Tô Tích đứng dậy khỏi sofa đi về phía hai người, sau đó ngồi xuống trước mặt Tiếu Vãn Nhiên nhìn cô bé nói: "Vãn Nhiên đúng không, trông xinh xắn quá, xinh như mẹ vậy".
"Cháu cảm ơn, bác gái cũng đẹp lắm ạ", Tiếu Vãn Nhiên líu lo khen ngợi, bác cả vừa dặn rồi, gặp bác gái thì phải lễ phép và khen bác gái.
"Bé con khéo ăn nói thật đấy, ai dạy cháu thế?", Tô Tích mỉm cười vuốt tóc cô bé.
"Bác cả dạy cháu ạ", Tiếu Vãn Nhiên nói.
Tô Tích lại không ngẩng đầu nhìn
Kiều Tư Hằng lấy một cái, cô ấy đứng lên dắt tay Tiếu Vãn Nhiên đi: "Đi nào, bác gái có quà cho cháu đó".
"Khụ khụ...", Kiều Tư Hằng đưa tay lên trước miệng ho khan một tiếng thế hiện anh ta cũng có mặt ở đó.
Chỉ tiếc là người ta vẫn không thèm nhìn anh ta lấy một cái, dắt tay Tiếu Vãn Nhiên đi luôn lên tầng.
Kiều Tư Hằng tức giận, quay người đi theo lên tầng hai.
Tại chỗ ngoặt hành lang, anh ta tóm lấy cổ tay Tô Tích kéo vào vòng tay anh ta, rồi áp sát người cô ấy nói: "Đi cả năm trời, về cũng không hỏi tôi một câu, cô coi tôi là gì thế hả?".
Tô Tích cử động cơ thế bị anh ta ôm chặt, nhìn anh ta cười khẩy nói: "Không thấy sao? Coi anh là không khí đấy".
"Không khí? Tô Tích tôi nhắc nhở cô, cô thiếu ai đều được nhưng không thiểu nối không khi là tôi này đâu, cô tốt nhất là tem tém lại cho tôi, lần này nếu cô dám đi...".
"Chuyến bay vào lúc 8 giờ sáng mai, không cần tiễn".
"Thế thì phải xem 8 giờ sáng mai cô có dậy được không đã!", Kiều Tư Hằng tức giận cúi đầu xuống hôn vào môi cô, bước chân xoay một cái ép cô đứng áp vào tường.
Nụ hôn của anh ta nóng hổi lại lạnh lùng, toát lên vẻ trả thù, đương nhiên cũng có cả... cảm xúc nhớ nhung.
Tô Tích bị anh ta ấn vào tường không đấy ra được, kẽ môi toàn mùi vị quen thuộc lại xa lạ, đúng là đã lâu lắm chưa thấy rồi, lần gặp mặt trước cũng chính là ngày này năm ngoái.
Cô ấy thậm chí sắp quên mất mùi hương của anh ta rồi, mùi hương của anh ta không đáng ghét gì, nhưng mỗi lần tiếp xúc, cô ấy đều thoáng có cảm giác phản cảm.
Lần này vẫn vậy, anh ta tiến tới, cô trốn tránh, hai người đúng như kiểu cuộc chiến của những chiếc lưỡi.
"ơ...", Tiếu Vãn Nhiên đưa tay lên bịt hai mắt lại rồi nói: "Bác cả và bác dâu xấu hổ quá đi...".
"Nghe thấy chưa, có trẻ con ở đây!", Tô Tích giơ đùi huých vào phía dưới của anh ta một cái.
"Ui...", Kiều Tư Hằng hít ngược một hơi, cơ thế lùi lại phía sau một bước theo phản xạ, hai tay ôm lấy vai cô nhíu mày: "Cô muốn chết à?".
"Chỉ đế ngày mai tôi có thế lên máy bay đúng giờ", Tô Tích dắt tay Tiếu Vãn Nhiên quay người đi vào phòng ngủ.
Sau khi ăn trưa xong, Tô Tích ngồi uống trà với Kiều phu nhân một lúc rôi đi lên trên tâng.
Cô không về thẳng phòng ngủ của mình, mà đến trước cửa phòng ngủ của Kiều Phong, giơ tay lên gõ cửa rồi đấy cửa đi vào.
Trong phòng ngủ chỉ có mình Bạch Tinh Nhiên ở đó, thấy Tô Tích đi vào, cô lập tức đứng dậy khỏi ghế rồi chào một tiếng: "Chị dâu".
Tô Tích nhìn cô mỉm cười, rồi nhìn xung quanh hỏi: "A Phong và Vãn Nhiên đâu rồi?".
"Anh cả gọi anh ấy đến phòng làm việc, Vãn Nhiên cứ đòi đi theo bằng được", Bạch Tinh Nhiên chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Chị dâu ngồi đi".
Hai năm nay Bạch Tinh Nhiên chưa từng gặp Tô Tích, chỉ nghe Kiều Phong nhắc đến cô ấy, biết tình cảm của cô ấy và Kiều đại thiếu gia không được tốt lắm nên hai năm nay luôn ra nước ngoài làm việc. Vốn tưởng cô ấy là người rất khó gần, nhưng hôm nay gặp mới phát hiện ra bản thân đã
nghĩ nhầm, người ta rõ ràng là một người rất dễ gần đấy chứ.
Tô Tích nhìn cô, nhìn một lúc mới lên tiếng hỏi: "Chúng ta chắc là chưa từng gặp nhau đúng không?".
"Chưa từng", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu.
"Chị cũng nhớ là chưa từng gặp, nhưng sao chị thấy gặp em lần dầu đã có cảm giác vô cùng quen thuộc nhí?", khi Tô Tích nói câu này, ánh mắt ngắm nhìn người cô một lượt.
Bạch Tinh Nhiên cười: "Lạ thật, em cũng có cảm giác này".
"Lạ ghê nhí", Tô Tích thắc mắc.
Cảm giác này quanh quấn theo cô ấy cả nửa ngày trời rồi, cho nên cô ấy mới đến phòng của Bạch Tinh Nhiên đế hỏi cho rõ.
"Chắc là trước đây chúng ta từng gặp nhau ở nước ngoài cũng nên", Bạch Tinh Nhiên nói, cô nghĩ vậy, cô và Kiều Phong ở bên nhau nhiều năm như vậy, nên từng gặp người chị dâu này cũng không có gì lạ.
Nhưng Tô Tích lại không cho là như vậy, Kiều Phong chưa từng nói với gia đĩnh rằng anh ấy có vợ và con gái ở nước ngoài, đến Kiều Tư Hằng cũng không nói. Cho đến tận khi Kiều Phong đưa Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên từ nước ngoài về, cô ấy mới nghe Kiều phu nhân nói chuyện này, sau đó khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
Cô ấy luôn tưởng Kiều Phong vẫn độc thân, trước đây còn suýt nữa ghép anh ấy với Bạch Tinh Nhiên.
Nghĩ đến Bạch Tinh Nhiên, Tô Tích đột nhiên vỗ lên bàn một cái: "Chị biết vì sao lại có cảm giác đấy rồi, em rất giống với một người bạn thân của chi".
"Vậy sao? Trông rất giống à?".
"Từ dáng người, thần sắc, cách ăn nói... đến cả tính cách cũng y hệt luôn", Tô Tích đứng thẳng người, đang định nói tiếp thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Kiều Phong: "Chị dâu".
Tô Tích không nói tiếp nữa, quay người lại nhìn.
"Chị dâu, chúng em chuẩn bị về đây", Kiều Phong nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, trong ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
"Đúng thế, chúng em chuẩn bị về rồi, có dịp lại nói chuyện tiếp nhé", Bạch Tinh Nhiên cũng đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh Kiều Phong.
Tô Tích gật đầu: "Vậy được, các em về đi".
Sau khi chào Kiều phu nhân, gia đình nhỏ lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Chiếc xe đi ra khỏi biệt thự, Bạch Tinh Nhiên hỏi: "Chẳng phải nói là chiều mới về sao? Sao anh về vội vậy?".
Kiều Phong mỉm cười nói: "Đã lâu lắm rồi không ở nhà nên không thấy quen, anh nghĩ đưa Vãn Nhiên về sớm đế ngủ trưa vẫn tốt hơn".
Anh ấy không hề biết Tô Tích lại về nước, nếu biết thì cho dù thế nào anh ấy cũng sẽ không đưa Bạch Tinh Nhiên về nhà họ Kiều. Vừa rồi còn nhìn thấy hai người ngồi trong phòng nói chuyện với nhau, anh vội vàng đưa ra ý kiến về nhà luôn.
"Chị dâu nói gì với em thế?".
"Chị ấy nói em rất giống với một người bạn thân của chị ấy", Bạch Tinh Nhiên nói.
Tim Kiều Phong giật thót, vội vàng hỏi: "Thế em có nói với chị ấy chuyện em bị mất trí nhớ không?".