"Tôi cảnh cáo cô, nếu còn dám gặp Thiên Ân một lần nào nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!", lão phu nhân hét vào mặt cô một câu:
"Cút! Cút ngay cho tôi!".
Bạch Tinh Nhiên thấy bộ dạng kích động của lão phu nhân, sợ bà ta tức lên ảnh hưởng đến sức khỏe, cô đành nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu lần cuối rồi vừa khóc vừa rời đi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Bạch Tinh Nhiên ở một mình trong phòng ngủ dành cho khách của nhà Tô Tích, không ăn không uống cũng không ngủ.
Nam Cung Thiên Ân chưa tỉnh lại, cô không có tâm trạng ăn uống, nhắm mắt lại là nghĩ đến cảnh Nam Cung Thiên Ân bị cô chọc tức đến mức ngất ngay tại chỗ.
Hai ngày liên tiếp, Tô Tích đã nói hết nước hết cái, hết khuyên lại mắng, nhưng không thế làm lay động cô.
Cuối cùng không chịu được nữa quát lên:
"Bạch Tinh Nhiên! Cậu cứ thế này sẽ chết đấy biết không? Đừng đế đến lúc Nam Cung Thiên Ân tỉnh thì cậu lại chết đi, hai người còn tiếp tục cãi nhau kiểu gì?".
"Mình cảnh cáo cậu, nếu cậu còn thế này tiếp thì mình ném cậu ra ngoài đấy, đây là căn phòng cao cấp nhà mình, cậu muốn chết thì đi ra ngoài mà chết, đừng có làm bấn phòng mới của mình!".
Bạch Tinh Nhiên vẫn không động đậy, chắc là vì cô biết tính cách của Tô Tích.
Tô Tích thấy chiêu này vô tác dụng, thế là đổi sang chiêu khác:
"Rốt cuộc cậu có ăn không? Nếu không ăn thì mình và cậu cắt đứt quan hệ, không cho cậu ở nhờ, không làm Visa giúp cậu, không tìm con gái cho cậu nữa....”
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng động đậy, ngấng dầu lên nhìn cô ấy nói:
"Mình ăn".
Biết ngay con gái chính là điều cô luôn đau đáu trong lòng, Tô Tích thầm thở phào, đưa bát cơm trên bàn cho cô nói:
"Mau ăn đi, mới có mấy ngày mà cậu gầy như thế này rồi".
Cô khó khăn nuốt từng miếng cơm, nhìn thẳng vào Tô Tích nói:
"Có giúp mình....”
"Mình hỏi rồi, chưa tính lại đâu", Tô Tích ngắt lời cô, cạn lời nói:
"Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, mình đã bảo người bên đó đế ý giúp mình, chí cần Nam Cung Thiên Ân tính lại sẽ gọi điện cho mình ngay".
Hai ngày hôm nay, Bạch Tinh Nhiên ngoài việc liên tục hỏi tình hình của Nam Cung Thiên Ân ra, còn lại chẳng nói câu nào khác, cô như vậy, thực sự khiến người khác vừa thương vừa bực.
Một ngày lại trôi qua, Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa tỉnh, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng bước ra khỏi căn phòng.
Tô Tích ngạc nhiên nhìn cô:
"Sao thế? Nam Cung Thiên Ân tính rồi à? Mình còn chưa nhận được thông tin gì".
Cô ấy cho rằng, ngoài chuyện Nam Cung Thiên Ân tỉnh lại, nếu không cả đời này Bạch Tinh Nhiên có lẽ sẽ không ra khỏi phòng nửa bước.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu nói:
"Mình ra ngoài một lúc".
"Cậu đi một mình à?".
"Đế mình đi cùng cậu", Tô Tích đứng dậy khỏi sofa.
"Không cần đâu", Bạch Tinh Nhiên cười gượng:
"Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nghĩ dại dột đâu".
Tô Tích cạn lời đảo mắt lườm cô:
"Mấy hôm nay cậu suýt nữa thì tuyệt thực, thế còn không gọi là nghĩ dại dột sao?".
Bạch Tinh Nhiên áy náy nói:
"Mình xin lỗi, dạo này mình làm phiền cậu nhiều quá, nhưng cậu yên tâm, từ hôm nay trở đi sẽ không phiền cậu nữa .
"Sao câu nói này của cậu như thế là lời trăng trối vậy, đừng dọa mình nhé".
"Đương nhiên không phải rồi",
Bạch Tinh Nhiên nói:
"Chẳng phải mình đã nói rồi sao, chí cần cậu đồng ý giúp mình tìm con gái, mình sẽ sống thật tốt đế chờ nó".
"Vậy thì được", Tô Tích thở phào, rồi lại nhìn cô hỏi:
"Thế cậu định đi đâu? Bọn mình thân nhau thế mà cậu còn định giấu mình làm gì?".
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, mím cười:
"Mình chí là đi đưa tờ đơn xin ly hôn cho người của nhà Nam Cung".
"Cậu quyết định ly hôn thật à?".
"ừ', Bạch Tinh Nhiên gật dầu, buồn bã nói:
"Nam Cung Thiên Ân mãi chẳng tính lại, chúng ta cũng nên tin Vương đại sư một lần, đế anh ấy cưới Chu tiểu thư, biết đâu sau khi anh ấy cưới người nên cưới lại tỉnh thật thì sao?".
"Cậu điên rồi à?", Tô Tích ngạc nhiên.
"Mình không điên, mình đã suy nghĩ kỹ rồi", cô biết sau khi Nam Cung Thiên Ân tỉnh dậy có thể sẽ đau buồn một thời gian dài.
Nhưng cô cũng tin, sau một thời gian, anh sẽ nhất định khôi phục trở lại.
Ngày trước khi chu chu rời xa anh, anh chẳng phải cũng đau buồn tuyệt vọng rất nhiều năm sao, nhưng cuối cùng cũng vẫn bình thường trở lại.
Lần này cô rời đi, anh nhất định cũng có thế vượt qua thôi, hơn nữa lần này bên cạnh anh có Chu Chu, chắc sẽ càng dễ dàng hơn.
"Cứ thế nhường Nam Cung Thiên Ân cho con khốn đó à, cậu cam tâm không?", Tô Tích nhìn ra được cô rất yêu Nam Cung Thiên Ân, nên hi vọng có thế khuyên cô thay đổi ý định.
Nhưng Bạch Tinh Nhiên lại lắc đầu nói:
"Lúc này đã không còn là chuyện cam tâm hay không nữa, mà là tính mạng của Nam Cung Thiên Ân quan trọng.
Tiếu Tích, mình biết mình tin vào lời đồn là một hành vi rất ngu ngốc, nhưng kế cả chí còn một tia hi vọng mình vẫn muốn thử, cậu hiếu không?".
Tô Tích không nói lại được cô, đành gật đầu:
"Thôi được, nếu cậu đã quyết định rồi thì mình không khuyên cậu nữa".
Đứng trước giường bệnh của Nam Cung Thiên Ân, nhìn khuôn mặt tiều tụy vì đau đớn, sự thương xót anh trong lòng cô lại càng sâu sắc hơn, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn trào.
Cứ yên lặng đứng bên cạnh anh hơn mười phút, cho đến tận khi bác sĩ
Trương giục cô đi ra, cô mới nghiêng người nắm lấy bàn tay anh, rồi nói với anh hai tiếng:
"Tạm biệt".
Sau đó, cô đứng dậy miễn cưỡng rời khỏi phòng chăm sóc tích cực.
Sau khi ra khỏi phòng, Bạch Tinh Nhiên không rời khỏi bệnh viện luôn mà đi đến phòng bệnh của Chu Chu.
Tuy không bị thương nặng, nhưng đế lấy được lòng thương của Nam Cung Thiên Ân và lão phu nhân nên đã ba ngày trôi qua chu chu vẫn nằm trong bệnh viện.
Nam Cung Thiên Ân mãi không tính lại, trong lòng cô ta cũng vô cùng lo lắng, nhìn thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên lập tức tức giận quở trách:
"Cô hại Thiên Ân đến thế này rồi vẫn còn mặt mũi đến bệnh viện sao? Có phải cô lại muốn lão phu nhân đuổi cô đi không?"
Bạch Tinh Nhiên nhìn khuôn mặt tức tối của cô ta, dửng dưng nói:
"Chu tiểu thư, rốt cuộc ai đã hại Thiên Ân đến nông nỗi này chắc cô biết rõ hơn cả tôi đấy".
"Cô có ý gì?", Chu Chu không vui nói.
"Chẳng nhẽ không phải sao? Nếu không phải cô và Lâm An Nam thông đồng với nhau đế chia rẽ tình cảm của tôi và Thiên Ân, thì chúng tôi có cãi nhau không? Anh ấy có bị phát bệnh hết lần này đến lần khác không?".