Cô làm theo lời Nam Cung Thiên Ân đi thang máy xuống tầng hai, sau khi đi ra khỏi tòa nhà từ cửa sau, cô vẫy một chiếc taxi và lên xe.
"Bác tài, phiền bác cho tôi tới cao Ngọc Long", cô vừa nói vừa nhìn g quanh, khi taxi đi vòng đến cửa rih tòa nhà của Tập đoàn Nam
(glipg, quả nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên chiếc Ferrari màu đỏ, chính là người phụ nữ cô gặp trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại hôm đó, cũng chính là vợ của Thiên Ân thiếu gia!
Cô thở phào một hơi, may mà cô không đi cửa chính.
Buổi tối, Kiều Phong do dự một lúc rồi nói với Bạch Tinh Nhiên:
"Ngày mai là ngày giỗ của bố anh, anh phải về nhà họ Kiều một chuyến, em có muốn về cùng anh không?”
Về nhà họ Kiều sao? Bạch Tinh Nhiên lưỡng lự.
Cô biết Kiều phu nhân không hề thích Kiều Phong, càng không thích cô, hai năm nay cô chí gặp Kiều phu nhân đúng một lần vào năm ngoái, hơn nữa còn là buổi gặp mặt không mấy vui vẻ.
"Nếu em không muốn đi cũng không sao, mình anh về là được",
Kiều Phong lại nói.
Nếu không phải là Kiều phu nhân yêu cầu anh ấy đưa Bạch Tinh Nhiên
và Tiếu Vãn Nhiên về, anh ấy cũng không muốn hai mẹ con cô về, dù sao Kiều phu nhân đã từng gặp Bạch Tinh Nhiên rồi.
"Không, em về cùng anh", Bạch Tinh Nhiên nói.
"Em không sợ Kiều phu nhân làm khó em à?”
"Có làm khó em hay không thì cũng chỉ là một bữa cơm trưa thôi mà, không sao đâu", Bạch Tinh Nhiên cười nói:
"Hơn nữa chắc anh hiếu em, sức chịu đựng của em luôn rất tốt".
"Được, nhưng em phải nhớ là cho dù Kiều phu nhân có nói gì đi nữa em cũng không được đế bụng, càng không được thảo luận với bà ấy những chuyện trước đây".
"Em biết rồi, em sẽ không để bụng đâu".
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Kiều Phong liền đưa Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên về nhà họ Kiều.
Kiều phu nhân quả nhiên chẳng niềm nở gì, đối xử với Kiều Phong cũng chí là khách sáo hỏi một câu, và càng không thèm quan tâm đến Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên đã chuấn bị tâm lý từ trước, cho nên cũng không đế bụng, thậm chí còn đưa Tiếu Vãn Nhiên đến trước mặt Kiều phu nhân tươi cười nói:
"Vãn Nhiên, đây là bà nội con, mau gọi bà nội đi".
"Bà nội", Tiếu Vãn Nhiên ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Kiều phu nhân lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn CO bé một cái rôi nói:
Không cần phải gọi bà nội đâu".
"Vì sao vậy ạ? Bà nội không thích Vãn Nhiên à?”
Tiếu Vãn Nhiên hỏi với vẻ khó hiếu, ông bà nội của các bạn khác đều rất yêu quý bọn họ mà.
"Vãn Nhiên, không phải bà nội không thích con, mà tâm trạng bà nội đang không tốt, ngoan nào, chúng ta đi vào trong thôi", Bạch Tinh Nhiên cười xoa đầu cô bé, dắt cô bé đi vào nhà.
Sau khi quản gia đưa gia đĩnh ba người nhà họ đến thắp hương cho Kiều lão gia, Kiều Phong liền bảo Bạch Tinh Nhiên đưa Tiếu Vãn Nhiên lên phòng ngủ tầng hai xem tivi, còn anh ấy thì đến phòng khách tầng một.
Kiều phu nhân thấy anh ấy đi vào, chí dửng dưng nhìn một cái rồi tiếp tục xem tivi của mình.
Kiều Phong đi dịch về phía sofa, nhìn Kiều phu nhân nói:
"Mẹ, Lâm là vợ của con, Vãn Nhiên là con gái con, con có thế xin mẹ đối xử với hai người họ tử tế chút được không?”
nói là cầu xin, nhưng trong giọng nói lại lộ vẻ lạnh lùng khó che đậy.
Kiều phu nhân không hề đế tâm đến sự bất mãn của anh ấy, quay dầu sang nhìn chằm chằm vào anh ấy nói:
"Kiều Phong, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng mẹ, thì tôi sẽ có trách nhiệm với cuộc sống của cậu, cậu có thế có người phụ nữ mà cậu thích, nhưng người phụ nữ tên Y Lâm này nhìn đã biết là người không đáng để cậu phải thích, cả con gái của cô ta nữa có điếm gì la giông cậu không? Cậu đã tìm hiếu nó rốt cuộc có phải cốt nhục của cậu hay không chưa? Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ đó gả cho cậu là vì thèm muốn tiền của cậu, chứ nếu không trên đời này bao nhiêu đàn ông lành lặn sao cô ta không gả mà lại đòi gả cho một người tàn tật như cậu?”
"Lâm có phù hợp với con không thì trong lòng con rõ nhất, Vãn Nhiên có phải con gái ruột của con không thì con cũng tự biết".
"Kiều Phong, cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang có chủ ý gì, chẳng qua cậu muốn lợi dụng Vãn Nhiên đế chia cổ phần của Kiều Thị, tôi nói cho câu biết....”"Kiều phu nhân!", Kiều Phong lạnh
lùng ngắt lời bà ta, ánh mắt đầy vẻ sắc lạnh:
"Đừng có lấy con mắt tiểu nhân của bà đế nhìn những người xung quanh bà, cũng không phải ai cũng tâm địa gian xảo như bà đâu, tôi đã nói rat nhiêu lân rồi, tôi và Vãn Nhiên sẽ không cần một xu của Kiều Thị, bà cứ yên tâm đi".
"Trước đây bà đối xử với tôi và mẹ tôi như thế nào không phải tôi không biết, nhưng bà nhất định không biết vì sao tôi lại tha thứ cho bà, bao nhiêu năm trôi qua, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.
Giờ tôi chỉ có một yêu cầu, xin bà hãy đối xử với vợ và con gái tôi tốt một chút.
Tôi có thế nhẫn nhịn bà ức hiếp tôi, nhưng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn bà ức hiếp hai mẹ con cô ây!".
Kiều phu nhân sửng sốt nhìn Kiều
Phong trước mặt, cứ như thể lần đầu tiên quen biết anh ấy vậy.
Kiều Phong chưa bao giờ nói với bà ta bằng những lời nặng nề như vậy, còn nhớ sau khi anh ấy bị tàn tật thì có gặp bà ta một lần, lần đó kích động đến mức trong phòng có gì là đập phá hết xuống chân bà ta, sau đó ôm mặt khóc.
Và sau lần đó, tính khí của anh có trở nên nóng nảy đến mức nào, cũng không nổi nóng trước mặt bà ta nữa.
Khi đó bà ta còn luôn nghi ngờ anh ấy rốt cuộc đã đoán được bao nhiêu phần trong chuyện đó, thì ra...
Tuy với thân phận của bà ta hoàn toàn có thể không cần để mắt tới một kẻ tàn tật, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Kiều Phong vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, ai mà biết anh ấy tức giận lên sẽ làm ra những chuyện gì chứ?
Bạch Tinh Nhiên nấp ở tầng hai nghe trộm cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của hai mẹ con họ, cô vội vàng đi xuống, đến trước mặt Kiều Phong nắm lấy bàn tay anh nói:
"Phong, anh đừng tức giận, mẹ không có ức hiếp em và Vãn Nhiên, anh xem mẹ con em chẳng phải vẫn tốt sao?”
Kiều phu nhân liếc nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, rất muốn lên tiếng bảo cô đừng có giả vờ hiếu chuyện ở đây, nhưng lời nói vừa ra đến miệng lại thôi.
Nghĩ bụng dù sao ba người họ cũng không ở đây, không nhất thiết phải căng thẳng quá với bọn họ.
Kiều Phong lật tay lại nằm chặt lấy tay Bạch Tinh Nhiên, biểu cảm trên mặt giãn ra rồi dịu dàng nói:
"Vãn Nhiên đâu?”
"Vãn Nhiên đang chơi trong phòng của bác cả".
Lúc này, một người giúp việc đột nhiên đi vào nói với Kiều phu nhân:
"Phu nhân, thiếu phu nhân về rồi ạ".
"Vậy sao? Nhanh thế à?”
Kiều phu nhân vừa nghe thấy Tô Tích về, gương mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.
Một lúc sau, Tô Tích liền từ cổng đi vào, cô ấy nhìn xung quanh một lượt, rồi đi đến bên cạnh Kiều phu nhân niềm nở chào hỏi, Kiều phu nhân cười quở trách:
"Con cứ mải mê
bên ngoài suốt, có còn cần cái nhà này nữa không hả?”
"Mẹ, nhà này chẳng phải có mẹ quản sao, mẹ cứ đế cho con thoải mái thêm vài năm nữa đi", Tô Tích cười nói với Kiều phu nhân vài câu, ánh mắt nhìn sang Kiều Phong và Bạch Tinh Nhiên bên cạnh, sau đó nhìn Kiều Phong cười nói:
"A Phong, lâu rồi không gặp".
"Chị dâu", Kiều Phong chào một tiếng, nói với Bạch Tinh Nhiên:
"Lâm, đây là chị dâu".
"Chị dâu ạ", Bạch Tinh Nhiên lễ phép chào một tiếng, Tô Tích nhìn lên người cô, hai người cùng nhìn nhau.
Tô Tích quan sát Bạch Tinh Nhiên, một lúc sau mới nở nụ cười đáp lại:
"Chào em, chị có nghe Kiều Phong kế về em, và cả em bé nhà em nữa, gọi là gì nhí....”Tô Tích nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra, thế là Bạch Tinh Nhiên trả lời:
"Vãn Nhiên".
"Đúng rồi, Vãn Nhiên, Vãn Nhiên đâu? Có về cùng hai người không?”
"Bác gái, cháu ở đây này", phía cầu thang xoắn ốc đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo.
Mọi người đểu ngấng dầu lên nhìn tầng hai, thấy Kiều Tư Hằng đang dắt Tiếu Vãn Nhiên đi xuống dưới.