“Em yêu, em không cần căng thẳng như vậy”, Nam Cung Thiên Ân thấy sắc mặt cô
thay đổi, đưa tay lên véo má cô: “Anh chỉ là cảm thấy lúc em gọi anh là chồng
trông rất dễ thương, từ giờ trở đi ngày nào em cũng phải gọi anh như vậy”.
Tuy phụ nữ anh có hết cô này đến cô
kia, nhưng dám gọi anh là chồng thì đây là
cô đầu tiên, hơn nữa anh lại rất thích nghe.
“Như vậy thôi à? Đơn giản thôi!”, Bạch Tinh Nhiên đảo mắt, cô còn tưởng là
chuyện gì nữa chứ? Làm cô giật cả mình.
Cô còn luôn tưởng rằng chắc Nam Cung Thiên Ân không thích cô gọi như vậy,
không ngờ lại là anh chủ động yêu cầu cô gọi như thế, tuy cô gọi cũng không quen,
nhưng cũng rất muốn gọi.
Buổi chiều, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên đưa Bạch Tinh Nhiên đến một cửa hàng
váy cưới có tiếng ở Châu Thành, bên trong có nhiều kiểu dáng mẫu mã của vảy
cưới, nhân viên phục vụ lễ phép đưa hai người họ đi xem một vòng Tuy ở bên trong
có rất nhiều kiểu dáng máu mã, nhưng đều không đúng ý với Bạch Tinh Nhiên cho
lắm.
“Em rốt cuộc thích kiểu dáng như thế nào?”, Nam Cung Thiên Ân thấy cô xem cả
trăm mẫu cũng không thích cái nào, thế là tò mò hỏi.
“Em thích kiểu cổ điển lãng mạn, kiểu dáng không cần phô trương như vậy, giống
như bộ lần trước em mặc ấy”, Bạch Tinh Nhiên vô tư nói ra một câu.
Giọng điệu của Nam Cung Thiên Ân ngay lập tức thay đổi: “Bộ nào?”.
“Bộ mà sau này bị anh đốt ấy”.
“Chưa nhìn kỹ!”, Nam Cung Thiên Ân như thể nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng nhận ra cô lại vừa giảm phải bom, trong lòng lạ
lang, liền cố tình híp mắt cười nói: “Em trêu anh thôi, thực ra em chẳng thích bộ
đó tạo nào, đồ nhỏ nhen.
Nam Cung Thiên Ân cạn lời đảo mặt nhìn có một cái: “Còn trêu anh cẩn thận anh
hủy hôn đấy. “Anh dám”
“Em nghĩ xem anh có dám không”.
“Được rồi, em xin lỗi nhé”, Bạch Tinh Nhiên dựa vào người anh: “Anh đừng có mà
hủy hôn, em sẽ khóc chết mất”.
“Xin anh đi”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay nâng cắm cô lên theo thói quen.
Bạch Tinh Nhiên lập tức chấp hai tay lại: “Xin chồng đừng có hủy hôn nhé!”.
“Như vậy còn được”, Nam Cung Thiên Ân buông tay ra khỏi căm cô, nhìn sang cô
nhân viên nói: “Còn cuốn catalog nào không? Phiền cô đem ra đây cho cô ấy xem”.
Cô nhân viên lịch sự lắc đầu một cái: “Tôi xin lỗi, tất cả đều ở đây rồi ạ.
Nam Cung Thiên Ân đành quay sang nói với Bạch Tinh Nhiên: “Hay là chúng ta đi
cửa hàng khác đi?”
Cô nhân viên vừa nghe thấy hai người họ định đi, vội vàng nói: “Tiểu thư, hay là cô
nói cho tôi biết có thích mẫu mã nào, tôi đi tìm cho cô xem có không” “Thực ra tôi
thích kiểu này”, Bạch Tinh Nhiên lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở một bức
tranh phác họa váy cưới trong album ảnh của điện thoại ra, đưa lên trước mặt Nam
Cung Thiên Ân cười: “Đẹp không? Hôm nay em dùng cả ngày để về bức này đó.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bức tranh trong điện thoại của cô, đúng là kiểu cổ điển
lãng mạn như cô nói, kiểu dáng đơn giản nhưng độc đảo, rất phù hợp với cô.
. Anh không khen ngợi khả năng thiết kế của cô, còn dùng tay nhấn vào trán cô
một cái: “Được lầm, nhận lương của anh rồi làm việc riêng trong giờ làm việc”.
“Lần đầu tiên mà, tha lỗi cho em đi”. Bạch Tinh Nhiên lại chấp tay vào như vừa
nãy nhìn về phía anh lấy lòng nói, sau đó đưa điện thoại cho cô nhân viên.
Cô nhân viên nhìn thấy bức tranh của cô, lắc đầu với vẻ hơi thất vọng: “Cửa hàng
chúng tôi đúng là không có mẫu này thật”.
Nói xong, cô liền nói tiếp: “Nhưng nếu hai người không cần gấp thì có thể đặt may
một chiếc
“Tôi gấp lầm, thứ bảy tuần này là cầnrồi”.
“Thứ bảy tuần này? Thời gian chưa đầy hai ngày thì đúng là không kịp được, xin lỗi
nhé”.
Biết ngay là không kịp, cho nên Bạch Tinh Nhiên ngay từ đầu mới không đem bức
tranh ra, cô chỉ ừ một tiếng buồn bã, rồi cất điện thoại vào trong túi.
Sau khi hai người quay trở lại xe, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc nói: “Hay là đừng
đi đến nhà khác nữa, ở đây chọn đại một bộ mặc là được”.
“Đám cưới là chuyện trọng đại trong
cuộc đời con người, làm sao mà chọn đại
được?”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay về phía cô: “Đưa điện thoại cho anh đi”. “Anh
định làm gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên
vừa đưa điện thoại cho anh vừa hỏi.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, cầm điện thoại cô ấn một hồi, rồi đưa trả lại
có điện thoại và hỏi: “Đi thôi, đi ăn cơm, em muốn ăn gì?”.
“Không phải là đến cửa hàng tiếp theo
à?”. “Không đi nữa”.
“Sao lại không đi nữa? Đại thiếu gia anh không thiếu kiên nhẫn đến vậy chứ? Mới
tìm có một cửa hàng đã không muốn tìm nữa”.
“Yên tâm, anh đã chọn xong cho em rồi, thứ bảy sẽ đem đến cho em đúng giờ.
“Thật không thế?”.
“Em lại thế rồi”.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng im bặt lại, lúc này mới nhớ ra Nam Cung Thiên Ân
không thích cô động tỉ lại dùng thái độ nghi ngờ để hỏi anh có thật không.
Sau khi hai người cùng đi ăn tối xong, liền đi thẳng đến trung tâm thương mại
chọn nhẫn cưới, trước khi vào trong cửa hàng, Nam Cung Thiên Ân quay đầu hỏi
cô. “Em có vẽ bản phác thảo cho nhẫn không? Nếu có thì lôi ra luôn nhé”.
“Anh coi em là thánh à mà gì cũng biết?” trước đây cô chủ yếu học về thiết kế nhà
và thời trang, chứ chưa từng học về đá quý.
“Vậy thì đơn giản rồi”. “Ý anh là gì?”.
“Bản hàng sợ nhất là gặp phải người hiểu về hàng của mình, em chưa nghe bao giờ
à?”, Nam Cung Thiên Ân cười híp mắt nói.
Quả nhiên, chọn nhẫn dễ hơn chọn váy cưới rất nhiều, gần như chẳng tốn mấy thời
gian. Dù sao Bạch Tinh Nhiên nhìn cũng không hiểu, cảm thấy mẫu nào đặc biệt
thì lấy mẫu đó.
Lần trước khi đi chọn nhẫn cùng Lâm An Nam, cô còn lo lắng về chiếc nhẫn ngọc
nạm vàng trên ngón tay áp út của mình, sợ kích động đến tâm trạng anh ta. Lần
này cùng Nam Cung Thiên Ân đến, cuối cùng cô không cần phải lo vấn đề này rồi,
thậm chí còn có thể đắc ý mà đưa ngón tay áp út lên trước mặt anh: “Nhìn này,
nhẫn của nhà Nam Cung Thiên Ân anh này”.
Nam Cung Thiên Ân nằm lấy tay cô, nhìn chiếc nhẫn vẫn còn sáng và đẹp, đây là
chiếc nhẫn đại diện cho thân phận Nam Cung thiếu phu nhân, thế mà đúng là cử
bám chặt trên ngón tay cô không lấy ra női.
“Em cảm thấy tình nhân định mệnh mànhà Nam Cung của anh luôn đi tìm có khả
năng là em, anh xem này” Bạch Tinh Nhiên chỉ vào chiếc nhẫn ngọc nam vàng
“Nếu không vì sao nó chỉ nhận mình em?”
“Nói cũng phải”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Cho nên anh mới khỏe mạnh sống
qua được sinh nhật tuổi ba mươi của mình”.
Anh đưa tay cô đặt lên môi hôn một cái.
“Đúng thế, sao em không nghĩ đến điều này nhỉ?”, Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên
véo má anh: “Thì ra anh có thể sống được đều là công lao của em à”.
“Ừm, mà kể cả vì nghĩ cho tính mạng của anh, sau này em cũng sẽ không rời xa
anh nữa”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu nói với vẻ nghiêm túc.
Nam Cung Thiên Ân ôm cô vào lòng, vừa đi ra ngoài cửa hàng vừa phì cười “Được
rồi, đừng tự khen mình nữa”.
“Đáng ghét, anh thừa nhận một tí thì đã
Anh thừa nhận má “Vậy sau này có còn tìm tình nhân định mệnh của anh nữa
không?”.
“Không tìm nữa”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu hôn lên môi cô: “Cả đời này chỉ
mình em thôi”.
Bạch Tinh Nhiên cười mãn nguyện, cảm giác như cô chính là tình nhân định mệnh
của Nam Cung Thiên Ân thật.
Cô ôm cánh tay anh, cùng anh đi về
phía bãi đỗ xe.
Hai người chìm đắm trong hạnh phúc, không hề phát hiện ra có một bóng người từ
xa đang lặng lẽ đi ra khỏi một góc.
Tô Tích và Diêu Mỹ vừa nghe thấy Bạch Tịnh Nhiên lại muốn tổ chức đám cưới,
liền thốt ra một câu theo bản năng: “Cậu lại cưới à?”.