Trở về biệt thự nhỏ, Bạch Tinh Nhiên không thấy Nam Cung Thiên Ân trong phòng
khách, liền đi thẳng lên phòng làm việc trên tầng, Nam Cung Thiên Ân thường hay
làm việc trước khi đi ngủ.
Cô bước vào phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân ở bên trong,
đang một tay cầm điện thoại nói chuyện một tay đối chiếu tài liệu. Nghe thấy tiếng
mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn ra.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh đang bận, thể là ra hiệu với anh là về phòng đây, rồi
đóng cửa lại rời đi.
Cô trở về phòng ngủ bắt đầu tắm rửa, lúc đi ra Nam Cung Thiên Ân vừa hay từ bên
ngoài đi vào, nhìn thấy thân hình như đóa sen mới nở của cô, những phiền muộn
mang theo từ nhà tổ bỗng dưng tan biến het.
“Anh xong việc rồi à?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh hỏi.
“Xong rồi”, Nam Cung Thiên Ân đi lên trước, ôm cô vào lòng, hút hả cơ thể cô
“Thơm quá”. Bạch Tinh Nhiên đấy người anh ra: “Em vừa đến ngày rồi, anh tốt
nhất đừng tự làm mình khó chịu”.
“Em đến ngày à?”, trên mặt Nam Cung Thiên Ân đầy vẻ thất vọng: “Nói như vậy
sự nỗ lực cả tháng trời của anh đã đi tong rồi à?”.
“Anh có hiểu thế nào là nghỉ ngơi dưỡng sức không? Làm thường xuyên quả ngược
lại sẽ làm giảm khả năng thụ thai day”.
“Đương nhiên anh biết”, đây chẳng phải là không kiềm chế nổi sao?
“Cho nên, từ tháng này trở đi anh bắt buộc phải nghe theo em”, Bạch Tinh Nhiên
nói vẻ nghiêm túc, đồng thời trong lòng âm thầm quyết định, cô nhất định phải
nhanh chóng có con với Nam Cung Thiên Ân, nhất định phải có trước khi Chu tiểu
thư kia ra tay, nếu không cô căn bản không có vốn liếng gì để đấu lại với mối tình
đầu của anh là Chu tiểu thư kia.
Con cái là một lớp ràng buộc quan trọng giữa vợ chồng, đây là điều cô vẫn hay đem
ra khuyên nhủ Tô Tích, bây giờ cô phải áp dụng nó lên mình.Nam Cung Thiên Ân
nhìn cô, cười nói: “Sao thế? Bây giờ muốn có con thế à?”.
“Ừm, con cái là một nhân tố quan trọng để gia đình hòa hợp mà”, Bạch Tinh Nhiên
nhìn anh chăm chủ nghiêm chỉnh nói: “Hơn nữa… nếu em sinh con cho anh, có
phải anh sẽ không bao giờ rời bỏ em không?”.
“Em không sinh con cho anh anh cũng không bao giờ rời bỏ em”, Nam Cung Thiên
Ân cũng tỏ vẻ nghiêm túc.
“Vậy nếu như Chu Chu của anh xuất hiện thì sao?”, Bạch Tinh Nhiên không kìm
được mà hỏi một câu.
Nam Cung Thiên Ân ngây ra, rõ ràng là không ngờ cô đột nhiên lại hỏi như thế, cô
bình thường gần như không bao giờ nhắc đến người này trước mặt anh, bởi vì cô
biết anh không thích nghe ai nhắc đến. Rốt cuộc là vì cái gì khiến cô đột nhiên lại
dùng giọng điệu lo lắng e dè nhắc đến người con gái này như vậy?
Nhìn bộ dạng trầm tư của anh, trong lòng Bạch Tinh Nhiên bằng thấy lạnh lẽo.
Biết ngay trong lời hứa của anh không bao gồm cô Chu tiểu thư này, biết ngayChịu
tiểu thư van là một trường hợp đặc biệt trong lòng anh.
“Anh nói đi chử, có không nhịn được thúc giục anh.
Nam Cung Thiên Ân bình tâm lại, hai tay giữ vai cô nhìn chăm chấm cô nói: “Hồi
đó là cô ấy lựa chọn bỏ anh, anh đương nhiên sẽ không dây dưa gì với cô ấy nữa, với lại…”, anh cười tự giếu:
“Em quên rồi à, cô ấy sợ anh, cho nên em yên tâm, cô ấy sẽ không về đầu”.
Bạch Tinh Nhiên đón lấy ánh mắt anh, từ đáy mất dần dần dâng lên một làn sương
mờ ảo.
Xem ra Nam Cung Thiên Ân thực sự vẫn chưa biết, Chu tiểu thư của anh đã về nước
rồi và đang ở Châu Thành.
Anh kiên quyết tin là Chu tiểu thư của anh sẽ không quay lại, cho nên mới quyết
định hoàn toàn từ bỏ cô ta, nhưng ngộ nhớ đúng như Tô Tích đoán, Chu tiểu thư
đang cố gắng tìm cơ hội về bên anh thì sao? Anh sẽ làm thế nào?
“Ngộ nhớ cô ấy về thì sao?”, Bạch Tinh Nhiên có hỏi đến cùng “Không có ngộ nhớ
Nam Cung Thiên Ân xoay người cô lại, vừa đẩy cô đi về giường vừa cười nói: “Ngủ
sớm đi, đừng nghĩ nhiều nữa”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh đẩy lên giường nằm xuống, cô nhìn anh: “Anh không định
ngủ à?”.
“Anh vẫn còn chút việc chưa làm xong, em ngủ trước đi”, anh nghiêng người hôn
lên trán cô. “Ngủ ngon”.
“Anh đừng thức khuya quả”.
“Anh biết rồi”, Nam Cung Thiên Ân quay người đi ra.
Sáng sớm, Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân ngồi đối diện trên bàn ăn,
đột nhiên nói: “Đại thiếu gia, em chợt nhớ ra một việc”.
“Việc gì?”, Nam Cung Thiên Ân ngước
mắt lên nhìn cô, tiếp tục ăn cháo trong bất
“Chúng ta hình như chưa có một đảm
cưới tử tế”.
“Em muốn làm lại đám cưới à?”. Nam Cung Thiên Ân lại ngẩng đầu lên, ngạc
nhiên nhìn cô. Theo như anh biết, côkhông phải là người theo đuổi chủ nghĩa hình
thức, sao đột nhiên lại nghĩ đến hôn lễ chú?
“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Không biết đám cưới có thể khiến cuộc hôn nhân của cô và anh vững chắc hơn
không? Chắc là có nhỉ, đây là cách mà cô mất ngủ cả đêm để nghĩ ra.
Từ sau khi gặp Chu Chu, cô cảm giác bản thân như bị thần kinh, trước giờ chưa bao
giờ sợ mất người đàn ông trước mặt đến thể
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu: “Mặc dù việc này trước mắt mà hỏi bà
chắc bà sẽ không đồng ý, nhưng anh sẽ thử xin bà xem sao.
“Không, không cần”, Bạch Tinh Nhiên vội nói: “Em không cần quan khách đông
đúc, cũng không cần hoa tươi rượu ngoại, em chỉ cần mặc một chiếc váy cưới, cùng
anh đứng trong lễ đường tuyên thệ là được”.
“Như vậy có đơn giản quả không?”.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Không, anh biết em không thích phô trương,
cũngkhông muốn làm bà tức giận, em chỉ muốn mượn cơ hội khác sâu vào tim ý
niệm chúng ta là vợ chồng thôi”.
“Suy nghĩ này hay đấy”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu tán thành: “Như vậy sau này
anh sẽ không cần lo lắng em bị Lâm An Nam hay tên đàn ông không biết trời cao
đất dày nào cướp đi nữa”.
“Phải, ý của em là vậy đấy, như vậy sau này em cũng không cần anh bị người phụ
nữ xấu xa nào cướp đi nữa”, Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh sẽ đồng ý một cách
thoải mái như vậy, cô cười vui vẻ.
“Vậy… hôm nay tan làm xong anh sẽ đưa em đi thử váy và chọn nhẫn nhé?”
“Vâng”.
“Thế còn ngày thì sao?”.
“Thứ bảy tuần này được không? Ngày 19, thiên trường địa cửu”.
“Có ba ngày có vội quả không?”, Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc: “Cơ mà không
phải chuẩn bị tiệc cưới, ba ngày là thừa rồi”.
“Đúng vậy, chỉ là thử váy cưới và chọn nhẫn thôi, một tối là xong rồi”.
“Được, vậy thứ bảy tuần này”.
“Cảm ơn chồng”, Bạch Tinh Nhiên cười hưng phấn, cũng chỉ có những lúc cô hưng
phần mới gọi anh là chồng.
Phác Luyến Dao từng nói với cô, Nam Cung Thiên Ân mà đã chiều một người phụ
nữ thì sẽ chiều khủng khiếp, quả nhiên, anh gần đây không còn giống anh nữa.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nghiêng người tới, nhìn cô với khoảng cách gần:
“Nhưng anh có một điều kiện”.
Nụ cười của Bạch Tinh Nhiên vụt tắt, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Điều kiện gì?”.