là, không phân ra được như vậy cũng tốt.
Diễn tập quân sự cũng tốt, làm nhiệm vụ cũng được, quân nhân thường thường so với người bình thường có tỷ lệ đối mặt cái chết lớn hơn, như vậy Phó Vũ Hiên thật ra thì cũng thế. . .
Trần Thủy Mặc đột nhiên trở nên sợ hãi khi biết thêm vài điều.
Nhón chân lên, từ từ dán lên môi Phó Vũ Hiên, trằn trọc mút vào, đây là một nụ hôn không mang theo chút tình ý ham muốn nào. Giống như Phó Vũ Hiên cần một cái ôm thật chặt để xác nhận rằng người bên cạnh anh là Trần Thủy Mặc, Trần Thủy Mặc cũng cần dùng nụ hôn này xác nhận Phó Vũ Hiên an toàn không việc gì cả.
Cô thừa nhận đáy lòng mình cũng đã vui mừng một cách đáng xấu hổ, cũng may hai phần nghìn không rơi xuống ở trên người của Phó Vũ Hiên.
"Thủ trưởng. . ." Môi chạm môi, lúc này Trần Thủy Mặc lẩm bẩm dường như cũng làm môi Phó Vũ Hiên mấp máy.
Phó Vũ Hiên không đáp lại cô, chỉ bế cô lên, từ từ hôn sâu hơn.
Kịch liệt, thô bạo, đẫm máu . . .
Giờ phút này Phó Vũ Hiên giống như là một con mãnh thú, đang tìm lối ra thuộc về mình. Mà Trần Thủy Mặc chắc chắn là người dẫn đường duy nhất dắt anh ra khỏi vũng bùn.
Lúc Phó Vũ Hiên tiến vào từ phía sau Trần Thủy Mặc có một khắc không thích ứng, bởi vì loại tư thế này rất xa lạ với cô vả lại có chút phản cảm. Hai tay của Trần Thủy Mặc chống vách tường, cong lưng, thừa nhận việc này không dễ chịu hơn bên chiếm đoạt chút nào.
Áo Phó Vũ Hiên cũng không hoàn toàn cởi hết, vật liệu may mặc xù xì theo anh đụng nhau ma sát bên đùi da thịt của Trần Thủy Mặc, không lâu sau thì đỏ một mảng lớn. Trần Thủy Mặc cũng không kêu đau, nhưng từ tiếng rên rỉ thay đổi âm điệu thi thoảng truyền ra có thể thấy được cô giờ phút này thực sự cảm thấy không dễ chịu.
"Thủ trưởng. . ."
Cũng không biết giọng nói của Trần Thủy Mặc có gọi lý trí Phó Vũ Hiên về, chỉ thấy anh ngây ngẩn cả người, ngay sau đó có chút kinh hoảng nói: "Thủy Nhi, anh . . Chuyện này. . ."
Trần Thủy Mặc xoay lại mỉm cười với anh, giống như thường ngày vươn cánh tay muốn anh ôm.
Phó Vũ Hiên đem hạ thân hoàn toàn lui ra ngoài, giữ lấy Trần Thủy Mặc, từ từ ôm cô quay lại. Trần Thủy Mặc quen việc dễ làm ôm chặt cổ của Phó Vũ Hiên, giống như thú cưng nhỏ thân mật cạ cằm của hắn.
"Thủy Nhi, thật xin lỗi, anh. . ."
Thật đáng chết!
Trần Thủy Mặc duỗi ngón tay ra đè xuống môi Phó Vũ Hiên, chặn ba từ phía sau lại.
Phó Vũ Hiên hôn những ngón tay lạnh lẽo của Trần Thủy Mặc thế này mới nhận ra rốt cuộc mình đã làm những gì. Ôm cô vội vàng dời đến phía dưới vòi hoa sen, đôi tay ôm lấy cô chặt hơn.
Anh đã làm gì đây? Anh thật sự là quá đáng. Chết tiệt!
"Thủy Nhi, thật xin lỗi. . ."
Trần Thủy Mặc không để ý chút nào hôn một cái lên môi của anh,vẫn với nụ cười quen thuộc nhất của Phó Vũ Hiên: "Thủ trưởng, đừng nói xin lỗi. Thật ra thì, thật ra thì em rất vui mừng. . ."
Vui mừng?
Mặc dù Phó Vũ Hiên cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là anh đã làm tổn thương cô.
Đôi mắt của Trần Thủy Mặc sáng lên khi anh nói điều này: "Em rất vui vì anh đã chọn ỷ lại vào em."
Ỷ lại? Phó Vũ Hiên đã bao lâu không nghe thấy từ này rồi? Dường như từ sau khi anh vào bộ đội, anh vẫn luôn cho rằng người khác đang ỷ lại vào anh.
"Thủ trưởng anh đừng vội phủ nhận, để cho em vui một lúc không được sao!" Trần Thủy Mặc bĩu môi, lại bắt đầu ăn vạ.
Phó Vũ Hiên cười cười, đâu phải anh muốn phủ nhận. Anh chỉ không biết phải làm gì với sự "khéo hiểu lòng người" của cô, tại sao cô lại tốt với anh như vậy? Thủy Nhi của anh, làm sao lại tốt như vậy chứ?
"Thủy Nhi, em nói rất đúng. Anh nghĩ, anh ỷ lại vào em đấy."
Trần Thủy Mặc trợn to hai mắt, nhào tới cắn cắn gò má của Phó Vũ Hiên: "cũng không phải là em đang nằm mơ nha!"
Phó Vũ Hiên bật cười, hung hăng hôn cô như một cách trừng phạt.
"Nhưng mà, thủ trưởng. . ." Trần Thủy Mặc cắn môi bị hôn đỏ và sưng lên, một bộ dạng khó xử: "Lần sau anh có thể thay đổi cách khác khi anh muốn ỷ lại vào em được không?’’
"Cái gì?" Lập tức Phó Vũ Hiên không kịp phản ứng.
Trần Thủy Mặc nheo mắt và từ từ lắc hông để xoa dịu ham muốn của anh. cố tình bày ra dáng vẻ dục vọng cầu xin không thỏa mãn: "Anh, nói, gì?"
Phó Vũ Hiên chỉ cảm thấy rằng cảm giác áy náy của anh sâu sắc hơn, một bên nói xin lỗi, một bên mạnh mẽ vọt vào trong.
"Thủy Nhi. . . Anh bảo đảm, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. . . Thật xin lỗi!"
Trần Thủy Mặc "Ừ" dường như nói thầm: "Em đã nói không quan tâm nữa mà"
Câu trả lời cho Trần Thủy Mặc là Phó Vũ Hiên càng thêm ra sức xông tới.
Trần Thủy Mặc nhận lại một vòng chiếm đoạt, lại cười đến tít mắt.
Thủ trưởng, thật ra thì, em rất vinh hạnh, có thể trở thành người anh ỷ lại.
Tác giả có lời muốn nói: một đoạn trước viết rất rất kìm nén có phải hay không, cái đó đừng đánh ta. . Tiểu ngược Di Tình mà!