Bạch Tinh Nhiên càng khóc càng cuống, đến mức lưỡi Nam Cung Thiên Ân đã rụt khỏi miệng cô mà cũng không hay biết.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô trong bộ dạng nhắm chặt hai mắt, cuống đến mức nước mắt cứ thế chảy ra, anh dừng một lúc rồi ôm cô vào lòng, vỗ vai nhẹ nhàng an ủi cô: “Cục cưng ngoan, chồng đến rồi đây, chồng đến cứu vợ đây”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng dừng lại cơn giãy giụa, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Đại thiếu gia... sao giờ anh mới đến, vừa nãy có một tên khốn sàm sỡ tôi...”.
“Tôi biết, tôi đánh cho hắn chạy mất rồi”, Nam Cung Thiên Ân vẫn vỗ vai cô an ủi rồi nói với vẻ kiên nhẫn: “Ngoan nào, chúng ta lên xe được không? Muộn lắm rồi”.
Nam Cung Thiên Ân không còn cách nào khác, đành quay người cúi lưng xuống.
Bạch Tinh Nhiên bò ngay lên lưng anh một cách không khách sáo, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, khuôn mặt cô áp vào tai anh, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười.
Cô không hề nặng, Nam Cung Thiên Ân cõng cô cũng không thấy mệt chút nào, chỉ là anh chưa từng cõng ai như vậy, hơn nữa lại còn đang trên đường, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.
Sau khi đi được một đoạn, Bạch Tinh Nhiên nằm trên lưng anh hỏi: “Đại thiếu gia... anh cõng tôi đi đâu thế?”.
“Về nhà”.
“Tôi không muốn về nhà”, Bạch Tinh Nhiên cuống cuồng giãy giụa muốn xuống, lần này không còn là giả vờ nữa: “Tôi không muốn về ...”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Sao thế? Ở bên ngoài chơi bao nhiêu ngày như vậy chưa đủ sao? Vẫn còn muốn chơi tiếp à?”.
“Tôi... dù sao tôi không muốn về”, Bạch Tinh Nhiên chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt sỉ nhục cô của lão phu nhân là tức giận.
“Vì sao?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Là nhà Nam Cung các người đuổi tôi ra ngoài, tôi không muốn về đó nữa...”, men say của Bạch Tinh Nhiên còn chưa hết, nên cô cũng to gan hơn ngày thường nhiều, cô lắc lư người rồi lùi lại vài bước, giơ tay lên chỉ thẳng vào anh: “Nam Cung Thiên Ân... tôi đã quyết định rời xa anh rồi... vì sao anh lại bắt tôi quay lại? Vì sao cứ không chịu buông tha cho tôi?”.
Cô vừa nói vừa khóc: “Rõ ràng là anh ép tôi về, vì sao ai cũng đều nghĩ rằng tôi thèm muốn tài sản nhà Nam Cung, ai cũng coi thường tôi...”.
“Bà nội lúc nào cũng nói khó nghe, cô không cần phải để bụng”, Nam Cung Thiên Ân định đi lên trước tóm lấy tay cô, nhưng lại bị cô hất ra: “Anh đừng có động vào tôi! Anh là đồ khốn nạn! Vì sao không chịu buông tha cho tôi? Vì sao chứ...”.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân khó khăn lắm mới giãn ra chút thì lúc này lại chùng xuống: “Cô muốn tôi buông tha cô như vậy sao?”.
“Đúng thế! Tôi không muốn trở về nhà Nam Cung nữa, không muốn về bên cạnh anh nữa”, Bạch Tinh Nhiên kích động hét lên.
“Đừng quên giờ cô là vợ của tôi”.
“Tôi không muốn làm vợ anh được chưa? Xin anh đấy...”, Bạch Tinh Nhiên cứ thế khóc hu hu.
Cô không phải là không muốn làm vợ anh, mà không thể nào đảm nhận trách nhiệm nặng nề như vậy, lão phu nhân nói rồi, cô không xứng với anh, cô không có tư cách làm vợ anh. Nếu đã như vậy, vì sao cô phải kiên trì tiếp chứ? Cô còn có gì để mà kiên trì nữa?
“Bạch Tinh Nhiên cô nghe rõ cho tôi!”, Nam Cung Thiên Ân tóm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng, nhìn cô bằng con mắt lạnh lùng nói: “Tạm thời tôi chưa có ý định li hôn, cho nên tốt nhất cô đừng có đem những chuyện không thể xảy ra để chọc giận tôi, nếu không người khó chịu chỉ là bản thân cô thôi”.
“Sao anh lại có thể bá đạo như thế?”.
“Bẩm sinh rồi!”, Nam Cung Thiên Ân lại kéo cô vào lòng lần nữa, tay anh đỡ sau lưng cô ép cô đi vào xe.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Vì Bạch Tinh Nhiên vừa khóc vừa giãy giụa, cuối cùng Nam Cung Thiên Ân đã thỏa hiệp không đưa cô về căn biệt thự nhà tổ, mà đưa cô trở về căn biệt thự nhỏ.
Sau khi về đến căn biệt thự nhỏ, Bạch Tinh Nhiên lại làm loạn một trận, vừa đẩy đánh anh vừa hét lên: “Sao anh lại đưa tôi về đây? Anh lại định giam lỏng tôi đúng không? Nam Cung Thiên Ân sao anh lại lạnh lùng vô tình đến vậy? Tôi...”.
Nam Cung Thiên Ân đẩy cô ngã xuống giường, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Thế rốt cuộc cô muốn về đâu?”.
“Tôi muốn về nhà Tô Tích... tôi không muốn về căn nhà tổ, cũng không muốn ở đây...”.
“Tôi thấy cô dai sức đấy, làm loạn không ngừng nghỉ”, Nam Cung Thiên Ân trừng phạt cô bằng cách đè lên cơ thể cô, bàn tay anh giật một cái xé toạc luôn áo cô.
Xem ra để cô phải dốc cạn sức lực là điều vô dùng cần thiết, nếu không cô sẽ không bao giờ yên tĩnh lại.
Bạch Tinh Nhiên bắt đầu phản kháng theo bản năng, nhưng sức của cô không bằng Nam Cung Thiên Ân được, một lúc sau đã bị khống chế dưới người anh rồi.
Mà cách này đúng là có tác dụng thật, giày vò một trận xong Bạch Tinh Nhiên không còn sức để nổi loạn nữa.
Nhìn Bạch Tinh Nhiên nằm bò trên giường ngủ, Nam Cung Thiên Ân khẽ hít một hơi, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rồi quay đầu đi vào phòng tắm.
Anh xả nước đầy bồn tắm, sau đó bế Bạch Tinh Nhiên từ giường đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào làn nước ấm.
Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, kể cả Bạch Tinh Nhiên đang ngủ say cũng có thể cảm nhận được sự thoải mái đến một cách đột ngột, cô khẽ rít nhẹ một tiếng, xoay người, Nam Cung Thiên Ân vội vàng giữ đầu cô lại, không để cô chìm vào trong nước.
Để cô có thể hưởng thụ sự thoải mái của việc tắm bồn, Nam Cung Thiên Ân nhẹ nhàng nhấc cô lên, anh cũng ngồi vào bồn tắm, rồi để cô nằm với tư thế thoải mái nhất trên người anh.
Náo loạn cả ngày, Bạch Tinh Nhiên thực sự đã mệt rã rời, hoàn toàn không cảm nhận được cô đang ngâm mình trong nước lúc này, hơn nữa còn có Nam Cung Thiên Ân cùng ngâm với cô, nên vẫn ngủ một cách ngon lành.
Cơ thể cô mềm mại mượt mà, đường cong gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước, Nam Cung Thiên Ân vừa mới thỏa mãn xong giờ đây lại bắt đầu cảm thấy khao khát.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên tưởng mình nằm mơ làm chuyện đó, mơ là cô và Nam Cung Thiên Ân quấn lấy nhau dưới nước cả tiếng đồng hồ.
Cô bất giác sờ lên mặt mình, đúng là say đến mức hồ đồ, đến giấc mơ kiểu đó mà cũng mơ được.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc, cô nhớ là phòng của Nam Cung Thiên Ân trong căn biệt thự nhỏ. Cô ngạc nhiên trong giây lát, nhắm mắt lại, tất cả những gì trong tối qua đang dần xuất hiện như một thước phim quay ngược vậy.
Cô nhớ là cô cùng Tô Tích và Diêu Mỹ đến quán bar uống rượu, sau đó ra đến cửa thì gặp Nam Cung Thiên Ân, còn tát Nam Cung Thiên Ân một cái để xả giận.
Tát Nam Cung Thiên Ân, thế mà cô lại dám tát Nam Cung Thiên Ân một cái!
Cô hít mạnh một hơi, cảm thấy vô cùng hối hận, rượu đúng là không phải thứ tốt đẹp gì, không những khiến cho người ta gan to bằng trời, còn khiến người ta không thể kiểm soát được hành vi của bản thân.
Nam Cung Thiên Ân chắc chắn là tức giận lắm nhỉ? Anh là người kiêu ngạo thế cơ mà, sao có thể cam chịu bị phụ nữ đánh chứ?
Với lại, cô còn nhớ mình đã cãi nhau với Nam Cung Thiên Ân cả đoạn đường dài, thậm chí sau khi trở về căn biệt thự nhỏ vẫn cãi tiếp, sau đó thì cô bị Nam Cung Thiên Ân đè lên người mình.
Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn cơ thể cô một cái, dưới lớp chăn là cơ thể trần trụi của cô, rõ ràng đã trải qua một đêm mây mưa.
Lẽ nào tối qua không phải giấc mơ mà là sự thật sao? Cô đã cùng Nam Cung Thiên Ân làm chuyện đó trong nước cả tiếng trời?
Nhưng... sao cô không nhớ gì hết nhỉ?
Cô ngồi dậy khỏi giường, vừa dùng tay vỗ lên mặt mình vừa cố nhớ lại chuyện đêm qua ở bên Nam Cung Thiên Ân, cho đến khi phía cửa vang lên giọng nói của Nam Cung Thiên Ân: “Tỉnh dậy rồi à?”.