Cô lập tức đứng như chết lặng, Nam Cung Thiên Ân sao lại đuổi được đến tận đây? Lẽ nào là Tô Tích đã bán đứng cô?
Không kịp nghĩ nhiều, cô quay người định vào bên trong đại sảnh của nơi làm giấy tờ đế trốn, nhưng cánh tay cô đang bị Lâm An Nam tóm chặt nên không thế trốn được.
Nam Cung Thiên Ân nhanh chóng lái xe vào trong, anh đưa mắt nhìn hai người, ánh mắt lại lướt lên bàn tay Lâm An Nam đang nắm lấy Bạch Tinh Nhiên, cuối cùng nhìn lên mặt Bạch Tinh Nhiên, cảnh tượng này đúng là anh chưa từng nghĩ đến, cơn tức giận trong người đang bắt đầu nổi lên.
Một lúc sau, anh mới hơi nhếch miệng nói một câu:
"Mọi người vừa mới nói tất cả những gì xảy ra tối qua tại chung cư đều là một giấc mơ đẹp, có phải cô cũng muốn nói với tôi như vậy không?".
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, lão phu nhân nói bà ta sẽ khiến cho Nam Cung Thiên Ân quên chuyện tối qua, lẽ nào là thật sao?
"Nói đi!", Nam Cung Thiên Ân ra lệnh một tiếng.
Bạch Tinh Nhiên mấp máy môi, cố tình hỏi:
"Cái gì mà tất cả những gì xảy ra ở chung cư? Tôi không hiếu anh đang nói gì".
Nam Cung Thiên Ân hít ngược một hơi, lồng ngực anh bắt đầu phập phồng:
"Ý của cô là, đây là một giấc mơ đẹp?".
"Dù sao tôi không biết anh đang nói gì", Bạch Tinh Nhiên nói.
"Thế giờ cô định thế nào? Ly hôn với tôi, rồi đi theo cậu ta sang Anh?", Nam Cung Thiên Ân liếc nhìn Lâm An Nam một cái.
Vừa nãy anh dùng điện thoại định vị phát hiện ra cô đang ở đại sảnh của nơi làm giấy tờ, lập tức đoán cô chuẩn bị rời khỏi đây cùng Lâm An Nam, không ngờ đây lại là thật, bọn họ thế mà lại ở bên nhau thật!
Bạch Tinh Nhiên cắn môi, cố tình nói:
"Nam Cung Thiên Ân, nếu anh đã
nắm được thóp của tôi và Lâm An Nam, cũng đoán được chúng tôi sắp ra nước ngoài, vì sao không buông tha cho chúng tôi luôn đi?".
"Lấy trộm tác phấm của công ty rồi muốn chạy trốn? Đừng hòng!", Nam Cung Thiên Ân tức giận nói:
"Bạch Tinh Nhiên, tôi cảnh cáo cô, kế cả tôi đồng ý ly hôn với cô, cũng sẽ không phải đưa cô đến với người đàn ông bên cạnh cô đây, mà là đưa cô vào tù.
Tôi nghĩ chắc cô cũng từng nghe qua tội danh đánh cắp bí mật thương mại rồi nhí".
"Anh...!", Bạch Tinh Nhiên tức giận.
Nếu gán cho cô tội danh đó thật, cô chắc chắn sẽ phải vào tù, nhưng cô không sợ, cũng không hận anh.
"Tinh Nhiên em đừng sợ, em không làm chuyện đó thì anh ta không thế làm gì được em đâu", Lâm An Nam ghé vào tai cô nói.
Thấy bộ dạng ghé tai thân mật của hai người, càng kích thích cảm xúc của Nam Cung Thiên Ân, anh cắn răng, cố kìm nén sự bối rối trong lồng ngực, rồi cười nói:
"Sao? Sợ rồi à? Sợ thì đi về với tôi".
Khoảnh khắc đi ngang qua người nhau, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy rõ rệt cơ thế anh không đứng vững, nhưng cô không đứng lại, cô nhắm mắt, cố gắng sải bước dài hơn.
Nhưng, đúng lúc cô vừa đi ngang qua, đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng 'bụp' một cái.
Tim cô giật thót, Bạch Tinh Nhiên quay phắt về phía sau, nhìn thấy cơ thế Nam Cung Thiên Ân ngã xuống đất.
Cô khựng người lại, mấp máy miệng một lúc mới hét lên hai tiếng:
'Thiên Ân....”
Mọi người xung quanh bắt đầu vây đến xem, Bạch Tinh Nhiên lại đứng chết lặng một chỗ không nhúc nhích, khó khăn lắm mới định thần lại cô liền lao đến hét lên:
"Đừng có động vào anh ấy! Tránh ra hết cho tôi...!".
Cô quỳ thụp hai đầu gối xuống, ôm Nam Cung Thiên Ân từ dưới đất lên, cô vừa sờ lên khuôn mặt trắng bệch của anh vừa xem tình hình của anh:
"Thiên Ân, anh sao rồi, anh mau tính lại đi, đừng làm em sợ....”
Cô nói xong liền quay sang hét về phía Lâm An Nam:
"Mau gọi xe cứu thương giúp tôi! Mau lên...!".
Nhìn bộ dạng cô ôm Nam Cung Thiên Ân, biếu cảm lo lắng, vừa ho vừa khóc của cô, tất cả đều kích thích cơn phẫn nộ của Lâm An Nam.
Trong tình cảnh như vậy sao anh ta có thế giúp cô đi gọi xe cứu thương chứ? Làm sao có thể?
May mà có người đứng xung quanh đã gọi điện giúp từ trước, nên xe cứu thương chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nam Cung Thiên Ân được đưa lên xe cứu thương, Bạch Tinh Nhiên lau nước mắt trên mặt rồi vội vàng lên xe theo.
Sau khi nhân viên y tế cấp cứu cho Nam Cung Thiên Ân xong, hỏi cô:
"Cô ơi, xin hỏi cô là người thân của bệnh nhân này à?".
"Tôi là vợ của anh ấy", Bạch Tinh Nhiên ngấng dầu lên, nhìn thẳng vào nhân viên y tế hỏi:
"Anh ấy sao rồi? Rốt cuộc là sao thế?".
"Hiện tại vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thế, phải đợi báo cáo kết quả rõ ràng của bệnh viện rồi mới trả lời cô được", nhân viên y tế nói.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cô cầm chặt một tay của Nam Cung Thiên
Ân, nhìn khuôn mặt đang nhắm chặt mắt của anh, nước mắt cô lại trào ra, nghẹn ngào nói:
"Chồng ơi, em xin lỗi, không phải em cố ý làm tổn thương anh đâu, anh nhất định phải khỏe lên đấy, em xin lỗi....”
Cả quãng đường xe chạy cũng là cả quãng đường cô khóc, khóc đến mức nhân viên y tế cũng phải cảm động, không kìm được mà an ủi:
"Cô à, cô đừng đau buồn quá, chồng cô chỉ là bị ngất đi, chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi".
"Mọi người không hiếu đâu....”
, cô lắc đầu nói.
Bệnh của Nam Cung Thiên Ân chỉ có cô là rõ nhất, một lần anh hôn mê cũng có thế sẽ không bao giờ tỉnh lại, mỗi lần đều nguy hiếm đến cả tính mạng.
Cô đột nhiên bat đau hối hận, hận vì sao bản thân lại dùng cách đó đế khiến anh kích động, rõ ràng biết điều anh đế tâm nhất chính là mối quan hệ giữa cô và Lâm An Nam, thế mà cô còn lấy Lâm An Nam ra đế đả kích anh!
Nam Cung Thiên Ân lại một lần nữa được đưa vào phòng cấp cứu, lão phu nhân kích động không chỉ đơn giản muốn dùng cái tát dạy cho cô một bài học nữa, mà còn chỉ thẳng vào mặt cô hét lên:
"Đánh chết nó cho tôi! Đánh chết rồi ném ra ngoài...!".
"Lão phu nhân, bà đừng kích động", chị Hà nhẹ nhàng an ủi, chị ta nhìn Bạch Tinh Nhiên đang giàn giụa nước mắt, quát nhẹ cô một câu:
"Còn không đi mau đi?".
Bạch Tinh Nhiên lùi lại phía sau một bước, nhưng không nỡ rời đi.
Lão phu nhân vẫn kích động quát lên:
"Bạch Tinh Nhiên! Cô cố tình đúng không? Không có được Thiên Ân thì cô sẽ nghĩ đủ cách đế hại chết nó chứ gì? Sao cô có thế độc ác như vậy...?".
"Không, cháu không có, cháu không muốn làm hại Thiên Ân....”
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cô biết mình nói gì cũng vô dụng, nhưng cô vẫn không nhịn được giải thích.
Làm sao cô có thể hại Nam Cung Thiên Ân chứ? Cho dù là anh có thay lòng, anh có yêu người phụ nữ khác, cô cũng sẽ không muốn anh chết!