“Tiểu Tích...”.
“Đừng nói nữa, chúng ta uống tiếp đi”, Tô Tích mời mọi người một lượt rồi cười một cách ngốc nghếch: “Chúng ta đã bao lâu chưa cùng uống với nhau rồi? Nghĩ xem, hình như từ lúc chúng ta cưới xong là không uống với nhau như thế này nữa nhỉ?”
“Ừ, lâu lắm chưa uống rồi”, Bạch Tinh Nhiên nâng cốc lên cạch với cô ấy một cái, ngẩng đầu uống hết xong nói: “Tiểu Tích, cậu chưa từng nghĩ sẽ li hôn Kiều thiếu gia sao?”.
“Cậu thì sao? Có nghĩ đến chuyện chia tay với Nam Cung Thiên Ân không?”, Tô Tích lắc chiếc cốc trong tay hỏi lại.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, nói với giọng cay đắng: “Mình muốn như vậy, nhưng anh ấy không đồng ý”.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Đúng thế, đàn ông có tiền chẳng phải đều như vậy sao? Ở nhà để một người trong sạch, bên ngoài nuôi một đám lẳng lơ”, Tô Tích lại tự uống một ngụm: “Li hôn à? Mình cũng muốn lắm chứ!”.
Ba người ngồi uống rượu với nhau đến hơn mười một giờ mới không uống nổi nữa, ai nấy đều say khướt không đứng dậy được.
Bọn họ cùng đỡ nhau cùng cười nói đi ra khỏi quán bar, Nam Cung Thiên Ân đợi mấy tiếng liền bên ngoài, anh mở cửa xe đi ra, bước về phía ba người.
Từ lúc biết Bạch Tinh Nhiên uống rượu ở đây cùng Tô Tích là Nam Cung Thiên Ân đã lái xe đến rồi, cứ thế ngồi trong xe đợi đến bây giờ.
Khi anh đi tới, đúng lúc đỡ lấy Bạch Tinh Nhiên đang loạng choạng suýt ngã, anh ôm cô vào lòng, đầu Bạch Tinh Nhiên đập vào ngực anh, cô xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi nhé, xin lỗi...”.
“Không sao”, khóe miệng Nam Cung Thiên Ân nhếch lên điệu cười chế giễu: “Em yêu, uống vui không?”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ba người đang say khướt liền ngẩng đầu lên.
“Sao lại là anh?”, Bạch Tinh Nhiên chớp đôi mắt lờ đờ nặng trĩu của mình, cứ tưởng là cô nhìn nhầm.
“Thế cô muốn là ai?”.
“Tôi muốn là...”, Bạch Tinh Nhiên cười với vẻ thần bí: “Tôi không nói cho anh biết đâu”.
Mặt Nam Cung Thiên Ân bí xị: “Bạch Tinh Nhiên, có tin là tôi sẽ xử cô không?”.
“Anh dám?”, Tô Tích loạng choạng đi tới, dùng tay kéo Bạch Tinh Nhiên ra khỏi vòng tay Nam Cung Thiên Ân, tức giận trừng mắt mắng Nam Cung Thiên Ân: “Tinh Nhiên chẳng là gì của anh cả... anh dựa vào đâu mà muốn bắt về là bắt về, muốn... đuổi đi thì đuổi đi luôn? Anh tưởng có tiền thì giỏi lắm à? Tôi nói cho anh biết... Tinh Nhiên nhà tôi xưa nay chưa từng thiếu trai đẹp theo đuổi đâu”.
“Vậy sao? Nhơ nhuốc như thế này mà có trai đẹp lại giàu có theo đuổi á? Rốt cuộc là loại trai đẹp nào thế? Tôi rất tò mò”, Nam Cung Thiên Ân dùng tay nâng cằm Bạch Tinh Nhiên lên, nhìn khuôn mặt lấm lem của cô cười khẩy.
“Đương... đương nhiên rồi!”, Tô Tích gạt bỏ tay anh ra khỏi cằm Bạch Tinh Nhiên: “Chính là cậu em ở nhà tôi đấy... cậu ta khen Bạch Tinh Nhiên rất dễ thương, cậu ta... cậu ta...”.
Tô Tích không kìm được sự khó chịu đang muốn trào ra ngoài khỏi dạ dày, cô quay người cúi đầu xuống nôn thốc tháo.
“Tô Tích... cậu đừng nói linh tinh!”, kể cả là đang say, Bạch Tinh Nhiên cũng có thể nhớ được Nam Cung Thiên Ân là người rất hay ghen, có tật xấu chỉ thích chiếm hữu.
“Rốt cuộc có phải thật không?”, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hơi khó coi, anh nhìn xuống khuôn mặt say bí tỉ của Bạch Tinh Nhiên.
Nếu là trước đây, anh có lẽ sẽ không để bụng câu nói vừa rồi của Tô Tích, nhưng giờ thì khác, dù sao tối mấy hôm trước là xe của Kiều Phong đã đón Bạch Tinh Nhiên đi.
Bạch Tinh Nhiên bị anh hỏi như vậy, đột nhiên cảm thấy không vui: “Liên quan gì đến anh... anh làm tôi đau đây này”.
“Cô bảo liên quan gì đến tôi sao?”, Nam Cung Thiên Ân kéo cô ra chỗ chiếc xe.
Bạch Tinh Nhiên vừa giằng co vừa càu nhàu: “Anh định đưa tôi đi đâu... tôi không muốn đi cùng anh... tôi muốn về nhà Tô Tích”.
Nam Cung Thiên Ân đưa cô đến bên chiếc xe, rồi nói với Tiểu Lâm: “Cậu đi xử lí hai cô kia đi”.
Tiểu Lâm nhìn thấy Tô Tích và Diêu Mỹ đang say đến mức đứng không vững, mặt cậu ấy đỏ lên, lắp bắp nói: “Thiên Ân thiếu gia, thế này... không hay cho lắm ạ, nhỡ bị Kiều thiếu gia biết được liệu có đánh tôi chết không?”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
“Vậy thì gọi điện cho cậu ta tự đến đón”.
“Dạ, vâng”, Tiểu Lâm gật đầu đồng ý.
Bạch Tinh Nhiên vị Nam Cung Thiên Ân kéo lên xe, Nam Cung Thiên Ân khởi động xe rồi đi, Bạch Tinh Nhiên ngồi trong xe say khướt, vừa lay cánh tay anh vừa hét lên: “Nam Cung Thiên Ân anh định đưa tôi đi đâu? Tôi không muốn về... tôi không muốn về nhà Nam Cung nữa... không bao giờ muốn về đó nữa...”.
Nam Cung Thiên Ân bị cô lay đến mức vô lăng bị lắc lư theo, anh không thể không cảnh cáo: “Còn lay nữa tôi sẽ ném cô xuống đấy”.
“Anh ném tôi xuống... anh giỏi thì ném tôi xuống đi, anh tưởng tôi sợ anh à...!”, Bạch Tinh Nhiên không những không kìm lại, thậm chí còn lay tay anh mạnh hơn.
Nam Cung Thiên Ân bị cô làm cho không còn cách nào, đành đỗ xe vào lề đường.
Anh quay người định dùng dây an toàn buộc chặt cô lại, Bạch Tinh Nhiên lại đột nhiên vội vàng đập cửa kính: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe... tôi muốn nôn...!”
Nam Cung Thiên Ân thấy bộ dạng cô đúng là muốn nôn thật, đành ấn vào nút mở cửa, cửa vừa mở ra, Bạch Tinh Nhiên loạng choạng lao ra khỏi xe, sau đó chạy đến chỗ thùng rác cứ thế nôn thốc nôn tháo.
Nam Cung Thiên Ân xuống xe theo cô, từ cốp xe lấy ra một chai nước suối và hộp giấy ăn. Một tay anh đỡ cơ thể đang xiêu vẹo của cô, một tay đưa chai nước suối để cô súc miệng, anh quở trách với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Không biết uống rượu còn bày đặt học người khác đến quán bar”.
Anh thực sự không biết, nếu tối nay anh không xuất hiện, ba người phụ nữ đó sẽ làm thế nào, cứ thế liêu xiêu đi bộ về nhà sao? Từ đây về đến chung cư của Tô Tích không biết sẽ bị xe đâm cho mấy lần nữa.
Sau khi nôn hết những thứ trong dạ dày ra, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Nam Cung Thiên Ân mở cửa xe bảo cô lên xe, cô vùng vằng từ chối: “Tôi khó chịu... tôi không muốn ngồi xe...”.
“Vậy cô muốn làm gì? Đi bộ về nhà à?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày hỏi.
“Dù sao tôi không muốn ngồi xe nữa”, Bạch Tinh Nhiên hất tay anh ra, quay người liêu xiêu đi về phía trước.
Người uống say là khó tiếp cận nhất, cũng là người ngang ngược nhất, giờ đây Nam Cung Thiên Ân chẳng còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn. Ai bảo khi anh nhận được tin cô đến quán bar uống rượu thì không thể bình tĩnh được rồi chạy đến chứ?
Để trợ lý Nhan cho người đến khiêng cô về có phải tốt không, có phải rảnh nợ không!
Bạch Tinh Nhiên đi phía trước, Nam Cung Thiên Ân đi theo sau, trên con đường dài toàn bóng cây, ánh đèn đường xuyên qua tán lá chiếu xuống, rọi lên hai người.
Đi được một đoạn, Bạch Tinh Nhiên lại hát lên, đồng thời còn bất chấp hình tượng mà vô tư nhảy múa.
Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn xung quanh, may mà giờ sắp mười hai giờ rồi, người đi đường không còn nhiều!
Anh cất bước đuổi theo cô, túm lấy cánh tay cô nói: “Quậy đủ chưa hả? Mau lên xe với tôi để về”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh kéo quay đầu lại, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ hoài nghi, vừa nhìn Nam Cung Thiên Ân vừa hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh là ai? Sao cứ đi theo tôi thế... tôi nói cho anh biết... tôi có chồng rồi đấy!”.
“Tôi chính là chồng cô”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày nặng hơn.
“Đồ vô liêm sỉ!”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên giơ tay tát luôn cho anh một cái.
Nam Cung Thiên Ân không kịp phản ứng, thế là ăn phải cái tát của cô luôn.
Sống đến ngần này tuổi đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ tát, sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi!
“Chồng tôi đẹp trai hơn anh nhiều, tôi... cảnh cáo anh... đừng có đi theo tôi... tôi sẽ gọi chồng tôi đến thiến anh luôn đấy”, Bạch Tinh Nhiên hừ lên hai tiếng rồi cảnh cáo nói.
Nam Cung Thiên Ân trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra ném cho chó ăn bây giờ!”, Bạch Tinh Nhiên vẫn say bí tỉ.
Nam Cung Thiên Ân không nhịn được nữa, đưa tay bóp chặt gáy cô kéo vào lòng anh, sau đó cúi người hôn lên môi cô, đầu lưỡi cứ thế thò vào tận trong miệng cô, trêu chọc một lúc anh mới buông cô ra cười khẩy: “Thấy sao? Tôi không những đi theo cô, nhìn cô, tôi còn hôn cô nữa, có giỏi thì gọi chồng cô ra đây!”.
“Anh... anh dám hôn tôi? Tôi...”, những lời lẽ tức giận của cô còn chưa nói ra, cơ thể cô lại bị Nam Cung Thiên Ân đẩy cho cứ thế lùi về phía sau, rồi đập vào một thân cây to. Anh lại hôn cô sâu hơn, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu giãy giụa theo bản năng, miệng cô phát ra những tiếng ư ư phản kháng: “Đồ khốn! Anh dám hôn tôi... chồng tôi sẽ không tha cho anh... ư... đồ khốn... anh buông tôi ra...!”.